|7| Động Lực

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Người có tài thì sẽ được trọng dụng, còn người bất tài thì không. Nhưng trên đời này làm gì có người bất tài, chỉ có người không được đặt vào đúng lĩnh vực mình giỏi mà thôi. Và Iris chính là một điển hình của câu nói trên. Điều mà cô giỏi nhất có lẽ là làm việc nhà. Dinh thự của bà Bianca có thêm Iris phụ giúp việc nhà chẳng khác nào được tu sửa làm mới.

Frankie tuy làm việc không kém Iris là bao, nhưng cậu bé còn quá nhỏ. Vì cơ thể chưa phát triển hết, Frankie không có khả năng leo trèo lên những nơi cao lau dọn, nhưng Iris thì có thể. Cậu đưa cô đến một căn phòng to như một nhà hát nhưng không phải là sân khấu mà là một phòng trưng bày.

Iris ngỡ ngàng trước độ to lớn của căn phòng. Đặc biệt hơn là khắp nơi treo đầy tranh, và theo như cô đoán thì đây là tranh của người nhà Walter. Từ những bức tranh có niên đại xưa cũ, Iris hiểu thế lực của nhà Walter như thế nào trong giới quý tộc. Họ Walter như rễ của cây cổ thụ quyền lực, cùng tồn tại và cùng đồng hành với hoàng gia.

Frankie không bất ngờ cho lắm. Cậu ấy biết rằng dù mình mang dòng máu có cao quý cỡ nào thì bản thân cũng chỉ là loại dơ bẩn. Nếu như nhà Walter là gốc rễ thì bọn họ chính là đất đá bám quanh rễ, vĩnh viễn không được chấp nhận.

Trước khi lau chùi, Frankie còn có ý tốt đưa cô đi dạo một vòng xem ảnh. Từng bức, từng bức một đều là hiệp sĩ với thanh kiếm sáng chói của gia tộc trên tay. Bọn họ được lồng khung vàng, đính thêm đá quý để làm đậm sự uy quyền cùng lòng tự hào của đời sau đối với đời trước. Duy chỉ có một bức tranh là được lồng khung gỗ, có chút cũ kĩ theo thời gian.

Iris nhanh chóng bị thu hút bởi bức tranh quá mức khác biệt kia. Chân dung một quý cô trẻ tuổi, trên môi còn vươn nụ cười đằm thắm. Iris tò mò đến gần và quan sát thật kĩ, khác thật sự rất khác. Phụ nữ trong gia tộc nếu không mặc giáp cầm kiếm thì cũng sẽ đứng cạnh chồng. Còn người này thì hoàn toàn đơn độc, Iris còn cảm nhận được đời sau đều ghét bỏ người này. Cô bé cố nheo mắt nhìn dòng chữ nhỏ được khắc lên chiếc khung gỗ sắp mục kia.

"Irene Walter Viscount - Công nương xứ Orson - Đại Pháp Sư Hoàng Gia nhiệm kỳ XIV"

_Công nương xứ Orson? Là người nhà Walter? Làm sao một Công nương họ Walter có thể là pháp sư?

Frankie không ngạc nhiên đến mức há hốc mồm như Iris, vì cậu biết đến người này. Đây là ngoại lệ duy nhất của nhà Walter cũng là ngoại lệ duy nhất của hoàng gia, Irene Walter. Nếu xét theo vai vế thì Frankie phải gọi là bà cố, nhưng dù không ai kể cho cậu nghe cậu vẫn biết đến huyền thoại này.

Irene Walter là con gái út của Bá tước Walter đời thứ tám. Bà được hứa hôn cho con trai thứ hai của Hoàng đế, sau là Công tước xứ Orson. Tuy là Công nương và là con nhà Walter, Irene vẫn nghe theo đam mê của chính bản thân mình, trở thành một pháp sư đại tài thậm chí là danh tiếng không thua bất kì ai trong gia tộc. Người đời tôn vinh bà, còn cho dựng hẳn một bức tượng trog Học viện Hoàng gia nhưng gia tộc bà lại xem thường bà. Nhà Walter xem bà như kẻ ngoại lai, giống như cách họ xem thường Iris và Frankie vậy.

Iris đọc dòng chữ nhỏ trên bục đá về tiểu sử đời bà mà không thể ngừng thán phục. Một người phụ nữ đi ngược lại mọi định kiến của gia tộc, làm trái mọi phép tắc của Hoàng gia. Một người với vẻ ngoài quá mức yếu đuối lại có thể mang sự dũng cảm đến mức khó tin.

_Ở đây còn viết thêm chút nữa về bà ấy này Iris!

Frankie cố căng mắt đọc phần chữ nhỏ đã bị mòn ở gần cuối bục đá.

_Irene Walter, kẻ tội đồ và là kẻ bất tài nhất dòng họ. Kẻ phản bội lại dòng máu của chính mình, bảo vệ thứ lí tưởng ngu ngốc. Năm hai mươi tám tuổi, kẻ tội đồ này đã nhẫn tâm giết chết anh trai mình vì một người hầu thấp kém. Tháng mười hai cùng năm, Irene bị giam vào đại lao của Hoàng gia. Hai năm sau, năm bà ba mươi tuổi, dưới sức ép của Bá tước Walter đời kế tiếp, Irene bị Giáo Hoàng phán tội giết chết quý tộc và bị treo cổ. Bà đương nhiệm chức Bộ trưởng Bộ Pháp Thuật tròn sáu năm, sau khi bị đưa ra phán quyết thì lập tức bị xóa tên khỏi Hoàng tộc. Tuy nhiên, Công tước xứ Orson không hề tước đi danh vị của bà, ông còn cho khắc thật nhiều tượng của bà như để tưởng niệm. Ba năm sau khi Công nương mất, Công tước qua đời vì bạo bệnh, cả hai đều không có hậu duệ đời kế tiếp.

Iris nghe Frankie đọc mà không khỏi bàng hoàng. Người như bà lại ra tay giết anh trai mình? Sao người ta không xét rõ nguyên nhân vì sao? Và vì sao bà lại vì một người hầu mà đánh mất tất cả?

Cô không hiểu và cũng không thể biết được vì cô đâu phải người chứng kiến sự thật. Nhưng Iris rất ấn tượng về người bà này. Bà ấy mạnh mẽ và kiên cường làm điều mình muốn, làm điều mình giỏi dù người thân có nói bà vô dụng và bất tài. Thật không biết cảm giác của bà lúc ấy ra sao? Nhưng đây chính là cảm giác của Iris bây giờ mà?

Con người có thể không giỏi rất nhiều việc nhưng phán xét thì không ai bằng. Người ta thường lấy tiêu chuẩn của chính mình để gò ép người khác vào khuôn khổ. Và họ cũng dùng thế giới quan của họ để phê phán người khác. Nếu không được như ý nguyện của mình thì sẽ ngay lập tức đổ lỗi và xem thường người kia. Nói xa xôi là người với người, nói gần hơn là cha mẹ với con cái. Cụ thể hơn nữa là cha Iris, ngài Bá tước Joseph Walter và cô bé "bất tài" này.

Iris không biết bản thân có tài hay không, không biết có giỏi như lời Titus nói hay không. Nhưng điều Iris có thể chắc chắn là, cô bé sẽ thử sức với bộ môn phép thuật này. Cụ Irene đã cho cô bé một niềm tin mãnh liệt, một niềm tin cháy bỏng rằng bất kì ai cũng có thể vượt ra khỏi rào cản của xã hội. Tuy cuộc đời bà có rất nhiều nốt trầm và cái chết đầy câu hỏi của bà, Iris vẫn rất ngưỡng mộ bà.

_Frankie, nếu muốn học phép thuật thì phải bắt đầu từ đâu?

Cô bé hỏi vì thật sự bản thân cô không biết gì. Iris trước đây là người hầu, vào một ngày đẹp trời liền trở thành con gái Bá tước, và sau một ngày trời âm u khác bị tống đến nơi này. Cuộc sống trong suốt mười sáu năm của cô bé không cô đọng lại tí gì. Nếu có thì cũng chỉ là sự bất mãn đến cùng cực với thế giới này mà thôi.

Frankie thì có khác gì Iris đâu. Cậu còn chưa bao giờ được bước chân ra khỏi dinh thự này cơ. Sẽ ra sao nếu người đời biết đến đứa con riêng này của Bá tước quá cố? Nhà Walter sẽ không chấp nhận sự xấu hổ và điều tiếng nên họ cũng nhốt cậu ở đây cùng bà Bianca.

Cả hai người đều đứng bần thần một chỗ, mỗi người theo đuổi một suy nghĩ. Iris tìm cách để được học thử phép thuật. Frankie thì khác, cậu đang nghĩ làm sao để có thể quét dọn nơi này nhanh nhất để không bị ăn mắng và trừng phạt bằng cách bị bỏ đói. Dù sao thì đối với cậu, no bụng vẫn là quan trọng nhất. Những cái lí tưởng và khát khao mãnh liệt kia của Iris không thể làm cậu lung lay được.

Vì sao ư? Vì kẻ khôn ngoan sẽ không để mình đói mà theo đuổi ước mơ.

Iris là kẻ ngốc. Frankie là kẻ khôn ngoan.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro