Chương 2_Bữa ăn xã giao|Chap 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một tháng sau.

Xe "bảo mẫu [1]" lao nhanh trong đêm tối. Những tòa nhà cao tầng vùn vụt lướt qua, các tòa nhà càng lúc càng lộng lẫy, khí thế hơn, như muốn phô bày địa vị và quyền thế của chủ sở hữu.

[1] Xe ô tô chuyên chở nghệ sĩ.

Ngược lại, dòng người và xe cộ nhỏ như hạt bụi, dập dềnh trong thành phố, không có chốn về. Giản Nhu đưa mắt nhìn ra ngoài cửa xe. Thành phố này là nơi cô sống từ nhỏ đến lớn nhưng nó luôn xa lạ, tựa hồ không thuộc về cô mà chỉ thuộc về một số ít nắm trong tay đặc quyền vô tận.

Người quản lý Uy Gia ngồi bên cạnh không ngừng lải nhải: "Về vị khách tối nay, chỉ cần anh ta vui vẻ, đừng nói lăng xê cô thành diễn viên hạng A, thành "nhất tỷ" cũng có khả năng ấy chứ! Cô hãy tự mình lo liệu đi."

Nhất tỷ ư? Đây là giấc mộng đẹp mà cô mơ ước bao năm nhưng không thể nào với tới.

"Thật không? Người đó thân phận thế nào? Không phải là ông già đến từ Sơn Tây đấy chứ?" Mắt Giản Nhu sáng rực.

Uy Gia chọc chọc tay vào cái đầu chỉ nghĩ đến tiền bạc của cô. "Cô có thể đừng nhìn vào đồng tiền có được không? Ở dưới tòa nhà Thiên An Môn [2], có tiền cũng vô dụng."

[2] Tòa nhà Thiên An Môn: cơ quan chính phủ.

"Nói như vậy, anh ta không có tiền à?"

"Người ta có ông bố tốt..." Uy Gia chỉ lên vai mình, ra dấu. "Một hàng sao, chắc cô hiểu chứ?"

Giản Nhu gật đầu. Hóa ra là "Hồng nhị đại [3]", thế hệ đang nổi trên chính trường thời gian gần đây.

[3] Là con cháu quân nhân nắm chức vụ cao trong quân đội.

Mấy năm nay, Giản Nhu đã ngộ ra một điều. Một người phụ nữ thành công, không phải thể hiện ở thẻ ngân hàng của cô ta có bao nhiêu tiền mà là cô ta có thể khiến con cái mình có một người cha tốt hay không.

Thời buổi này, một người cha tốt đúng là quan trọng hơn bất cứ thứ gì. Nếu bố còn sống, cô cũng không đến nỗi rơi vào hoàn cảnh này.

Từ năm mười bảy tuổi sa chân lỡ bước vào làng giải trí, đến nay đã được tám năm. Thời gian cô đóng phim hay tham gia các hoạt động liên quan đến nghề nghiệp còn không nhiều bằng thời gian tiêu hao vào những buổi tiếp khách xã giao giả tạo.

Sự nghiệp đối với cô chỉ là mặc bộ váy hở ngực mà đàn ông thích ngắm nhìn, xịt loại nước hoa hàng hiệu thu hút cánh mày râu, trang điểm thành dung nhan diễm lệ nhưng cũng không mất đi vẻ đẹp trời sinh, lượn lờ tại các hoạt động do công ty và người quản lý sắp xếp. Dù vô cùng chán ghét, cô vẫn phải hùa theo khẩu vị của "khán giả", lúc cần lẳng lơ thì lẳng lơ đưa đẩy, lúc cần cao quý phải giả bộ cao quý, lạnh lùng. Những lúc cần thiết cô cũng sẽ bày ra bộ dạng thuần khiết. Tuy chính cô cũng cảm thấy hơi buồn nôn nhưng "khán giả" đều tỏ ra hài lòng.


Dựa vào khả năng diễn xuất hơn người và tửu lượng khổ luyện bao lâu nay, Giản Nhu có thể ứng phó một cách lão luyện với làng giải trí toàn "mặt người dạ thú" nhiều năm liền. Tuy không bị tổn thất lớn nhưng nói một câu thật lòng, cô cũng chẳng nhận được bao nhiêu lợi lộc. Nếu không, dựa vào khả năng diễn xuất sau một thời gian dài tôi luyện và tám năm thanh xuân, cộng thêm công ty quản lý hàng đầu và người quản lý tên tuổi, tại sao đến giờ cô vẫn chỉ là diễn viên hạng hai không mấy nổi tiếng, những bộ phim hay, những dự án lớn đều không mời cô đóng vai chính?

Uy Gia, quản lý của Giản Nhu, không dưới một lần nghiến răng dạy bảo cô: "Cô không thể "hiến dâng" cho nghệ thuật hay sao?"

Giản Nhu nở nụ cười chân thành với anh ta. "Anh hiểu tính tôi rồi còn gì. Tôi chỉ nhìn nhận đồng tiền, không nhìn nhận nghệ thuật. Chỉ cần tiền thù lao hợp lý, nữ chính hay nữ phụ đối với tôi đều không thành vấn đề."

"Cô đừng quên, mức thù lao đóng phim của diễn viên hạng nhất với hạng hai cách nhau một trời một vực đấy!"

Cảm thấy có lý, Giản Nhu gật đầu. "Vậy thì đợi một người có thể thật sự kéo tôi từ hạng hai lên hạng nhất, anh bán tôi một lần với giá cao đi!"

Giản Nhu chỉ tiện miệng nói vậy, ai ngờ Uy Gia không hổ danh là "người quản lý vàng", cuối cùng cũng tìm ra cơ hội đẩy cô xuống "hố lửa".

Bữa cơm tối nay vốn là nhà đầu tư của một dự án điện ảnh lớn muốn "khảo sát" nữ diễn viên. Công ty đã chỉ định hai tiểu thiên hậu nổi tiếng và một gương mặt mới đang được tích cực lăng xê tham dự. Sau đó họ đột nhiên gọi Giản Nhu tới.

Ban đầu Giản Nhu tưởng đây là kết quả của việc Uy Gia tranh thủ cơ hội với lãnh đạo cấp cao, nhưng sau này nghe một người biết rõ nội tình tiết lộ, nguyên nhân thật sự là, phía nhà đầu tư mời một vị khách quan trọng, vị khách đó tự xưng là khán giả hâm mộ trung thành của Giản Nhu nhiều năm. Công ty liền cắt buổi phỏng vấn tạp chí của cô vào buổi tối, kêu cô đi tiếp khách.

Đây chính là làng giải trí, nơi mua vui cho quần chúng.

Bởi vì quá hiểu Giản Nhu nên Uy Gia áp giải cô đến tận cửa. Anh ta không yên tâm, dõi theo cho đến khi cô đi vào trong.

Mang tâm trạng chờ mong trở thành "nhất tỷ" với khoản thù lao đóng phim trên trời, Giản Nhu bày ra tư thế của một nữ thần cao quý đi vào phòng VIP sang trọng. Giây tiếp theo, khi nhìn rõ người đàn ông ngồi ở vị trí trang trọng nhất, cô không nói một lời, lập tức quay người rời khỏi phòng.

Uy Gia nhanh chóng chặn cô ở ngã rẽ đầu hành lang. "Cô đi đâu vậy? Đừng nói với tôi cô muốn vào nhà vệ sinh đấy nhé! Trước khi đến đây cô đã đi ba lần rồi."

"Tôi đột nhiên thấy hơi khó chịu trong người, anh hãy bảo công ty đổi người khác. Hay là gọi Lạc Tình? Chắc chắn cô ấy sẽ vô cùng cám ơn anh."

"Đổi người?" Uy Gia tức giận. "Cô giở bệnh ngôi sao lúc nào chẳng được, sao lại vào đúng lúc này? Cô không sợ bị công ty "đóng băng" à?" <end>

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro