|5| Ác Quỷ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tại sao lại tồn tại ác quỷ trong tâm hồn con người? Là vì quá nhiều thất vọng với cuộc sống này hay sao? Hay là vì bản thân đã chịu quá nhiều thương tổn đến mức linh hồn chết đi lúc nào không hay? Ác quỷ ngự trị linh hồn, ngự trị thân thể và cảm xúc của con người. Với cuộc sống hiện tại thì đã có bao nhiêu người có ác quỷ trong phần linh hồn rồi?

Iris ngồi bên khung cửa sổ. Bóng đêm bao trùm lấy cô. Chút ánh sáng của ánh trăng chiếu qua rèm cửa bay bay chẳng đủ để soi sáng cả căn phòng.

Cô là một người rất sợ bóng tối, rất sợ ma quỷ. Thế thì rốt cuộc từ bao giờ mà Iris thích ngồi một mình trong tối, có cả ác quỷ trong linh hồn? Là vì những gì cô đã trải qua ư?

Gió đêm thổi từng đợt lạnh buốt, lùa vào rèm cửa trắng tinh. Rèm cửa bay phấp phới để lộ bầu trời đêm bên ngoài. Một bầu trời âm u, không có lấy một ngôi sao. Có lẽ đêm nay sẽ mưa? Iris có chút lạnh mà co người lại.

"Lạnh sao?"

Titus cất giọng hỏi cô trong tiềm thức. Cô không trả lời, Iris đã quen với cái lạnh này. Hoặc có thể cô bé không muốn đáp lời Titus. Iris cho rằng nếu cô nói chuyện với nó thì cô cũng là "quỷ".

"Ha, ngay cả lạnh cũng không nói. Cô bé, cô thật đáng thương!"

Titus buông lời chế giễu cô bé. Mi mắt Iris rũ xuống, đáng thương thật. Nhưng ai sẽ vì cô mà thương cảm đây? Cha cô? Hay mẹ cô? Cha cô còn bận quan tâm Stephen và Morela, đến bao giờ mới đến lượt Iris? Cô bé tự hiểu trọng lượng của mình trong lòng cha, cô chỉ là một đứa nghiệt chủng đáng bị ruồng rẫy mà thôi. Còn mẹ cô? Nếu cần và thương xót cô thì Andrea đã chẳng để Iris một mình.

Thế gian này sẽ có người vì cô mà đau lòng sao?

Iris đoán là không. Nếu cô đỗ vào Học viện Hoàng gia thì mọi chuyện có lẽ đã khác. Joseph có lẽ sẽ ban phát chút tình thương cho cô, hay nói đúng hơn là ông sẽ miễn cưỡng để tâm đến cô. Đúng vậy, Iris không đỗ khoa Kiếm thuật và đương nhiên là cô bé không nhận được chút tình thương "bố thí" đó.

Cô bé đã không cố gắng ư? Không, có trời mới biết cô bé đã nỗ lực đến mức nào. Một người ốm yếu như Iris mỗi ngày đều tập luyện thì kì tích đáng lẽ phải xảy ra. Nhưng đáng tiếc, trên đời này làm gì có kì tích?

Ngay cả chút tình thương của cha mẹ còn không có thì làm sao nhận được thương cảm của số phận? Chỉ có đứa trẻ được bao bọc, được yêu thương thì số mệnh mới mỉm cười mà thôi. Còn những đứa trẻ bị bỏ rơi thì sẽ bị số phận dày vò đến mức nghẹt thở. Dù có cỗ vùng vẫy đi chăng nữa thì cũng không thể thoát khỏi hố đen mà số mệnh an bài.

Iris không buồn vì sự thất bại của bản thân. Vì cô bé biết rằng, trên đời này làm gì có công bằng. Phu nhân Black đã từng dạy cô rằng, đừng tin vào hai chữ công bằng, nó thật huyễn hoặc. Công bằng chỉ dành cho kẻ mạnh mà thôi. Nếu nó thật sự tồn tại thì đã không có nhiều người tuyệt vọng đến mức muốn chết đi.

"Cô bé ngây thơ, lúc bị chơi xấu, cô chỉ cần nghe lời ta mà đâm đứa trẻ đó một nhát thì mọi chuyện đã xong rồi!"

Titus từng thủ thỉ với cô lúc thi đấu rằng, "Đâm chết nó đi!"

Iris đã phải đấu tranh rất lâu. Một bên là đạo đức, một bên là người hãm hại cô, cô bé phải chọn thế nào? Iris đã chọn đạo đức mà cô bé tin tưởng, một thứ huyễn hoặc khác mà cô bé được dạy. Nhưng Iris đâu biết rằng, kẻ chơi xấu cô đã đánh mất đạo đức tự bao giờ.

Ngoài trời đã bắt đầu đổ mưa, gió thổi từng cơn giá lạnh thấu xương. Hạt mưa theo gió phả vào mặt cô bé, chẳng nhìn rõ cô bé có khóc hay không. Trong căn phòng tối vang lên tiếng nấc nhẹ, Iris đã rất cố gắng kiềm chế sự uất ức nhưng vẫn là bất lực oà khóc.

Có người nước mắt là một liều thuốc tốt cho linh hồn. Nước mắt xoá nhoà nỗi đau, nhẫn chìm vết thương. Nhưng vết tích của đau thương vẫn luôn tồn tại, làm gì có chuyện biến mất. Chẳng qua, nước mắt giúp người ta trút hết nỗi buồn và sầu muộn mà thôi.

Iris cố kiếm chế bản thân không khóc. Cô bé ngước mặt lên trần nhà, mũi không ngừng hít thở để ngăn giọt nước nơi khoé mắt rơi xuống.

Cạch!

Ánh sáng từ bên ngoài chiếu vào. Phu nhân Bá tước đứng sừng sững ngoài cửa. Dường như bà đã quá quen với khung cảnh này, khung cảnh một cô bé trong đêm tối tĩnh lặng. Thương xót sao? Không hề! Ai sẽ thương xót cho đứa con rơi của chồng? Sẽ chẳng ai có được sự khoan dung đến mức chấp nhận nghiệt chủng.

_Đừng nghĩ bản thân mình quan trọng mà bắt người khác phải chờ đợi! Mày là đứa vô dụng không hơn không kém, Iris!

Bá tước phu nhân Marila như bao lần buông lời chì chiết cô bé. Có lẽ đó là cách thức bà ta giải toả nỗi hận trong lòng. Marila hận chồng mình, hận cả đứa trẻ này. Tất cả bọn họ đều huỷ hoại cuộc đời của bà.

Iris giương đôi mắt đỏ hoe nhìn ra cửa. A, đã đến rồi sao? Cuối cùng thì ngày cô bị tống ra khỏi nhà cũng đến. Không nhanh không chậm mà là ngay sau khi khẳng định cô không có năng lực, không có chút giá trị lợi dụng nào.

"Ha, nhìn xem Iris, lũ người đó thật máu lạnh! Cô máu lạnh như họ thì có làm sao?"

Titus lại một lần nữa dụ dỗ cô bé. Hắn rất muốn Iris sa vào vũng bùn không thể cứu vãn. Cô bé sẽ chết dần chết mòn trong vũng bùn đen ngòm của sự ác độc. Sẽ không có ai, không một ai có thể cứu con bé. Khi linh hồn đã bị ác quỷ nuốt chửng thì có thể cứu vãn sao? Thiên thần sao? Không không, thiên thần không tồn tại. Thứ tồn tại duy nhất là nỗi đau của con người mà thôi.

Iris đứng dậy một cách chậm rãi. Cô bé biết mình sắp phải đối mặt với những gì. Iris không thể vùng vẫy nữa, chỉ có thể đâm đầu chấp nhận. Chấp nhận số phận chết tiệt của mình. Cô khác gì món hàng cơ chứ? Không ai cần sẽ ngay lập tức vứt bỏ. Đúng vậy, cô bé chính là món hàng, là một vật vô tri vô giác.

Theo bước Marila, Iris điều chỉnh lại gương mặt của mình. Không được phép để bất kì giọt nước mắt nào còn vươn lại. Những người yếu đuối thường như thế, họ không bao giờ để người khác nhìn thấy sự mềm yếu của bản thân. Có chăng đây là chút tự tôn cuối cùng họ tạo ra để đối mặt với cuộc đời?

Bên trong phòng khách đã đầy đủ hết cả. Joseph như thường lệ ngồi ở vị trí trung tâm. Hai bên là Stephen và Morela yêu quý của ông ấy. Còn thêm một người nữa, không ai khác chính là bà nội của Iris, quý bà Bianca Walter.

Bianca chẳng đưa mắt nhìn Iris lấy một cái. Cô bé hiểu, ai cũng xem thường thân phận của cô. Không thể trách họ, chỉ có thể trách bản thân xui xẻo. Con người sẽ luôn xem thường những người thấp kém so với họ và nịnh nọt kẻ bề trên. Đó là bản chất của con người, đã là bản chất thì không thể thay đổi cũng không thể oán trách, thứ duy nhất có thể làm là chấp nhận mà thôi.

_Từ ngày mai, đến ở cùng bà!

Joseph giữ gương mặt lạnh tanh lên tiếng. Vẫn là cách nói không chút xưng hô thân mật, không gọi tên, như một lời phủ nhận. Không gọi là bà nội như thể phản đối hoàn toàn thân phận của Iris. Ông làm sao có thể chấp nhận vết nhơ của đời mình là cô?

Bà Bianca phe phẩy cây quạt trên tay. Vẻ mặt bà rất dửng dưng, không chút biểu cảm. Nhưng giấu sau vẻ điềm tĩnh kia là một tràn khinh miệt. Bà sẽ không bao giờ để Iris vào mắt, cũng như không chấp nhận chuyện để cô sống cùng. Nhưng là vì lời lên tiếng của gia chủ nhà Walter hiện tại-con trai bà, Bianca không thể từ chối.

Iris cúi gầm mặt không lên tiếng. À, sau khi phát hiện cô không có chút lợi ích gì thì sẽ lập tức vứt cô đến nơi khác. Không thể trách họ được, đối với họ thì cô chính là người xa lạ. Trong gia đình hạnh phúc bốn người bọn họ, Iris chính là kẻ thừa thãi. Bọn họ cùng chung dòng máu, là người thân, là vợ chồng, con cái. Còn cô là gì chứ? Không là gì cả. Không thể trách họ, Iris không thể tìm ra lí do nào để trách được.

Joseph liếc nhìn thấy cô không lên tiếng cũng không muốn nói nhiều. Mọi chuyện cứ theo ý ông mà định đoạt. Joseph nhấp một ngụm trà nhỏ rồi bỏ đi khỏi phòng khách, ông không chịu được sự ngột ngạt đó. Ông không thể chịu được, nhưng Joseph nào biết con gái mình phải chịu những gì. Không thể trách ông, ông không xem Iris là con ngay từ đầu rồi.

Morela cùng mẹ bỏ đi ngay sau đó. Cô còn không quên đụng vào vai Iris một cái. Có mấy ai không ngứa mắt với người chị cùng cha khác mẹ của mình? Phải san sẻ tình thương cho kẻ tội đồ kia. Đúng, chính là tội đồ, kẻ đã phá vỡ hạnh phúc của gia đình cô. Không thể trách Morela, cô bé cũng cần tình thương như bao người.

Stephen thì đợi bà Bianca một lúc rồi mới cùng bà rời đi. Không chút cảm xúc nào hiện hữu trên gương mặt cậu. Không xem thường, không hả hê, không bận tâm. Sao phải bận tâm thứ không có lợi cho bản thân mình? Có lẽ đây cũng là một loại bản chất của con người? Vì thế cũng không thể trách được Stephen.

Đúng vậy, không thể trách ai trong số bọn họ cả. Họ chỉ là theo bản năng của con người, Iris lấy tư cách gì oán trách? Cô chỉ có thể tự trách bản thân mình mà thôi. Ngay từ giây phút cô sinh ra đã là tội lỗi, sự tồn tại của cô chính là sai trái.

"Ha, thật ngốc!"

Titus cười vang trong linh hồn cô. Hắn cười một nụ cười hả dạ, không phải man rợ như lúc trước. Hắn hả hê vì sự đau khổ của Iris, như là ác quỷ cười lên nỗi đau của con người. Nhưng không phải ác quỷ chính là do tâm hồn con người sinh ra hay sao? Ác quỷ chính là con người, con người chính là ác quỷ. Con người tự cười chính bản thân mình, tự giễu cợt lên nỗi đau mà bản thân chịu phải. Có chăng cũng như nước mắt, đó cũng là một cách xoa dịu tâm hồn chăng?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro