Chương 12. Hai con vật quái dị.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

    Edit + Beta : Cà phê Phin.

Nghỉ ngơi một lát, hai người liền tiếp tục tìm kiếm Trích Tiên Thảo. Tìm cả ngày, vẫn như cũ không có tin tức.

Thấy sắc trời đã tối, Cố Cửu Niên chủ động đi tìm bữa ăn tối.

"Sư đệ, ngươi ở đây nghỉ ngơi cho tốt, ta đi tìm đồ ăn."

Sở Hành Ngọc gật đầu, hôm nay hắn xác thực là mệt mỏi rồi, vết thương trên người giờ khắc này cơ hồ có chút đau. Bạch Kỳ nằm sấp bên chân hắn, nháy mắt nhìn Cố Cửu Niên, hi vọng được mang đi. Nếu không phải Sở Hành Ngọc sớm nắm lấy lông cổ nó, nó đã  lăn tới bên người Cố Cửu Niên.

"Sư huynh, đi sớm về sớm."

Tuy rằng không phát hiện ra tung tích người khác, Sở Hành Ngọc căn cứ theo nguyên tắc "cẩn tắc vô ưu" ( cẩn thận sẽ không lo lắng ), dặn dò Cố Cửu Niên.

Chờ sau khi Cố Cửu Niên rời đi, ôn nhu trong mắt Sở Hành Ngọc quét qua cạn sạch, tiện tay đem Bạch Kỳ ném sang một bên, "Ngươi thấy Trích Tiên Thảo lần nào chưa?"

Rõ ràng là hỏi dò, thế nhưng hết lần này đến lần khác đều như mười phần ra lệnh.
Bạch Kỳ lăn hai lần, thoải mái nằm trên đất, lười biếng nói rằng, "Ngươi muốn cái cỏ gì ta không biết, nhưng đúng là trên đỉnh ngọn núi có một con dị thú ngu xuẩn giống như đang thủ hộ món đồ gì đó."

"Con thú bảo vệ kia thực lực ra sao."

"Hừ, không đủ cho ta ăn một cái." Bạch Kỳ liếm liếm móng vuốt, kiêu ngạo nói.

Sở Hành Ngọc nhếch miệng, xem thường nó, "Chỉ sợ ngươi mới không đủ cho nó ăn một cái."

Bạch Kỳ liếm lông một trận, thật giống như bị giẫm vào chỗ đau, căm giận nói, "Chờ ta khôi phục nguyên hình, một móng vuốt của ta cũng có thể đập chết con vật ngốc kia."

Vừa mới chạy trốn lên trên núi này, Bạch Kỳ liền trốn đông né tây tránh né hai người tu chân kia. Cũng may có núi lớn yểm hộ nhiều, nó hình thể nhỏ nhắn cũng không dễ dàng bị phát hiện.
Đối với hình thái hiện nay, Bạch Kỳ đương nhiên không hài lòng, thế nhưng không thể làm gì. Đi du đãng khắp núi tránh né, có một lần không cẩn thận đến một miệng núi, đang định vào bên trong ở mấy ngày, mới đi vào cửa động vài bước, liền bị một con quái vật khổng lồ ép ra ngoài.

Hình thể giống như con trâu, nhưng con Tam Ngưu này lớn hơn mọi khi, con mắt to như nắm đấm của nam tử trưởng thành, tiếng hô như sấm nổ, chấn động lỗ tai tê dại.

Tính tình hiếu chiến của Bạch Kỳ trong nháy mắt dâng lên, hướng con quái vật nhe nanh trợn mắt, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm con quái vật, trong miệng phát ra âm thanh uy hiếp, khí thế rất đủ, nhưng thiếu mất một chút thực lực.

Trong mắt con quái vật, dường như chỉ như một con mèo con gào thét, đuôi nhẹ một cái quét qua, liền làm sơn động chấn động, đem Bạch Kỳ vứt ra ngoài.

Bạch Kỳ lăn về phía sau vài vòng mới ổn định thân hình, phục trên đất trầm thấp gào thét, ở trong lòng cân nhắc một hồi thực lực của hai bên, bay nhảy chạy đi, không hề có chút cảm giác đào binh xấu hổ nào.

Có Bạch Kỳ dẫn dắt, hai người rất thuận lợi tìm đến cái cửa động kia.

Cố Cửu Niên ôm Bạch Kỳ, vuốt gáy nó nghi hoặc, "Ngươi dẫn bọn ta đến hang động này làm gì?"
Đương nhiên là báo thù!

Bạch Kỳ kêu ô ô, nó nói không phải là thú ngữ, mà chính là thuần túy phát sinh từ tiếng kêu, nhưng mà Sở Hành Ngọc lại cho rằng nó đang mượn cơ hội bán manh để làm Cố Cửu Niên vui, trừng nó một cái.

"Sư huynh, hang núi này quanh năm không có ánh mặt trời chiếu, vị trí cực âm, có thể vật chúng ta muốn tìm đang ở bên trong."

Cố Cửu Niên nhìn địa hình xung quanh một chút, xác thực giống như Sở Hành Ngọc nói.
"Sư đệ, ngươi cùng Minh Thố đợi ở đây, ta vào xem xem."

Nói xong liền đem Bạch Kỳ đưa cho Sở Hành Ngọc.

"Sư huynh, ta và ngươi cùng vào." Sở Hành Ngọc ném Bạch Kỳ xuống đất, thâm trầm uy hiếp, "Cố gắng canh giữ ngoài động, không cho bất cứ ai vào."

Bạch Kỳ ôm đầu ô ô gật đầu.

Cố Cửu Niên nhìn tình cảnh này liền thấy buồn cười.

Tựa như đây là lần đầu tiên thấy Sở Hành Ngọc lộ ra tính trẻ con.

Dựa theo cái nhìn của Cố Cửu Niên, Bạch Kỳ chính là một con manh sủng, đáng yêu thì đáng yêu, nhìn có chút ngốc. Sở Hành Ngọc cùng Bạch Kỳ ở chung, ít nhiều mang theo chút kiêu căng của thiếu niên, hiện ra sự phấn chấn ở độ tuổi này của y.

Cho nên nếu không phải bắt nạt quá ác, Cố Cửu Niên sẽ không ngăn cản.

Bạch Kỳ canh ở bên ngoài, hai người đi vào trong động, mới phát hiện có khung cảnh khác, so với bên ngoài nhìn qua càng lớn hơn.

Càng đi vào trong, con đường ngày càng rộng rãi, nhiệt độ cũng từ từ hạ thấp, thở ra đã thành khí sương mù nhàn nhạt.

Cố Cửu Niên nắm lấy tay Sở Hành Ngọc, lấy linh lực của chính mình sưởi ấm hai người.
"Sư đệ, cẩn thận."

Cách hai người không xa là một mảnh đầm nước lạnh, đầm nước trong suốt, trên vách tường ánh loang lổ tựa như thủy quang trong trẻo. Bên cạnh đầm nước có một con vật hộ thủ có tướng mạo kì quái, đang ngủ.

Đây chính là con quái vật Bạch Kỳ nói!

"Trích Tiên Thảo ở dưới đáy đầm nước lạnh." Nói xong câu đó con quái vật thay đổi tư thế ngủ, không hề có ý muốn phản ứng lại hai người.

Cố Cửu Niên và Sở Hành Ngọc nhìn nhau, hai người đều có chút mê man.

Sự tình tiến triển có chút khác so với dự liệu.

Cố Cửu Niên nhìn cái dáng ngủ say sưa kia, hắng giọng một cái, lễ phép hỏi, "Ngươi là Linh Thú thủ hộ Trích Tiên Thảo sao?"

"Ai muốn thủ hộ cái cây kia." Quái vật phun ra khí thô, hai con mắt to như cái chuông đồng, xem thường nhìn lên trên, một bộ nhung mao ( ý là bộ lông mượt như nhung ) vẫn khiến người ta sinh khí.

Đúng là có cá tính!

Cố Cửu Niên đánh giá tình huống xung quanh một phen, quyết định xuống nước.

"Sư huynh, chậm đã." Sở Hành Ngọc nắm chặt cánh tay người kia, khóe miệng hơi nâng lên, không có ý tốt nhìn cách đó không xa, "Đầm nước không biết sâu cạn bao nhiêu, không bằng để nó đi xem thử đã."

"Không được không được." quái vật vừa nghe lời ấy, gấp gáp lắc đầu, động tác hoảng loạn một tia cũng bị lọt vào trong mắt hai người.

"Qủa nhiên có vấn đề." Sở Hành Ngọc rút kiếm sau lưng, chỉ vào đầu quái vật, lớn tiếng nói, "Trong nước có nguy hiểm gì?"

"A a a --------" quái vật kêu loạn một trận, nghe vào có chút bi thương.
"Ta nói con trâu kia đến uống nước, mới đụng vào mặt nước, mặt hồ liền bay lên rất nhiều cỏ dại, tràn đầy một mặt hồ nhiều như vậy." Nói xong dùng hai móng trước khoa tay múa chân một hồi, "Ta xem con trâu kia giãy dụa một hồi liền bị kéo xuống, cũng không trở lại."
"Ngươi không cứu nó?" Cố Cửu Niên nghi hoặc hỏi.

"Nó rơi xuống nước khi nào?" Sở Hành Ngọc lạnh lùng hỏi.

Dựa theo lời giải thích của Bạch Kỳ, một con ngưu khác rơi xuống nước ít nhất mấy ngày rồi.
"Ta rơi xuống nước đến mấy năm, nương tử ta cũng không cứu ta."

Đáy nước truyền đến một âm thanh tráng kiện, hai người kinh sợ đến mức đồng thời nhìn lại.
"Đương gia, ngươi làm sao không dùng lương tâm nói chuyện? Bổn cung nếu như cứu ngươi, chết đuối làm sao giờ." Ngưu cái che mắt tựa hồ đang lau nước mắt.
"Nương tử đừng tức giận, lão tử nói chơi thôi."

Hai con ngưu ở bên kia liếc mắt đưa tình, một hồi tán gẫu thân thiết, một hồi mắng hung ác, các loại xưng hô loạn vào, nghe đau cả đầu.

Cố Cửu Niên không kịp cảm thán thời gian rơi xuống nước lâu như vậy, cũng không kịp nghĩ đến hai con vật này không rời không bỏ, chỉ cảm thấy cảnh tượng trước mắt cực kì khó chịu.
Hai con ngưu học theo loài người, khẩu khí kia nếu chỉ nghe âm thanh thì có thể tiếp thu, chỉ là hình ảnh quá đẹp, cay con mắt.

Cố Cửu Niên rất muốn nói cho chúng nó, nhân loại xưng hô không loạn như vậy, giống như các ngươi thì chính là đem các loại đồ gia vị đắng cay ngọt bùi mặn cho chung vào một nồi, nghe đã thấy đau đầu.

Hít sâu một hơi, ấn ấn thái dương, Cố Cửu Niên  miễn cưỡng đè xuống tâm tư xỉa xói trong lòng, Sở Hành Ngọc thì lại không có kiên trì tốt như vậy. Trường kiếm vung lên, mặt đất bị đánh nứt ra một cái khe, hai con líu ra líu ríu rốt cục yên tĩnh.

"Lão bất tử, có người muốn giết bổn tiểu thư."

Nghe ngữ khí e thẹn, Cố Cửu Niên  cũng không nhịn được rút ra trường kiếm của mình.
"Hai vị anh hùng chậm đã."

"Có chuyện mau nói." Âm thanh lãnh khốc vô tình từ môi mỏng của Sở Hành Ngọc phun ra, trong mắt hàn ý so với đầm nước lạnh này còn lạnh hơn.

"Trích Tiên Thảo này sẽ không làm thương tổn người mộc linh căn, nếu là người mộc linh căn lấy cây cỏ này, nhất định có thể giải cứu tại hạ."

Nghe xong lời này, Cố Cửu Niên chỉ mong vị nhân huynh ở dưới này có thể hợp mắt chút, đừng quá yếu ớt, nếu không hắn không nhịn được đạp nó một cái.

"Làm sao ngươi biết?" Sở Hành Ngọc hoài nghi nói, "Tại sao ngươi ở trong nước mệt mỏi nhiều năm như vậy còn chưa có chết?" 

Lời nói này rất không khách khí, thật giống chê nó sống lâu rất vướng bận.

Trên thực tế, Sở Hành Ngọc xác thực cũng thiếu kiên nhẫn muốn giết hai con này.

"Ta đoán." Âm thanh lời thề sắt son, sau đó đặc biệt tự hào nói, "Bản vương từ trời xuống biển không gì không làm được, nếu như không phải cây cỏ này quá đáng ghét, ngủ ở trong nước này coi như một loại hưởng thụ."

Cố Cửu Niên trong nháy mắt không nói gì, thẳng thắn muốn đạp nó xuống, không biết chuyện gì còn có thể nói khẳng định như vậy, thực khiến người ta...

Muốn đánh nó!

"Nếu không nói ra biện pháp đúng, ta liền ném nó xuống." Kiên trì của Sở Hành Ngọc đã bị tiêu hao hết, thân kiếm xung quanh có thể thấy chân khí rõ ràng, dự định quyết tâm.

"Vị anh hùng này, chuyện gì cũng từ từ. Phu quân nhà ta nói đều là thật, tuyệt không nửa lời dối trá."

Cố Cửu Niên nghe âm thanh khóc sướt mướt, đầu càng đau.

Con thú dưới nước kia rõ ràng là nói lung tung.

"Sư đệ, mặc kệ thật giả, ta muốn đi xuống một chuyến."

"Sư huynh, nhất định có cách khác." Sở Hành Ngọc lôi kéo Cố Cửu Niên, dưới nước nguy hiểm như vậy, y không thể để người kia mạo hiểm.

"Công tử a, ngươi không cần xuống nước, chỉ cần dẫn linh lực của ngươi vào trong nước thôi." Âm thanh dưới nước đánh vỡ không khí cương quyết giữa hai người.

"Ta nghe nó nói thử một chút xem."

Sở Hành Ngọc cân nhắc một lát, gật đầu.

Cố Cửu Niên thử đem linh lực dẫn vào trong nước, chỉ chốc lát nước ở bên dưới lòng bàn tay hắn bắt đầu đổi xanh, toàn bộ mặt đầm lấy tốc độ mắt thường cũng có thể thấy từ từ đổi xanh.

Lúc màu xanh bắt đầu hướng về nơi sâu trong nước mà đi, Cố Cửu Niên cảm giác linh lực trôi đi lợi hại, trên trán lấm tấm mồ hôi, sắc mặt trở nên trắng bệch.

Trong nước có một nguồn sức mạnh đang không ngừng hấp thụ chân khí trong cơ thể hắn.
"Sư huynh!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro