Chương 13. Bị tập kích.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

                Edit : Cà phê Phin

Toàn bộ đầm nước biến thành màu xanh bích, giống như một khối Phỉ Thúy. Sâu xuống dưới đáy đầm nước một vệt màu xanh lam sinh trưởng đang lảo đảo hướng về mặt đầm.

Đây chính là Trích Tiên Thảo.

Cố Cửu Niên mắt sáng lên, kinh hỉ dốc toàn bộ sức mạnh cuối cùng để lấy đồ vật màu xanh lam hấp dẫn kia. Ngay khi chỉ còn cách một ngón tay thôi, mạt xanh lam kia giống như cảm thấy có vật gì đó uy hiếp, cực nhanh thu về sâu dưới đáy đầm nước.
Dã tràng xe cát!
Linh lực Cố Cửu Niên trôi đi nghiêm trọng, hai mắt nhắm nghiền, sắc mặt trắng bệch tựa ở trong lồng ngực Sở Hành Ngọc, tay bởi vì phải duy trì cùng một động tác quá lâu mà có chút cứng ngắc.
"Sư đệ, ta thử một lần nữa." Cố Cửu Niên giãy dụa muốn đứng lên, hơi thở mong manh nghe thấy âm thanh Sở Hành Ngọc tức giận.
Nữ nhân kia quan trọng như vậy, khiến ngươi không quan tâm tính mạng!
Lời muốn nói ra miệng lại bị ép xuống, Sở Hành Ngọc cật lực giữ bình tĩnh, "Sư huynh, chúng ta suy nghĩ xem có cách nào khác."
Cố Cửu Niên hít sâu một hơi, nhìn gò má đẹp đẽ của Sở Hành Ngọc, nghe nhịp tim y cố chút gấp gáp, vỗ vỗ vai động viên, "Được."
"Sư huynh, ăn đan dược này vào, có thể bổ sung linh khí."
Cố Cửu Niên ăn đan dược, cảm thấy tốt hơn chút, đan điền không khó chịu giống như bị người khác nắm lấy nữa.
Hai người nhìn mặt hồ, nghĩ kế sách đối phó.
Lúc này, con vật luôn bị coi là nền nào đó yếu đuối mở miệng, "Hai vị ân công, không cần ngồi gần nước như vậy, đứa con kia của ta muốn đi ra."
Lời còn chưa dứt, một đoàn bóng đen to lớn từ mặt nước nhảy lên một cái, mang theo toàn bộ bọt nước từ mặt hồ, xông lên nhiều trượng thẳng tắp, sau đó trực tiếp hạ xuống phía Sở Hành Ngọc khiến y ướt nhẹp.
Coi như Cố Cửu Niên được y nhanh chóng bảo hộ dưới thân, quần áo cũng bị ướt góc viền.
"Sư huynh, ngươi không sao chứ."
Sở Hành Ngọc bảo hộ Cố Cửu Niên ở phía sau, cầm kiếm chỉ vào con quái vật khổng lồ bên cạnh, biểu cảm lạnh lẽo, "Giao Trích Tiên Thảo ra."
Con quái vật khổng lồ kia so với con ngưu cái càng lớn hơn mấy lần, rầm một tiếng quỳ xuống, khóc tang như mọi khi, hô "Đa tạ hai vị ân công cứu mạng, tại hạ không có gì báo đáp, chỉ có thể kiếp sau làm trâu làm ngựa cho hai người."
Âm thanh như chuông lớn, ở trong sơn động gây nên từng trận tiếng vang, người nghe được tê cả da đầu.
Sở Hành Ngọc chưa kịp nói chuyện, con vật nhỏ nhắn hơn một chút, đứng bên cạnh cũng quỳ theo, "Đa tạ hai vị ân công cứu phu quân tiểu nữ, tiểu nữ không biết làm sao báo đáp, hay là lấy thân báo đáp, như vậy mới có thể xứng đáng với đại ân đại đức."
Chỉ bằng ngươi mà cũng dám đòi chia sẻ sư huynh với ta!
Cũng may Cố Cửu Niên đúng lúc ngăn lại hành vi sắp nổi khùng của y.
"Đại ân không cần báo đáp, lấy Trích Tiên Thảo cho chúng ta là được."
Cố Cửu Niên xem như là hiểu rõ, hai con vật này căn bản không hiểu lời nói của chính mình có ý gì, chẳng qua cảm thấy vui nên mới học mấy lời này của con người.
Sau khi buồn cười cũng khó tránh khỏi cảm thấy đau đầu.
"Ân công, đều cho ngươi." Ngưu đực dùng sức vẫy vẫy thân thể, từ da lông dày đặc của nó lộ ra một chỗ bị trụi, hình như có người đá cho một cước sâu.
Cố Cửu Niên cảm thấy càng đau đầu!
Mà hai cái con vật kia lại hoan hỉ vui mừng.
"Sư huynh, ngươi nghỉ ngơi đi, ta tìm cho."
Cố Cửu Niên uể oải ừ một tiếng.
Bỏ ra đúng một canh giờ, Sở Hành Ngọc mới từ cái chỗ trụi kia tìm được đồ vật tích tụ bên trong.
Tam diệp tam căn. ( ý là 3 cái lá thì cả ba đều bị héo rồi )

Cuối cùng có kết quả, vậy mà gốc cây Trích Tiên Thảo này đã khô héo.
Cố Cửu Niên kinh hãi, lảo đảo truyền linh lực vào cho Trích Tiên Thảo.
"Sư huynh, từ giờ trở đi ngươi không thể sử dụng linh lực nữa. Chúng ta nhanh trở về Vân Hiển Tông, có thời gian sẽ đi tìm một cây Trích Tiên Thảo."
Sở Hành Ngọc suy tính cẩn thận mà Cố Cửu Niên cũng biết việc cấp bách là quay về.
Lúc này ngoài động truyền đến tiếng kêu thê thảm của Bạch Kỳ.
"Đáng chết!"
Sở Hành Ngọc trong lòng mắng một tiếng. Tuy rằng y thừa nhận Bạch Kỳ có lúc rất phiền người, thế nhưng có người dám động tới thánh vật Ma tộc, hắn tuyệt sẽ không bỏ qua cho loại người điếc không sợ súng này(*).

(*)Người chưa biết đó là gì hoặc chưa từng nếm trải nỗi sợ thì sẽ không sợ hãi, vẫn làm.

Hai người nhanh chóng đi tới cửa động, liền thấy hai chân sau của Bạch Kỳ bị xen vào một nhánh mũi tên vừa to vừa dài, trực tiếp đem Bạch Kỳ đóng đinh trên mặt đất, phần da lông sạch sẽ nhiễm phải màu đỏ nồng đậm, con mắt ửng hồng nhìn Sở Hành Ngọc.

Đứng bên cạnh là một nam một nữ, trang phục tu sĩ, nhưng lại lộ ra mấy phần gian lận giả dối.
"Tuy rằng chút da lông bị thương tổn, thế nhưng đem nó luyện thành đan cũng không có trở ngại"

Nữ tử lời nói tùy ý lại tàn nhẫn, thời điểm nàng muốn bắt lấy Bạch Kỳ, một luồng ánh kiếm bay đến. Nếu chậm một bước thôi, ngón tay của nàng sẽ không chút lưu tình bị chém đứt.

"Ô ô ô." Bạch Kỳ gào gào kêu loạn, chỉ có Sở Hành Ngọc mới hiểu nó nói gì.

Hai tên nhân loại vô sỉ này đánh lén ta.

Sở Hành Ngọc nghe Bạch Kỳ nói xong, không nói một lời nâng kiếm đối mặt, mũi kiếm nhắm thẳng vào cổ tay tinh tế của nữ tử, tốc độ nhanh đến mức hai người kia không kịp phản ứng.
Hai người kia cũng không nghĩ y bá đạo như vậy, đến lượt mở màn cũng không có, ra tay vừa nặng vừa tàn nhẫn, mặt không chút cảm xúc, ánh mắt hung lệ, quanh thân tỏa ra khí tức xơ xác.
"Sư đệ, cẩn thận."
Cố Cửu Niên băng bó qua loa cho Bạch Kỳ, ôm Bạch Kỳ lui vào bên trong sơn động. Hiện tại sức chiến đấu của hắn quá yếu, xông lên chỉ liên lụy Sở Hành Ngọc, cách làm sáng suốt nhất chính là tìm chỗ an toàn trốn đi.
Đối với Sở Hành Ngọc mà nói, bảo vệ Cố Cửu Niên an toàn mới chính là việc hàng đầu.
Bên này chiến đấu kịch liệt, Sở Hành Ngọc trước tiên dựa vào ưu thế trên người đem kiếm đâm vào tay phải nữ tử, "Đây là ngươi nợ nó."
Lời nói lạnh như băng không mang theo một tia cảm tình, giống như đối xử với vật chết vậy, nữ tử sợ hãi trợn to đôi mắt nhìn Sở Hành Ngọc xoay tròn chuôi kiếm. Động tác kia tuy nhanh nhưng dài đằng đẵng, nàng hầu như có thể nghe được tiếng gân mạch đứt cùng tiếng xương gãy của chính mình.
So với thân thể đau đớn càng đáng sợ hơn chính là nam nhân này trong mắt sát ý cùng tàn khốc, dường như mọi Ma Tộc đều máu lạnh vô tình, khiến cho đáy lòng người ta phát lạnh.
Nam nhân nọ đứng bên cạnh cũng phản ứng lại, bắt đầu công kích Sở Hành Ngọc. Hai người hiểu ngầm nhau hợp tác dần dần cùng Sở Hành Ngọc hai bên thế lực ngang nhau, thế nhưng nữ tử đã bị thương nặng, nhất định kéo bọn họ phải chết ở chỗ này.
Hai người nhìn nhau một chút, hai bên hiểu ý tứ lẫn nhau. Sử dụng chiêu thức lợi hại nhất bức lui Sở Hành Ngọc.
Nhìn hai người đào tẩu, khóe miệng Sở Hành Ngọc cong lên cười khẩy, "Ngày hôm nay các ngươi liền chết tại đây đi."
Ngữ khí bình thản thất thường làm trong lòng Cố Cửu Niên nhảy lên, muốn mở miệng gọi Sở Hành Ngọc, ai ngờ Bạch Kỳ đột nhiên cắn hắn một cái, tuy rằng chỉ có một dấu răng nhợt nhạt nhưng cũng làm hắn bị đau.
Trong giây lát đó, Sở Hành Ngọc đã đuổi theo hai người kia.
Cố Cửu Niên muốn cùng đuổi theo, nhưng phát hiện mình không ra khỏi sơn động được.
Cửa động xuất hiện kết giới.
"Xin hỏi là vị đạo hữu nào muốn cùng tại hạ khai màn trò cười, kính xin hiện thân." Cố Cửu Niên ý thức được chính mình mệt mỏi, cho dù lòng như lửa đốt, trên mặt cũng là nét bình tĩnh tự nhiên.
Hắn không biết chỗ tối này có bao nhiêu người, đã quan sát bọn hắn bao lâu, càng lo lắng tình huống của Sở Hành Ngọc bên kia.
Vừa dứt lời liền xuất hiện một nam tử.
Nam tử toàn thân quấn áo bào đen bên trong, áo bào đen rộng lớn không nhìn ra thân hình. Hơn nữa trên mặt còn mang theo mặt nạ, xuyên thấu qua lớp mặt nạ là con mắt phảng phất như chim ưng đánh giá con mồi, quanh thân ma khí nhàn nhạt.
Là Ma Tộc!
Cố Cửu Niên không chút biến sắc, nắm chặt kiếm trong tay, âm thầm quan sát sơ hở của đối phương, mà nam tử hiển nhiên không muốn kéo dài thời gian,dự định tốc chiến tốc thắng.
Nam tử nhanh chóng di chuyển thân hình, trong chớp mắt liền đến trước mặt Cố Cửu Niên, lấy kiếm nhắm thẳng vào trái tim Cố Cửu Niên.
Cố Cửu Niên trong lòng kinh ngạc với tốc độ của nam tử, lấy toàn bộ tinh thần tập trung ứng chiến. Tu vi của đối phương không hề thấp hơn hắn, tuy rằng kiếm tu đụng với tu sĩ cùng đẳng cấp thực lực sẽ càng mạnh mẽ hơn, thế nhưng Cố Cửu Niên lúc trước tiêu hao lượng lớn linh lực, chỉ chống đỡ một hồi liền bị nam tử một chưởng nhắm trúng, từng tia hắc khí theo làn da tràn vào trong cơ thể của Cố Cửu Niên.

Nam tử hoàn toàn không cho Cố Cửu Niên cơ hội thở lấy hơi, nhìn đúng thời cơ dự định một chiêu trí mạng. Trong tay ngưng tụ một lượng lớn ma khí, ánh mắt phức tạp nhìn Cố Cửu Niên, chậm rãi nói, "Mạng của ngươi thực sự cần phải lấy."

Cố Cửu Niên nghe xong lời ấy, lồng ngực khuấy động, không nhịn được mà phun ra một ngụm máu.

Người này bản tính không xấu, giết hắn nhất định có nguyên nhân. Thế nhưng Cố Cửu Niên không muốn khách khí với hung thủ giết người, tích trữ nguồn sức mạnh cuối cùng, nhân lúc nam tử trong nháy mắt do dự đó, phát động công kích.

"Đả thương ngươi, thực sự cần phải làm."

Cố Cửu Niên cầm kiếm đứng thẳng, chậm rãi nói.
Bóng người cao lớn, tư thái bình tĩnh, mặt mày ôn hòa, phảng phất cuộc chiến sinh tử giữa hai người chỉ là luận bàn bình thường.

Thua người không thể thua trận!

Nam tử quỳ một chân trên đất, tựa hồ đang cười, trong cổ họng phát ra âm thanh giống như tiếng cười, lại giống như tiếng khóc.

"Xem ra là ta coi thường ngươi."

Dứt lời trong tay nam tử kia, ma khí hóa thành một trường kiếm, nhanh chóng tấn công về phía Cố Cửu Niên, tốc độ nhanh đến mức Cố Cửu Niên hoàn toàn không phản ứng kịp.

Trên thực tế, lục phủ ngũ tạng của Cố Cửu Niên đau dữ dội, nếu không phải có kiếm chống, e là ngay cả tư thế đứng thẳng hắn cũng không duy trì được.

Trước khi chết, Cố Cửu Niên chỉ có một ý nghĩ.

Không biết tình huống của sư đệ thế nào rồi, chỉ mong không có chuyện gì.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro