Chương 1. Sống lại cùng gặp gỡ.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit : Cà phê Phin

Giữa bầu trời tối tăm truyền đến từng trận đàn quạ ăn thịt người tiếng kêu thê thảm mà thanh âm cao vút phảng phất tới từ địa ngục, thúc hồn đoạt mệnh giống như đánh vào trái tim Sở Hành Ngọc.

Nửa người hắn nằm ở bên trong vũng bùn, không cách nào nhúc nhích. Y phục trên người rách tả tơi, lộ ra một nửa khuôn mặt nhỏ nhắn che kín máu đỏ, hai mắt ngăm đen không cam lòng – nhìn chằm chằm đàn quạ ăn thịt người cách đó không xa.

Đàn quạ bay theo trình tự càng ép càng gần, điều này cũng mang ý nghĩa tử vong càng ngày càng gần. Theo thời gian trôi qua, đáy mắt Sở Hành Ngọc tuyệt vọng cùng phẫn hận từ từ sâu sắc thêm.

Y biết chẳng bao lâu nữa, những đàn quạ này sẽ vây công y, không chút lưu tình ăn đi mỗi một phần thân thể y, cho đến cuối cùng đến xương cũng không dư thừa.

Đường đường Ma Tôn lại chết trong miệng những con vật yếu nhược, Sở Hành Ngọc trong lòng tràn đầy không cam tâm.

Vẫn chưa tìm người kia báo thù, hắn tuyệt đối không thể chết.

Thân thể gầy yếu cách đàn quạ không tới một thước tại thời điểm này bùng nổ ra sức mạnh kinh người, một trận ma khí màu xanh lam càn quét xung quanh ba thước, hết thảy đàn quạ ăn thịt người trong mắt hóa thành tro tàn, phảng phất như chưa bao giờ xuất hiện.

Rốt cuộc bên tai cũng yên tĩnh!

Sở Hành Ngọc thử nâng lên nụ cười nhạt, nhưng thân thể cùng tinh thần đều tiêu hao nghiêm trọng, cũng không nhịn được nữa – hôn mê bất tỉnh.

Trời đất trong nháy mắt trở nên yên tĩnh, nghe rõ tiếng cơn gió thổi qua, ở phía sau cây ẩn núp một nam hài tử.

Nói là nam hài nhưng cũng không giống hài đồng ngây thơ, non nớt. Ngược lại trên mặt lộ ra một chút thành thục. Trên người mặc đạo phục thuần khiết giao nhau, sau lưng vác một cái Tiểu Kiếm, rất có dáng dấp của tiên đồng.

Giờ khắc này, nội tâm tiên đồng chỉ có hai chữ vui mừng.

May là mới vừa rồi không có phát tác thánh tâm mẫu(*) mà chạy tới, bằng không hắn cũng sẽ giống đám quạ ăn thịt người kia, chết thẳng thắn không dứt khoát, không mang đi nửa mảnh đám mây (?)

(*) Nội tâm lương thiện

Vuốt trái tim nhỏ của chính mình, Cố Cửu Niên rơi vào thiên nhân trong khi giao chiến ( chỗ này mình cũng không hiểu lắm )

Thời khắc quyết định vận mệnh hắn đã đến.

Nằm ở trong vũng bùn đang thoi thóp kia chính là tiểu ma đầu, sau này là đại ma đầu, hơn nữa cũng là nhân vật chính của cuốn sách này. Nếu như nhân vật chính hiện tại chết rồi, kết cục có phải là có thể trực tiếp xong xuôi, sau đó hắn liền có thể trở lại thế giới thực ?

Nghĩ như vậy, kì thực cũng không tệ.

Không tệ len sợi a!

Cố Cửu Niên trong lòng cắn tay, nước mắt lưng tròng, nhìn động tĩnh ở phía xa, do dự nên cứu hay không cứu.

Là một người tiếp thu giáo dục "thanh niên ba tốt" ( hình như là đạo đức tốt, học lực tốt và thể lực tốt ), sống hai mươi bốn tuổi, Cố Cửu Niên vẫn đúng là không thể thấy chết mà không cứu. Tuy rằng hắn xuyên qua cuốn sách này chỉ là một hài tử bảy tuổi, nhưng tiểu ma đầu hiện tại cũng chỉ có năm tuổi.

Năm tuổi, cố gắng giáo dục cũng nói không chắc tiểu ma đầu tương lai có thể trưởng thành lên, kính già yêu trẻ, trở thành " thanh niên tốt".

Cố Cửu Niên ôm từng tia ảo tưởng hi vọng may mắn đối với tương lai mỹ  mãn rốt cục quyết định đi cứu người. Chủ ý này khiến hắn gần như tan vỡ một màn.

Không hay rồi, có người muốn giết tiểu ma đầu!

Cẩn thận ngẫm lại, thật giống cũng không có cái gì là không đúng.

Ngay tại thời điểm một đạo băng hào quang màu xanh lam sắp tập kích Sở Hành Ngọc, Cố Cửu Niên tay chân luống cuống, vừa mới học được nguồn gốc pháp thuật cơ bản đã lợi dụng những cây mây xung quanh kéo lấy Sở Hành Ngọc ra khỏi nơi nguy hiểm. 

Thời điểm này Cố Cửu Niên  cực kì vui mừng khi chính mình là mộc linh căn, có thể ở bên trong cánh rừng này phát huy kĩ năng thiên phú.

Nhìn vũng bùn bị nổ một mảng, Cố Cửu Niên sợ mất mật, mí mắt nhảy không ngừng ôm lấy Sở Hành Ngọc. Nếu như chậm hơn một bước, tiểu ma đầu có khi đã bị nghiền thành thịt vụn, có thể chẳng còn sót lại chút cặn!

"Ngươi là ai, vì sao phải giết một hài tử tay không tấc sắt? Nhìn trang phục kia, cũng là người tu chân đi. Còn nhỏ tuổi như vậy đã thật ác độc, ngươi xứng đáng với tu chân chi đạo sao?"
Cố Cửu Niên dùng ngôn từ chính nghĩa – chỉ vào bé gái đối diện giáo huấn, một mặt quang minh lẫm liệt.

"Ngươi là Vân Hiển Tông?" Nữ hài tử đối mặt với một phen chỉ trích giận dữ, sắc mặt không hề biến hóa, báo ra thân phận của Cố Cửu Niên.

"Nếu ngươi biết thân phận của ta, xem như ngươi tuổi nhỏ thức thời, nhanh chóng rời khỏi đây, ta không cùng ngươi so đo." Bày ra bộ dáng đại nhân có tiền có thế, trên thực tế tim đập như sấm. 

Luyện Khí trung kì đối với Luyện Khí hậu kỳ, hắn một chút phần thắng cũng không có.

Sớm biết vậy đã gọi sư thúc tới.

Nhưng là nếu sư thúc ở đây, tiểu ma đầu sẽ chết càng mau.

Cố Cửu Niên lại lần nữa lệ rơi đầy mặt, hôm nay không nên ra cửa !

"Hừ, chỉ bằng ngươi?!" Tiểu nữ hài trên mặt gợi lên một mạt cười lạnh, trong miệng lời nói tàn nhẫn, nhưng âm thanh lại mềm mại không có tính uy hiếp.

Loại tương phản này trong nháy mắt đã manh (đáng yêu) đến mức có thể gọi người nào đó là đại thúc.

"Tiểu bằng hữu, ngươi muốn ăn kẹo đường sao? Thúc thúc nơi này có kẹo đường." Cố Cửu Niên cười hồn nhiên, vô hại.

Từ trong lồng ngực Cố Cửu Niên móc ra thứ gọi là "kẹo đường" đó, nương theo một tiếng "ầm", sương mù trắng bay lên. Đợi được sương trắng tản đi, đã không có bóng người.

Nữ hài tử hậm hực giậm chân, đáy mắt đều là tức giận.

Đáng chết!

Một chút nữa liền giết được tiểu ma đầu kia, đạt được...

Đáng chết! Chỉ thiếu một chút!

May mắn trốn thoát được, Cố Cửu Niên ôm người tựa vào bên một bức tường rách nát.

May là trên người hắn mang theo phá phù ( là cái sương trắng ấy ) cùng bùa dịch chuyển tức thời, bằng không ngày hôm nay mạng nhỏ liền muốn bàn giao.

Cố Cửu Niên thở một hơi thật dài, đột nhiên cảm thấy trong lòng có động tĩnh.

"Tiểu...... gia hỏa, ngươi tỉnh rồi, có chỗ nào không thoải mái không?" Vốn muốn gọi tiểu ma đầu, cũng còn tốt đúng lúc sửa lại lời nói.

"Là ngươi..." Sở Hành Ngọc hơi thở mong manh, nếu không lại gần, Cố Cửu Niên đúng là không nghe hắn nói cái gì, nghe ngữ khí, Cố Cửu Niên liền coi là cảm kích.

"Là ta cứu ngươi, không cần quá cảm kích. Này, uy, đừng ngất a.." Cố Cửu Niên nở một nụ cười ấm áp, dự định gây ấn tượng đầu tiên tốt đẹp với tiểu ma đầu, nhưng chưa kịp thấy hắn kéo nụ cười đến hết cỡ, người liền ngất đi.

Chán!

Cố Cửu Niên bĩu môi, tiếp tục ôm Sở Hành Ngọc lại chỗ mấy người.

Bầu trời đêm đen rốt cục nhìn thấy một bóng người cao to vòng vo – hướng về hắn đi đến.

"Sư thúc" sau khi thấy rõ khuôn mặt người tới, Cố Cửu Niên  mừng rỡ như điên, sau đó lại ngửi thấy một mùi rượu nồng nặc – hắn ghét bỏ, che quấn mũi, trầm tiếng nói " Sư thúc, ngươi lại uống rượu, chưởng môn sư phụ sẽ lại trách ngươi."

"Không có việc gì, chưởng môn sư huynh cũng chỉ là hổ giấy, chỉ biết nói chuyện đe dọa."

Cửu Niên rất muốn nhắc nhở nói người nào đó mạnh miệng, lần trước không biết là ai uống lên nhưỡng một trăm năm rượu ngon, bị chưởng môn phạt cấm đoán ba tháng, cộng thêm quét tước Vân Hiển Tông từ trên xuống dưới, còn không cho phép dùng pháp thuật.

Cấm đoán vừa giải trừ liền không chịu được chứng nghiện rượu tìm một cái cớ xuống núi, nói là học hỏi kiến thức thế giới bên ngoài, trên thực tế chính là tìm đến uống rượu, uống đến nghiện.

"Sư thúc, ngươi nhanh cứu hắn đi." – Cố Cửu Niên cảm thấy khí tức của người trong lòng càng ngày càng yếu, sốt ruột nói.

"Cứu hắn có thể thôi, chẳng qua chuyện sư thúc uống rượu, ngươi không thể nói cho chưởng môn sư huynh."

Cố Cửu Niên lắc đầu nhìn gương mặt trước mắt, thẳng gật đầu.

"Chúng ta nói xong rồi, ngươi nếu không tuân thủ lời hứa đừng trách sư thúc đối ngươi không khách khí."

"Sư thúc, đệ tử rõ ràng" – Nhớ tới ngày xưa bị dằn vặt thống khổ, Cố Cửu Niên đặc biệt nói to trả lời.

"Không tệ, sư thúc rất yêu thích đệ tử hiểu chuyện. Đến, cầm, cho hắn ăn, ngày mai liền có thể tỉnh rồi."

Sư thúc tuy rằng thích uống rượu, nhưng ngược lại không có làm lỡ đại sự.

Qủa nhiên qua một đêm, vết thương trên người Sở Hành Ngọc đã tốt hơn phân nửa, không còn dáng vẻ sống dở chết dở, véo người tay đặc biệt có lực !

"Tiểu...... gia hỏa, khụ khụ, chuyện gì cũng từ từ."

Cửu Niên sáng sớm liền tới đây đưa dược, kêu vài tiếng người trên giường một chút phản ứng cũng không có, nghĩ chỉ sợ người còn chưa có tỉnh ngủ. Vì thế phóng nhẹ bước chân đi đến mép giường chuẩn bị gọi người, còn chưa chờ hắn mở miệng, người trên giường nhảy dựng lên, nhanh như chớp bóp trụ lấy yết hầu hắn.

Cũng may Sở Hành Ngọc thân thể vừa mới khôi phục, sức lực cũng không phải rất lớn. Mà hắn nhiều ít cũng có chút phòng bị, thực mau liền đem người kia chế phục.

"Tiểu gia hỏa, ta chính là ân nhân cứu mạng ngươi, ngươi liền như vậy đối đãi ân nhân cứu mạng?" Cửu Niên chế trụ đôi tay tiểu ma đầu, hơn phân nửa cái thân mình cũng đè ở trên người Sở Hành Ngọc, khuôn mặt hai người sát đến cực gần.

Cửu Niên cố tình đè thấp thanh âm, mang theo vài phần khí chất tay ăn chơi, vốn là tưởng hiện ra lực uy hiếp của chính mình. Nhưng mà Sở Hành Ngọc nghe tới, thật là giậu đổ bìm leo, đê tiện vô sỉ.

Cho nên dưới tình huống đôi tay bị chế, Sở Hành Ngọc hướng tới gần ngay chóp mũi trước mắt dùng sức cắn xuống.

"A ——" Cửu Niên che lại cái mũi, lùi lại ba bước, trừng mắt nhìn tiểu ma đầu trên giường giống hệt đầu dã lang nhìn chằm chằm con mồi, trong lòng đột nhiên xúc động.

Nếu không phải hắn tránh nhanh, hôm nay đã có huyết quang tai ương(*).

(*) Trận tai họa đẫm máu.

Sở Hành Ngọc nhìn bộ dáng phòng bị của Cửu Niên, tươi cười lộ rõ mười phần ác ý. Cười một trận ác hàn Cố Cửu Niên đối với cải tạo ma đầu lại tin tưởng hơn phân nửa.

Nhà ai có tiểu hài tử có ánh mắt hung ác như vậy ! Cùng kẻ thù giết cha, không, so kẻ thù giết cha còn muốn hung ác hơn!

"Trên bàn là dược, xem ngươi khỏe mạnh như vậy, cũng không cần ta uy (kiểu đe dọa ấy), uống xong dược tự giác rời đi." Cửu Niên sờ sờ cái mũi, tạm dừng một lát, từ trong lòng móc ra mấy lượng bạc, "Này đó tiền đủ cho ngươi dùng một khoảng thời gian."

Vừa nói xong, Cố Cửu Niên liền gấp không chờ nổi mà rời đi.

Hắn có chút lo lắng cho mình tiếp tục đối đãi tốt với tiểu ma đầu khó tránh khỏi sẽ không phát tác thánh mẫu tâm, đem Sở Hành Ngọc mang về Vân Hiển Tông chiếu cố.

Đối với một con mèo lưu lạc, Cố mỗ đều nhịn không được sinh ra tâm đồng tình quá độ, mà bộ dáng tiểu ma đầu thời điểm này thực sự chọc trúng hắn.

Không khó nhìn ra, Sở Hành Ngọc lúc trước bị không ít khổ, toàn thân trải rộng vết thương lớn bé. Có chút là dấu vết của vũ khí sắc bén, còn lại có chút là vết thương nhỏ. Mà Sở Hành Ngọc từ đầu đến cuối không phát ra một chút âm thanh, đau đến lợi hại cũng chỉ cắn chặt răng, một mình nhẫn nại.

Đối với một đứa bé năm tuổi mà nói tương đương với tàn nhẫn, vô tình.

Đến nỗi hắn hiện tại bày ra dạng từ bi này, tự nhiên là hy vọng tiểu ma đầu sau này trở thành đại ma đầu có thể nhớ đến ơn nghĩa của hắn, tha cho hắn miễn chết.

Rốt cuộc trong nguyên tác, Cố Cửu Niên sau khi thành niên chính là chết trên tay Sở Hành Ngọc.

Còn chết đặc biệt thảm!

Đây là một sự thật bi thương! 

Vội vàng rời đi, Cố Cửu Niên không có nhìn đến đáy mắt  Sở Hành Ngọc chợt lóe lên tia nghi hoặc, tiện đà lại gợi lên nét nghiền ngẫm tươi cười.

Tuy rằng là một bộ dáng hài đồng đáng yêu, nhưng đáy mắt kia lộ ra âm lãnh cùng sắc bén rõ ràng thuộc về một người có tâm cơ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro