|8| Không Ai Muốn Tôi Tồn Tại Cả

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Iris năm nay mười sáu tuổi, sắp gần mười bảy. Trong suốt mười sáu năm của cô bé có ba sự kiện lớn. Sự kiện đầu tiên là khi cô bé chuyển đến Acacia, chấm dứt tháng ngày bị bảo hành của cô bé. Iris từng nghĩ cuộc đời của cô như thế là quá đủ rồi.  Ngày ngày đến trường làng cùng Clyde, được đọc sách cùng phu nhân Black. Nhưng sự kiện lớn thứ hai đã thay đổi hoàn toàn giấc mộng của cô. Andrea - mẹ của Iris rời bỏ cô bé. Iris từ bé đã thiếu thốn tình cảm gia đình, hay nói đúng hơn gia đình của cô chỉ có duy nhất Andrea. Thế mà, người thân duy nhất cũng rời bỏ cô mà đi. Iris từng tưởng tượng ra hàng vạn viễn cảnh gặp lại mẹ mình vào một ngày đẹp trời nào đó, hoặc cũng có thể là một ngày giông bão. Dù có nắng hay mưa rào, mẹ của cô cũng sẽ mỉm cười khi thấy cô khôn lớn?

Nhưng Iris không còn nhỏ nữa, thực tế tàn khốc đã làm cô bé hiểu ra sự viễn vông của bản thân. Sau bao năm xa cách, khi gặp lại Andrea không hề cười với cô, mà thay vào đó là cái nhăn mày đầy khó chịu.

Không phải nắng ấm hay mưa rì rào, Iris gặp lại mẹ mình ở sảnh tiệc dinh thự nhà bà Bianca. Iris không còn là cô bé ngày xưa nữa, mẹ cô cũng không còn là một nô lệ.  Andrea là Tử tước phu nhân nhà Grace. Mẹ cô đang cùng người Tử tước già đón rượu của các vị khách khác. Còn Iris mang thân phận của một hầu nữ bưng bê phục vụ. 

Iris không phải là con gái nhà Bá tước, càng không còn là Iris Miller nữa. Cô chỉ đơn giản là một kẻ hầu vô danh trong chính dinh thự của bà nội mình, ngay trước tầm mắt của mẹ mình.

_Iris, sao lại đứng ngơ ra đó?

Frankie đang mang rượu cho khách thì nhắc khéo cô, làm cô bé nhận ra hoàn cảnh thật sự của bản thân. Hôm nay là ngày sinh nhật của bà Bianca, cô và Frankie đang đảm nhiệm vai trò phục vụ cùng vài người hầu khác được cử tới từ nhà Walter. Và tất nhiên, cha cô Joseph cũng có mặt ở sảnh tiệc .

Sẽ nực cười thế nào đây, khi ngài Bá tước đầy quyền lực của đế quốc chứng kiến tình cảnh con gái làm hầu nữ? Mà cũng có khi sẽ không nực cười như Iris đã nghĩ. Vì cha cô có xem cô là con gái đâu, Iris chỉ là nghiệt chủng, là sai lầm mà ngài Bá tước muốn vĩnh viễn chôn vùi.

Đi cùng Joseph hôm nay chỉ có Stephen mà thôi. Morela đang chuẩn bị cho kỳ thi đầu vào của Học viện Hoàng gia nên cô bé đang rất cực lực chuẩn bị. Iris đã từng nghe bà Bianca nói qua, và cô biết Morela sẽ không vô dụng như cô.

_Iris Walter?

Nghe bị gọi tên, cô giật thót đứng thẳng lưng, nhưng vẫn đủ lý trí để không quay đầu lại. Số người biết Iris là con gái Bá tước rất ít. Người kia rốt cuộc là ai mà dám cả gan gọi tên họ của cô giữa nơi đông người như thế này? Iris vẫn một mực đi thẳng, không hề quay đầu lại dù chỉ một ít, tựa như Iris Walter không phải là cô bé. Nhưng người kia không có ý buông tha mà mạnh bạo kéo lấy tay cô. Iris bị kéo về một cách bất chợt, khay rượu trên tay cô theo quán tính mà rơi xuống đất đánh xoảng.

Cổ tay Iris bị nắm đến mức đỏ ửng cả lên. Dưới sàn thì đầy mảnh vỡ thủy tinh, khách khứa khắp sảnh tiệc thì đổ dồn mọi sự chú ý về chỗ cô bé. Lúc này, Iris mới có thể nhìn rõ người trước mặt mình là ai.

"Cầm lấy mảnh thủy tinh rạch vào cổ nó đi! Rạch cổ họng nó nát bươm ra! Máu của nó sẽ là thứ mà nó phải trả cho ngươi!"

Giọng của Titus vọng đi vọng lại trong đầu Iris như âm thanh từ địa ngục. Người đứng trước mặt cô không ai khác là tiểu thư Jade nhà Hầu tước - kẻ đã chơi xấu Iris vào hôm thi đầu vào Học viện Hoàng gia. Hai bàn tay Iris vô thức siết chặt lại, chẳng biết là do Titus hay tự do bản thân cô bé. Hoặc cũng có khi, Titus và Iris sớm là một.

_Đây chẳng phải chính là con gái nhà Bá tước Walter ư? Nhà Bá tước thiếu nhân lực đến mức để tiểu thư phải làm công việc của hầu nữ à?

Iris từ đầu đến cuối đều cúi gầm mặt, né tránh ánh mắt hiếu kỳ của tất cả mọi người. Cô bé không có đủ can đảm đối mặt những lời xì xầm, và hơn thế nữa, Iris không muốn nhìn vào đôi mắt đang nhìn chằm chằm vào mình của Joseph.

Stephen đang đứng cùng cha mình, nói đúng hơn là đang đứng xem kịch hay. Nếu người đang ngồi dưới sàn kia là Morela thì có khi Stephen sẽ đứng ra bảo vệ. Nhưng nếu là Iris, Stephen vui còn không kịp. Mặc dù nói Stephen không để tâm cũng như không thù địch với Iris, nhưng không thể phủ nhận sự thật rằng cô là con riêng của cha cậu. Không đến mức ghét cay ghét đắng như Morela, chỉ là chút hả hê trào phúng mà thôi.

_Tiểu thư nhà Walter? Chà, xem ra đèn của sảnh tiệc quá chói làm tiểu thư Jade hoa mắt rồi, Morela không tham dự buổi tiệc tối nay!

Người lên tiếng đánh gãy sự im lặng nãy giờ là bà Bianca. Với cương vị là chủ nhân bữa tiệc, là người có tiếng nói trong gia tộc Walter, ngoài bà ra thì không ai còn có thể thích hợp hơn.

Ánh mắt Iris như mất hết toàn bộ sự sống. Cô biết trọng lượng của mình là rất thấp, nhưng thật không ngờ đã trở thành mức âm. Iris cố giấu đi đôi mắt đã nhoè đi của mình, hai tay thì dọn dẹp mảnh vỡ như một cái máy. Cô bé đã quá quen với việc dọn dẹp này, cũng đã không còn xa lạ gì với việc bị bỏ rơi.

Trong vô thức, đã có ai đó đâm một nhát dao vào trái tim chứa đầy thương tổn của Iris. Không biết là Jade, là bà Bianca, hay là ai khác làm tổn thương cô bé. Chỉ biết là, trái tim lẫn linh hồn của cô đều đang trên bờ vực bán mình cho quỷ dữ.

"Đừng ngần ngại nữa, hãy cùng ta làm tròn bổn phận của một phù thuỷ bóng tối! Không có bất kì ai cả, không có bất kì ai muốn người tồn tại!"

Titus độc ác thủ thỉ với cô bé. Hắn đang muốn cho cô bé hiểu rõ rằng, bản thân cô là đồ dư thừa. Thế giới này rộng lớn như thế, lại không có nơi dành cho Iris. Thế giới này nhiều người đến thế, lại không có ai cần cô cả.

"Hãy cùng ta gieo rắc nỗi đau lên khắp nhân gian này! Hãy để lũ người kia cảm nhận nỗi đau của ngươi, Iris!"

Cảm nhận nỗi đau của cô ư? Họ có phải là con riêng không? Có phải là nghiệt chủng không? Họ cũng đâu phải là kẻ vô dụng như Iris? Thế làm sao mà họ hiểu được sự thống khổ của cô? Nếu đã không hiểu, thì làm họ đau khổ như cô có ích gì?

Frankie từ đằng xa cũng đến dọn phụ Iris. Cậu bé không dám bày ra bộ mặt quan tâm mà chỉ là làm tròn vai trò như một người hầu. Frankie hiểu cảm giác của Iris là gì, cậu và cô là những kẻ đồng loại. Nhưng cậu không dám tỏ ra đồng cảm, vì bà Bianca luôn quan sát hành động của cậu. Nếu đã không thể bảo vệ ai đó, Frankie tuyệt đối khiến họ bị cậu làm ảnh hưởng.

Iris lặng lẽ bê đống mảnh vỡ kia xuống bếp. Cô bé vẫn giữ nguyên vẻ mặt lạnh tanh như kẻ ngoài cuộc kia. Iris là một kẻ đóng kịch chăm chỉ treo chiếc mặt nạ giả dối đối diện với người xem. Nhưng vừa bước ra khỏi sảnh tiệc, chiếc mặt nạ của cô đã hoá thành những mảnh vỡ thuỷ tinh mà tan tành. Iris không kiềm nổi nước mắt cùng tủi thân, bao nhiêu uất ức cứ thế bộc phát.

Cô bé lủi vào một góc trong căn phòng bỏ trống mà khóc nức nở. Mẹ của cô đã chính thức không cần cô nữa, cha cô cũng không, nhà Walter lại càng không. Không ai cần cô bé cả, và đúng như Titus nói, không ai muốn cô bé tồn tại. Sự ra đời của Iris là một sai lầm.

"Ngoan, đừng khóc! Ta không thể dỗ ngươi đâu!"

Titus không biết vì sao lại còn chút tính người ở bên an ủi Iris, mà cũng có khi là chính cô bé tự tưởng tượng ra để an ủi chính mình. Iris muốn ngồi khóc ở đây mãi, nhưng cô bé không thể. Dù có buồn đến mức muốn chết đi, Iris vẫn không quên công việc như một hầu nữ của mình.

Biết khách khứa rất đông, Iris không thể trì hoãn công việc chỉ vì chút buồn cỏn con này của mình. Hơn tất cả, Iris rất sợ đòn roi của bà Bianca, nó làm cô bé nhớ đến những người chủ cũ trước đây của cô. Sau khi vội nước mắt trên mặt bằng chiếc tạp dề khiến nó bị nhàu nhĩ hẳn đi, cô đứng thẳng lưng đeo lên chiếc mặt nạ mới. Nhưng vừa bước ra khỏi phòng, chiếc mặt nạ của Iris đã rơi.

Andrea đã đứng bên ngoài chờ cô bé từ lâu. Trên người bà không còn là bộ quần áo của hầu nữ cũ kĩ hoà lẫn cùng mùi dầu mỡ nơi gian bếp nữa, thay vào đó là một bộ váy sang trọng được đính đá quý. Iris chẳng hề cảm thán tí gì trước sự choáng ngợp mà chiếc váy mang lại. Cô bé cúi gầm mặt, nhìn chằm chằm vào chiếc váy và trong đầu chỉ tồn tại duy nhất một suy nghĩ.

Hoá ra, mẹ cô bé vì những hư vinh như thế này mà rời bỏ con gái của chính mình.

"Hận bà ta đi! Hãy hận kẻ đã sinh ra ngươi, kẻ ruồng rẫy ngươi và bỏ mặc ngươi cho số phận! Đừng ngu ngốc nữa Iris!"

Iris nhắm nghiền hai mắt, cố gắng gạt đi những lời nói độc ác của Titus. Gần đây cô bé đã khác đi rất nhiều, dường như Iris cảm thấy lời nói của Titus cũng có phần đúng. Cô bắt đầu lo sợ sẽ biến thành ác quỷ như Titus, thành một kẻ không có trái tim.

"Ha, ngươi lại ngốc nghếch thêm lần nữa Iris ạ! Ngươi quên ta đã nói gì sao, con người là ác quỷ và ác quỷ là con người. Nhưng ngươi nói xem, ác quỷ làm gì có trái tim? Con người cũng như thế, họ vô cảm với đồng loại của mình. Như mẹ của ngươi đấy, bà ta đã bỏ rơi ngươi. Bà ta có trái tim sao?"

Mi mắt Iris rũ xuống chấp nhận sự thật Titus nói. Titus đúng là ác quỷ, hắn rất có thể là đang dụ dỗ cô. Nhưng hắn nói đâu có sai? Iris không thể cảm nhận được sự ấm áp từ trái tim của những người xung quanh. Họ sớm đã không còn trái tim hay hơi ấm đó không dành cho cô bé?

_Ta đến đây chỉ muốn nói với con vài chuyện.

Andrea thấy cô bé rất lâu không lên tiếng thì giành lời trước. Bà hiểu con gái rất rõ, bà biết nó sẽ chẳng mở lời trước với bà đâu. Nhưng có lẽ Andrea không biết, Iris đã không còn là con gái của bà nữa. Vì bà đã vứt bỏ đứa con ấy từ rất lâu rồi.

Iris có hơi ngước lên nhìn mẹ mình. À, có chuyện muốn nói sao? Sẽ là chuyện gì đây? Lẽ nào là đến để hỏi thăm cô? Hay là về nguyên do vì sao rời đi? Phút chốc dường như Iris đã tìm thấy ánh sáng trong thế giới tăm tối của mình. Iris là kẻ lạc lối, vô tình nhìn thấy ánh đèn leo lắt trong đêm đen. Hai mắt cô bé sáng rực như thể có thể nhìn thấy hàng vạn vì sao trong đấy.

Nhưng đáng tiếc, Andrea không thấy ánh sao rực rỡ ấy.

_Từ giờ, con đừng bao giờ xuất hiện trước mặt ta nữa! Ta đã có cuộc sống yên ổn của riêng mình rồi, con ta cũng không cần biết đến sự tồn tại của một người chị như con!

Vừa nói, Andrea vừa để tay lên bụng cảm nhận nhịp đập của sinh linh bé nhỏ bên trong mình. Bà nhìn bụng mình bằng ánh mắt tràn ngập tình yêu, ánh mắt mà Iris chưa bao giờ có được. Và Andrea chẳng bao giờ biết được, ngay giấy phút ấy Iris đã muốn giết đứa con trong bụng bà đến mức nào. Là Iris, không phải là Titus.

Iris dời ánh mắt theo mẹ mình, dừng ánh nhìn đầy căm thù lên chiếc bụng kia. Nơi đấy tồn tại một sinh linh, một sinh linh cướp đi tình yêu của mẹ dành cho cô. Iris đã nghĩ như thế, nhưng làm gì có tình yêu nào dành cho cô bé. Bàn tay cầm khay của cô siết chặt lại, sự tập trung của cô dồn vào những mảnh thuỷ tinh trên khay.

Nếu cô dùng số mảnh vỡ này đâm vào bụng mẹ mình thì sao nhỉ?

Iris thoáng giật mình vì những suy nghĩ của bản thân. Đây không phải là cô, nhất định là thế. Titus đang thủ thỉ bên tai cô nhỉ?

"Haha, đừng đổ oan cho ta cô bé! Là tự chính ngươi có ác ý!"

Cô bé càng run rẩy hơn sau khi nghe Titus nói. Không phải là Titus, mà là chính cô. Có lẽ Iris đã đồng hoá cùng ác quỷ. Cô bé ghét sự độc ác, cô chỉ muốn làm nàng Cinderella thiện lương. Nếu cô bé trở nên ác độc, bà tiên đỡ đầu sẽ không xuất hiện. Và cuộc đời cô bé sẽ như thế này mãi, vĩnh viễn kẹt trong vũng bùn lầy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro