|6| Frankie Bé Nhỏ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Frankie, Frankie, một cái tên thật dễ nghe. Trước mặt Iris là một cậu nhóc tầm mười hai, mười ba tuổi. Dáng người cậu dong dỏng cao, có chút gầy gò. Nhưng ánh nhìn Iris bỗng cứng đờ khi di chuyển xuống cánh tay gầy yếu kia, đầy vết bầm giống cô. Bọn họ là "đồng loại" sao? Những kẻ vô dụng bị chà đạp?

Iris ngập ngừng không biết có nên tiến lên chào hỏi hay không thì bà Bianca đã lên tiếng.

_Còn đứng đó làm gì? Cơm tự có mà ăn à?

Cậu bé tên Frankie hốt hoảng vội vội vàng vàng chạy vào phòng bếp. Theo như Iris quan sát thì dinh thự của bà Bianca không rộng như dinh thự của cha cô. Nhưng tuy nhỏ cũng không đến mức không thuê người làm chứ. Mọi việc cứ để cho cậu bé mười hai tuổi kia làm hay sao.

_Mày đang giả điếc đấy à?

Bà Bianca đẩy bả vai Iris đau điếng. Cô bé loạng choạng như sắp ngã, khó khăn lắm mới có thể đứng vững được. Bấy giờ Iris mới biết rằng câu đe nạt kia cũng dành cho cô.

Một căn dinh thự to lớn như vậy, chỉ có hai đứa trẻ dọn dẹp? Iris không hỏi nhiều mà nhanh chân cất hành lí ít ỏi của mình vào phòng rồi nhanh bắt tay vào việc. Trước đây, cô bé từng làm người hầu một quãng thời gian rất dài. Nếu so với việc làm tiểu thư quý tộc thì làm người hầu còn dễ dàng với cô hơn.

Iris thuần thục lau chùi mọi ngóc ngách trong dinh thự. Tay chân cô luôn việc, sau khi lau dọn thì quay sang giặt giũ. Cả dinh thự chỉ vỏn vẹn ba người bọn họ nên cũng không nhiều quần áo mấy. Chưa đến hoàng hôn thì Iris đã hoàn tất mọi việc.

Cô bé thở một hơi thoải mái sau một ngày dài mệt mỏi. Thật đúng lúc cô hoàn thành xong công việc cũng là giờ dùng bữa tối. Iris đói lả đi về phía phòng ăn. Dinh thự của bà Bianca không sáng đèn như bao dinh thự khác. Dường như tuổi già sẽ khiến người ta càng tiết kiệm hơn. Trên hành lang rộng và tối chỉ có ánh đèn từ phòng ăn là le lói chiếu sáng.

Iris đứng trước cửa phòng ăn, rụt rè nhìn bà Bianca dùng bữa. Bà như cảm giác được có người đang nhìn mình liền ngưng động tác mà ngẩng lên. Dù rất tối nhưng Iris đoán bà đã chau mày, vì giọng bà tỏ rõ vẻ khó chịu.

_Ngay cả phép lịch sự cơ bản cũng không biết? Không ai dạy mày không được nhìn miệng người khác khi ăn à? Một tiểu thư quý tộc vì sao cốt cách lại ti tiện như bọn lang thang ngoài đường thế kia!

Bà Bianca buông lời quát mắng. So với những gì mà Iris đã từng nghe trước đây thì chẳng là gì cả. Nhưng đây là bà nội của cô, không phải những người chủ không chút máu mủ kia. Iris tuy là con riêng của Joseph nhưng trong người vẫn mang dòng máu Walter, trong người cô vẫn luôn âm ỉ chảy dòng máu của con trai bà. Vì cớ gì mà bà lại buông lời nặng nề với cô?

"Giết bà già chết tiệt kia đi!"

Titus đúng là ác quỷ, hắn luôn rủ rỉ bên tai cô những lời chết chóc. Hắn muốn cô giết người, muốn hai tay cô nhuốm máu. Nhưng làm sao có thể ra tay với chính người nhà của mình? Bọn họ đều là con người với nhau, giết chết hãm hại lẫn nhau không phải là điều mà con người nên làm với đồng loại của mình.

Iris cố nén những lời tỉ tê của Titus, như người mất hồn rời khỏi phòng ăn. Bụng cô đói meo, sôi lên liên tục. Trước đây dù chủ cũ có tệ thế nào cũng không để cho cô phải đói. Bọn họ là người xa lạ với cô, nhưng tuyệt đối sẽ không để cô bụng đói làm việc.

Cô bé đi dọc trên hành lang tối om om. Dáng người gầy guộc, thơ thẩn lê từng bước nặng nề trên nền đất. Một cảnh tượng có thể doạ người thót tim.

_Chị có đói không?

Nghe tiếng có người hỏi mình, Iris quay đầu tìm kiếm nơi phát ra giọng nói. Là Frankie, cậu bé mà cô gặp lúc sáng. Cậu đứng trong phòng bếp, ló đầu ra rụt rè hỏi cô.

Iris đương nhiên là gật đầu. Bụng cô tưởng chừng như dính sát vào lưng, đói lả cả người. Frankie nở một nụ cười hiền rồi kéo tay cô vào phòng bếp.

Bên trong phòng bếp không hề đốt nến nhưng có bếp lửa bập bùng chiếu sáng. Iris chợt nhớ về những đêm đông lạnh giá cùng những cô cậu người hầu bằng tuổi khác lẻn xuống nhà bếp. Bà bếp mà cô quen biết rất hiền, bà luôn len lén đốt củi cả đêm giúp bọn cô sưởi ấm. Nhớ lại khung cảnh ấm áp đó, Iris khẽ mỉm cười. Trước đây cô bé cứ mãi ước mơ về một mái ấm, về một ngày không xa được thoát kiếp nô lệ. Nhưng bây giờ Iris chỉ nghĩ, làm nô lệ cũng không đến nỗi nào. Dù sao người đối xử tệ với cô sẽ là người ngoài, không phải người nhà.

_Chị ăn chút súp nhé?

Frankie bê một bát súp nóng hôi hổi còn bốc khói đến bên cạnh Iris. Sau khi đặt bát súp vào tay Iris, cậu đi tìm chút thức ăn khác còn sót lại cho cô. Một lát sau, trên chiếc bàn bếp đã được bày ra đầy đủ. Hai bát súp nóng, hai lát bánh mì và hai quả táo héo nhỏ. Bữa ăn đơn giản và không mấy no bụng này đã là quá đủ với Iris.

Frankie còn lo lắng cô ăn không quen miệng.

_Chị ăn vừa miệng không? Có đủ no không? Ăn quả táo của em nhé?

Iris rất cảm kích lòng tốt của cậu nhưng đã lắc đầu từ chối. Frankie cũng giống như cô phải làm việc cả ngày hôm nay. Cô đâu tham lam đến mức giành chút thức ăn này với cậu.

_Em cứ giữ lấy đi Frankie, em cũng đói kia mà!

Iris nuốt vội mẩu bánh mì cuối cùng rồi húp thêm vài thìa súp nóng. Bữa tối đối với cô nhiêu đây là quá tuyệt vời. Có thức ăn nóng hổi, không cần phải lo cho chiếc bụng đói đến đau lúc nửa đêm nữa.

Frankie thấy cô đã ăn xong thì nhanh nhảu rót nước vào cốc rồi đầy về phía Iris. Cô bé biết ý cảm ơn rồi nhận cốc nước từ tay cậu.

_Chị tên gì vậy ạ?

Frankie có chút tò mò hỏi cô. Cậu không biết tên của cô, chỉ có cô biết tên của cậu mà thôi. Iris không biết nên giới thiệu thế nào. Nói là con gái Bá tước Walter? Hay dùng họ Miller cũ? Nhưng dùng họ cũ thì cô lấy tư cách gì ở lại đây?

_Ừm, chị tên Iris.

Đắn đo rất lâu, cô mới cất lời và có vẻ cố né tránh họ của mình ra. Frankie không hiểu ý cô mà kiên quyết hỏi thêm. Thật lòng mà nói, Iris rất muốn chối bỏ họ của mình. Nhưng trên đời này có một số thứ không thể thay đổi, trong đó có dòng máu và họ mà mình phải mang. Từng giây, từng phút, từng giọt máu chảy trong cơ thể của cô đều khẳng định sự thật mà cô muốn trốn tránh. Nếu đã không thể chối bỏ thì chỉ có thể chấp nhận.

_Thế chị họ gì?

Iris thầm nuốt nước bọt, cậu bé này không biết ý tứ né tránh. Cậu hỏi thẳng làm cô có chút bối rối. Frankie không nhận ra biểu hiện khác thường của cô mà trưng ra vẻ mặt chờ đợi câu trả lời.

_Họ Walter.

Hai mắt Frankie mở to sau khi nghe câu trả lời. Cậu bé ngạc nhiên như thể đây là chuyện bất ngờ nhất mà cậu từng được nghe. Họ Walter à, cậu cũng mang họ Walter.

_Là con gái của Joseph Walter?

Iris bị hỏi đến mức không đáp lại được chỉ đành gật gật đầu. Câu trả lời này cô còn chẳng rõ, rốt cuộc cô có phải con gái của cha hay không? Ngay cả cô còn không biết.

_Nếu là con gái của Joseph thì phải gọi một tiếng chú nhỉ?

Đến lượt Iris mở to mắt nhìn Frankie. Cậu bé vẫn nhởn nhơ cười cười, từ tốn ăn chút súp còn lại. Cậu hiểu điều mà Iris đang bất ngờ. Ai mà tin được cậu bé mười hai tuổi là chú của con bé mười sáu tuổi? Nhưng đây là sự thật, không gì là không thể cả.

_Đã từng nghe qua cái tên Frankie Walter chưa? "Đứa con hoang" nhà Walter ấy.

Giọng Frankie đều đều, nhưng Iris hiểu được cảm xúc của cậu bây giờ. Vì đó cũng chính là cảm xúc của cô, cảm xúc của những đứa con hoang. Iris tinh tế rót cốc nước, đẩy về phía Frankie như một lời an ủi cũng như đồng cảm.

Frankie bật cười, nụ cười không nên có ở cái tuổi ngây ngô của cậu. Nhưng những đứa trẻ phải chịu khổ thì làm gì có quyền được ngây ngô? Nếu bọn chúng ngây ngô như cừu non thì không sớm thì muộn cũng bị sói ăn thịt mà thôi. Những đứa trẻ không được bảo bọc buộc phải trưởng thành nhanh so với tuổi. Chỉ có như thế, chúng mới có thể tồn tại, sinh tồn trong thế giới đầy khắc nghiệt này.

_Gọi là "chú nhỏ" nhé?

Frankie dẹp cảm xúc tiêu cực của bản thân sang một bên. Cậu lấy lại vẻ cười nói thường thấy của mình. Nhưng dù cố giấu thế nào cũng không thể qua mắt được Iris. Cô bé rất muốn nói gì đó nhưng cô bé hiểu, có những chuyện người khác đã không muốn nhắc đến thì đừng dại mà chọc vào. Cứ giữ chút thành luỹ mong manh cuối cùng của họ, đó là cũng một loại thấu hiểu và an ủi.

_Vì sao không thể gọi là em chứ? Dù vai vế lớn hơn nhưng tuổi tác vẫn kém xa kia mà!

Iris bông đùa đáp lại. Cô bé thấy ngượng khi gọi cậu nhóc nhỏ tuổi hơn là chú. Hơn nữa, nếu để bà Bianca biết được cô gọi cậu là chú thì chắc chắn sẽ nổi giận. Bà nhất định sẽ cho rằng cậu muốn được công nhận là con trai nhà Walter. Còn cô sẽ bị bà ghét thêm.

Frankie hiểu ý của Iris. Cậu bé mặt không biến sắc mà vẫn cười cười.

_Không sao, gọi là em cũng được!

Iris lại muốn trêu thêm chút nữa liền tinh nghịch hỏi.

_Thế gọi là Frankie bé nhỏ thì sao?

Khoé mắt Frankie cong cong, cậu bé cũng rất dễ tính mà chấp thuận với đề nghị của cô.

_Được được, gọi là Frankie bé nhỏ!

Tiếng cười khúc khích trong phòng bếp như sưởi ấm cả dinh thự. Một góc trong bếp bập bùng ngọn lửa ấm cúng. Trông hai đứa trẻ cứ như một gia đình, tự sưởi ấm trái tim cô độc của nhau. Hai kẻ đồng loại cứ thế mà thấu hiểu lẫn nhau, hị đều là những kẻ bị thế giới này bỏ rơi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro