Mở đầu_Sau khi chia tay|Chap 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Weibo của cô tăng lượt "like" một cách chóng mặt. Có người cảm thấy bất bình thay cô, nhưng cũng có người cho rằng, đây là chiêu đánh bóng tên tuổi hết sức cao siêu. Cũng có người trong ngành coi sự kiện này là ví dụ điển hình về việc nữ diễn viên hạng ba nhảy lên hạng hai một cách thành công.

Chỉ có người đích thân trải qua sự việc là cô mới lĩnh hội một cách sâu sắc, giữa thiên đường và địa ngục chỉ cách nhau một đường chỉ mảnh.

Sau khi vụ scandal lắng xuống, Giản Nhu hỏi Uy Gia có biết nguyên do của sự đảo ngược tình thế này hay không. Anh ta tỏ ra mù mờ: "Rõ ràng có người giúp cô. Tôi cũng không rõ người đó là ai. Cô hãy nghĩ kĩ xem, trong số những người quen của cô, ai có bản lĩnh này?"

Giản Nhu ngẫm đi ngẫm lại, trong số những người cô quen biết, chỉ có Nhạc Khải Phi, thái tử của công ty quản lý tức công ty truyền thông Thế kỷ mới có khả năng làm được. Thế là cô cố tình chuẩn bị phong bao dày, tới dự lễ cưới của Nhạc Khải Phi, nhân tiện cám ơn anh ta không so đo chuyện trước kia, ra tay cứu giúp.

Ai ngờ Nhạc Khải Phi lạnh lùng trả lời: "Dù muốn giúp tôi cũng chưa chắc có khả năng. Chưa nói đến chuyện tôi vốn chẳng có ý định giúp em."

"Coi như tôi không nói gì cả." Giản Nhu chán nản chuẩn bị ra về, lại nghe giọng nói không mặn không nhạt của Nhạc Khải Phi truyền tới: "Tôi nghe nói chính quyền thành phố A vẫn tiếp tục điều tra. Chuyện cỏn con của em mà cần phiền đến bọn họ hay sao?"

Giản Nhu đờ người trong giây lát.

Nhạc Khải Phi tiếp tục: "Anh ta vì em mà tốn không ít tâm tư... Theo tôi thấy, chi bằng em đi theo anh ta cho xong."

"Tôi thà chấp nhận đến với anh chứ không theo anh ấy."

"Gì cơ? Sao em không nói sớm?"

"Nói sớm thì sao chứ?" Giản Nhu liếc nhìn cô thiên kim tiểu thư mặc bộ váy cưới trắng muốt đứng gần đó rồi nháy mắt với Nhạc Khải Phi. "Nữ chính của ngày hôm nay liệu có phải là tôi không?"

Anh ta sờ cằm, trầm tư vài giây. "Tôi có thể hoãn kết hôn hai năm."

"Cảm ơn sự yêu mến của anh!" Nói xong, Giản Nhu nhanh chóng rời khỏi hội trường. Bởi vì không quay đầu lại nên cô không nhìn thấy ánh mắt lưu luyến của Nhạc Khải Phi đang dõi theo mình.

Từ sau sự kiện bị gán tội oan, Giản Nhu vinh dự được nhiều đạo diễn biết đến, sự nghiệp có bước ngoặt rõ ràng. Người quản lý giúp cô nhận vô số hợp đồng đóng phim, gia nhập hết đoàn làm phim này đến đoàn làm phim khác, nhân vật cũng có đất diễn hơn hai năm trước.

Có lẽ trải qua nhiều sự buồn vui, ly hợp trong các tác phẩm điện ảnh nên dần dần Giản Nhu cũng học được cách lãng quên. Cho dù không thể quên nhiều chuyện quá khứ nhưng cô coi đó là một bộ phim đã đóng máy. Khi bộ phim hạ màn, câu chuyện có kết cục riêng của nó. Mặc dù chưa hẳn là cái kết mà bản thân mong muốn nhưng cũng chỉ có thể thản nhiên chấp nhận.

Vì vậy khi nghe Lạc Tình kể chuyện phong lưu của Trưởng phòng Trịnh, người tình trong mộng của cô ấy, Giản Nhu cũng chỉ cười cười như người ngoài cuộc.

Cô tưởng rằng mọi thù hận trước kia đã tan thành mây khói, cô và anh hoàn toàn trở thành người qua đường, nhưng vào năm thứ năm sau khi chia tay, một cuộc hội ngộ không kịp trốn tránh đã diễn ra.

Trong khách sạn Quốc tế, Giản Nhu đứng đợi trước cửa thang máy sáng loáng. Không hiểu tại sao trong lòng cô đột nhiên nảy sinh cảm giác thiếu an toàn, cảm giác này càng lúc càng mãnh liệt. Cửa thang máy từ từ mở ra, cô nhanh chóng đi vào. Khi phát hiện bên trong còn có một hình bóng quen thuộc, cảm giác thiếu an toàn nhấn chìm cô trong giây lát.

Một khi đã không còn đường nào để thoát, cô chỉ có thể coi như không có chuyện gì xảy ra. Cô đeo cặp kính râm, chăm chú ngắm nhìn đô thị phồn hoa ở bên dưới.

Thang máy tiếp tục di chuyển xuống dưới, tuy chỉ nhìn về phía trước nhưng Giản Nhu vẫn cảm nhận được ánh mắt không hề kiêng dè đang quét qua gương mặt mình, xuống đôi vai trần, thuận theo đường cong cơ thể trong bộ váy bó sát, cuối cùng dừng lại ở chân cô. Cổ họng khô khốc đến mức không chịu nổi, cô ho khẽ một tiếng.

Người đàn ông đưa mắt lên nhìn gương mặt Giản Nhu, mỉm cười, hỏi: "Em sao thế? Tiếp khách xong rồi à?"

Giản Nhu đương nhiên hiểu từ "tiếp khách" mà anh cố ý nhấn mạnh có ý nghĩa là gì, cô trả lời bằng giọng điệu vô cùng mờ ám: "Anh đã biết rồi, cần gì phải hỏi?"

"Nếu không ngại thì hãy tiết lộ một chút, giá của em là bao nhiêu?"

Người đàn ông này...

May mà có cặp kính râm che khuất cặp mắt tóe lửa, Giản Nhu giả bộ thản nhiên: "Bình thường tôi không nhận tiền, chỉ xem đối phương cho tôi vai diễn thế nào."

Tiếng "ding dong" vang lên, thang máy đã xuống đến tầng một, cô nhanh chóng đi ra cửa. Tuy nhiên người đàn ông nhanh hơn cô một bước. "Chỉ cần đưa em lên làm nữ chính, là ai cũng được, đúng không?"

Thiên hạ có câu "bốc đồng là ma quỷ", nhưng trước khi nghĩ tới câu này, Giản Nhu đã buột miệng trả lời: "Tất nhiên bao gồm cả anh, Trưởng phòng Trịnh!"

_________________

Nam chính tới ròi :333,còn 3 chap nữa hết bão nhé!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro