Chương 31:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Năm thứ hai của Harry bắt đầu bằng việc một sinh vật bé nhỏ trên giường có hai tai to như cánh dơi và hai mắt xanh lồ lộ to như trái banh quần vợt.

Cái sinh vật tuột xuống giường và cúi chào thật thấp, đến nỗi cái chóp mũi mỏng và dài của nó chạm luôn vào tấm thảm. Harry để ý thấy cái nó mặc giống như một cái áo gối cũ có chừa rãnh để thò ra hai cánh tay và hai cẳng chân.... cái nó mặc giống như một cái áo gối cũ có thừa rãnh để thò ra hai cánh tay và hai cẳng chân.

Harry nói một cách nóng nảy:

"Ơ... chào!"

"Harry Potter!"

Sinh vật đó cất tiếng nói bằng một giọng cao vút cao đến nỗi Harry e là nó vọng cả xuống cầu thang.

"Dobby từ lắm rồi đã mong gặp được ngài..., thật là một vinh hạnh..."

"Cám ơn."

 Harry nói và ngồi xuống cái ghế sofa để ngay cạnh con Hedwig đang say sưa ngủ trong cái lồng to của nó.

"Mày là ai?"

Sinh vật ấy đáp:

"Thưa ngài, tôi là Dobby. Chỉ Dobby mà thôi. Dobby gia tinh."

Harry lịch sự chỉ lên ghế

"Mời ngồi."

Con gia tinh bỗng òa khóc, khóc nức nở, khiến Harry kinh ngạc hết sức.
Con gia tinh thổn thức:

" M... mời ngồi! Chưa... chưa từng bao giờ."

Con gia tinh nấc lên:
" Dobby chưa từng được bao giờ được một phù thủy mời ngồi... như một kẻ ngang hàng..."

Dobby ngồi lên ghế mà thổn thức, trông y như một con búp bê to kềnh và vô cùng xấu xí. Cuối cùng con gia tinh cũng tự kềm chế được, và nó ngồi đó mà giương đôi mắt to lồ lộ ngó Harry với biểu hiện của sự kính mến đẫm nước mắt.
Harry nói, cố làm cho con gia tinh vui lên:
"Cũng không có nhiều phù thủy lịch sự lắm đâu!"
Dobby lắc đầu. Bỗng nhiên, không báo trước gì hết, nó nhảy lên, giận dữ dộng đầu mình vô cửa sổ, gào lên:
" Dobby tồi! Dobby tồi!"

"Đừng... mày làm gì vậy?"
 Hedwig đã thức giấc, phát ra một tiếng rúc đặc biệt to và điên cuồng đập vô những chấn song của cái chuồng.
Con gia tinh, đã hơi bị lác mắt, nói:
"Thưa ngài, Dobby phải tự trừng phạt mình. Dobby suýt nói xấu gia đình mình, thưa ngài..."
 "Gia đình mày?"
  "Tức là gia đình phù thủy mà Dobby phục vụ, thưa ngài... Dobby là một yêu tinh đầy tớ trong nhà phù thủy... bị buộc phục vụ trong một ngôi nhà và một giáo sư mãi mãi..."
Harry tò mò hỏi:
"Họ có biết mày ở đây không?"
Dobby rùng mình:
" Ồ, không, thưa ngài, không đâu... Dobby sẽ bị trừng phạt một cách thảm thiết vì đã đến gặp ngài. Dobby sẽ phải cụp tai trong cửa lò vì chuyện này. Nếu mà họ biết, thưa ngài..."
" Nhưng liệu họ có thèm để ý chuyện mày cụp tai hay không cụp tai trong cửa lò không?"
"Thưa ngài, Dobby không chắc. Dobby luôn luôn phải tự trừng phạt mình vì chuyện gì đó, thưa ngài. Họ để mặc cho Dobby làm chuyện đó. Đôi khi họ còn nhắc Dobby tự trừng phạt mình thêm, nữa..."
" Tại sao mày không bỏ đi? Tẩu thoát chẳng hạn?
 "Thưa ngài, một con gia tinh chỉ đi khi được chủ giải phóng. Mà cái gia đình đó không đời nào giải phóng Dobby... Dobby sẽ phải hầu hạ gia đình đó cho đến chết, thưa ngài..."

"Harry Potter ơi, ngài hỏi là ngài có thể giúp gì cho Dobby không à?... Thưa ngài, Dobby từng nghe nói về sự vĩ đại của ngài, nhưng về lòng tốt của ngài, Dobby chưa từng biết..."
Harry cảm thấy buồn cười trước lời nói của con gia tinh
" Những gì bạn nghe nói về sự vĩ đại của tôi chỉ là một mớ tầm xàm bá láp. Tôi còn không được đứng đầu lớp ở Hogwarts nữa là. Người giỏi nhất lớp là Hermione..."
Nhưng Harry ngừng lại, bởi vì vừa nghĩ đến Hermione là nó thấy đau lòng.
Dobby lại cung kính nói, hai mắt tựa trái banh của nó sáng rực:
"Harry Potter thật khiêm tốn nhún nhường. Harry không hề nói về việc chiến thắng Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy..."
"Voldermort hả?"
Dobby giơ tay bụm hai tai dơi lại và rên rĩ:
"Thưa ngài, xin đừng nói ra tên đó, xin đừng nói tên!"

Dobby chồm tới Harry, hai mắt nó trông như hai cái đèn pha xe hơi.
"Dobby nghe nói là Harry Potter đã gặp Chúa tể Hắc ám lần thứ hai, chỉ cách nay vài tuần... và Harry lại thoát chết lần nữa?"
Harry gật đầu và mắt Dobby thình lình lại tràn đầy nước mắt.

"A, thưa ngài!"
Nó há hốc miệng, chậm những giọt nước mắt trên mặt mình bằng cái góc dơ hầy của cái áo gối mà nó đang mặc.
-"Harry Potter thật can đảm gan góc cùng mình! Ngài đã thách thức bao nhiêu hiểm nguy rồi! Nhưng Dobby đến để bảo vệ Harry Potter đây, để báo trước với ngài, cho dù sau này nó có bị cụp tai trong cửa lò... Harry Potter đừng trở về Hogwarts nữa!"
Harry lắc đầu nhìn con gia tinh, thay đổi giọng nói

"Dobby thân yêu của tôi, cậu đã nghe về những chiến tích huy hoàng của tôi. Tôi không chỉ đánh bại chúa tể Hắc ám một mà những hai lần. Điều gì khiến bộ óc nhỏ bé đáng yêu của cậu nghĩ rằng tôi không thể xử lý được? cho dù là một chúa tể hắc ám tới Hogwart đi nữa, tôi vẫn có thể đánh bại ông ta lần thứ ba!"

Dobby nhìn Harry thật lâu.

"Không phải, Harry Potter vĩ đại. Dobby không bao giờ phủ nhận sự vĩ đại đó từ cậu nhưng Harry Potter sẽ bị thương. Ở đây an toàn hơn với Harry Potter"

Harry đảo mắt, ngã xuống ghế 

"Malfoy sẽ không hài lòng về điều này Dobby! Hãy tưởng tượng hcur nhân của cậu sẽ nói gì khi có một con gia tinh nhỏ rình mò cậu bé sống sót đây! Mọi người sẽ nói gì khi một kẻ lén lút của nhà Malfoy lại ở trong nhà của một Potter!"

Dobby tái mặt, lắc đầu như không thể tin Harry Potter vĩ đại lại đang đe dọa nó

"Không... Không"

Con gia tinh kêu lên, lùi ra sau biến mất qua của sổ đang mở.

Harry chớt mắt

"Wel, Tôi phải nói gì đây? Malfoy cần quản lý chặt bí mật của mình hơn!" Cửa sổ sau lưng Harry đóng lại. Harry vươn vai. Cậu lại có thêm một năm để chơi đùa cùng những người bạn nhỏ bé của mình rồi.




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro