Chương 11. Đệ nhất thánh vật Ma Tộc.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

            Edit : Cà phê Phin.

Trích Tiên Thảo, bên ngoài Vân Hiển Tông trong vòng ngàn dặm núi Thiên Âm thì có.
Cố Cửu Niên và Sở Hành Ngọc tìm rõ vị trí xong, trực tiếp ngự kiếm phi hành mà đi.

Thương thế của Trương Tế Nghiên thực rất nguy cấp.

Núi Thiên Âm, vị trí hẻo lánh, ít dấu chân người, liếc mắt nhìn qua chính là những ngọn núi liên miên không ngừng, cây cối trên sườn núi um tùm, trên đỉnh ngọn núi là tuyết trắng mênh mang, lại có thác nước đẹp đẽ chảy xuống. Ở trên cao nhìn xuống, vẻ đẹp cả ngọn núi thu hết vào tầm mắt, nhất thời làm cho lòng người trống trải.

Cố Cửu Niên nhìn hoa cỏ khắp núi, đúng là vừa vui lại vừa buồn.

Vui là vì nơi này rất nhiều thảo dược, có thể hái một ít để trở về phối dược luyện đan. Buồn là vì con số đông đảo, tìm kiếm Trích Tiên Thảo e là phải tiêu hao thêm một chút công phu.

Cố Cửu Niên suy nghĩ kế sách ứng phó, lại phát hiện Sở Hành Ngọc có chút mất tập trung, khẽ cau mày, không biết đang nghĩ gì. Bắt đầu từ vừa nãy, Sở Hành Ngọc liền có chút thất thần.
"Sư đệ, có tâm sự gì sao?"

Nghe được lời thăm hỏi mang theo lo lắng của Cố Cửu Niên, Sở Hành Ngọc nhướng mày thu thần.

"Sư huynh, nơi này địa hình phức tạp, lại chưa khai hóa, tìm kiếm Trích Tiên Thảo không phải chuyện dễ. Hơn nữa cũng không biết còn tình huống nguy hiểm nào không, chúng ta cùng nhau hành động tốt hơn."

Cố Cửu Niên sững sờ.

Không phải là chia nhau hành động càng dễ tìm hơn sao?

Nghĩ đi nghĩ lại, nơi này xác thực tồn tại rất nhiều nguy hiểm mà bọn họ không biết, hắn không thể lại để Sở Hành Ngọc bị thương, liền gật gù đáp ứng.

Đường núi gồ ghề, bụi gai rất nhiều, con đường đều bị che giấu bên dưới cỏ cây, nếu không cẩn thận có thể rơi xuống vách núi.

Tuy rằng lạc nhai ( đá ven vách núi ) đối với họ không tính là việc nguy hiểm, nhưng tóm lại vẫn phải cẩn thận.

Cố Cửu Niên ở phía trước phụ trách mở đường, vận dụng linh lực cảm nhận từng cọng cây ngọn cỏ xung quanh, mà Sở Hành Ngọc đi ở phía sau tâm sự nặng nề.

Y đến nơi này không phải vì tìm kiếm Trích Tiên Thảo, sống chết của Trương Tế Nghiên không liên quan gì đến y, y càng hi vọng nữ nhân vướng bận này sớm chết đi một chút. Mục đích của chuyến đi này chỉ là vì bảo đảm an toàn cho Cố Cửu Niên.

Cố Cửu Niên trước mặt y còn chưa lộ ra cái bản chất xấu xa kia, y muốn để người này sống sót. Chờ đến một ngày, dùng tính mạng của người trước mắt này, trả lại y kiếp trước chịu đau khổ sỉ nhục, cũng là làm lễ tế cho sự ngu xuẩn kia của y. 

"Sư đệ, cẩn thận dưới chân, hoa này có độc, không thể đụng vào."

Cố Cửu Niên vừa nói liền nhìn thấy Sở Hành Ngọc suýt chút nữa đụng tới hoa độc, cũng may hắn tay mắt lanh lẹ cản đúng lúc.

"Sư đệ, trước tiên chúng ta nghỉ ngơi một lát đi."

Chú ý tới Sở Hành Ngọc lại có chút thất thần, Cố Cửu Niên nghĩ đến vết thương còn chưa lành, khó tránh khỏi có chút không có tinh lực, cần phải nghỉ ngơi.

"Sư đệ, ăn một chút gì đi, sáng sớm nhìn ngươi giống như không có khẩu vị gì hết."

Cố Cửu Niên lấy ra lương khô đã chuẩn bị kỹ càng đưa cho Sở Hành Ngọc, mà bản thân hắn vừa nãy xem xét một phen, tiêu hao một chút tinh lực, cũng là hơi mệt chút, nói xong miệng lớn bắt đầu ăn.

"Sư huynh, ta đi chuẩn bị món dân dã."

Cố Cửu Niên nghe xong lời này, nhất thời không ăn nữa, làm dịu nói, "Sư đệ, chúng ta lần này ra đi vội vàng, sư huynh không kịp chuẩn bị đầy đủ, chấp nhận ăn chút đi."

"Sư huynh, ta nuốt không trôi."

Sở Hành Ngọc nhìn những đồ ăn thô này không hề có khẩu vị, kiên trì muốn đi làm món ăn dân dã, Cố Cửu Niên không còn cách nào, đành thỏa hiệp.

"Sư đệ, trên người ngươi có thương thế, ta đi cho, ngươi ở đây nghỉ ngơi cho tốt."

"Sư huynh, thương thế của ta đã không còn đáng lo."

Sở Hành Ngọc kiên trì muốn đi, dáng dấp mím môi không cho từ chối.

Cố Cửu Niên lại một lần nữa thỏa hiệp, không yên lòng nói, "Sư đệ, ngươi phải cẩn thận, không cần đi quá xa, có chuyện gì lập tức gọi ta."

Đối với Sở Hành Ngọc, hắn thật lòng nâng y ở trong lòng, chỉ lo y phải chịu oan ức.

Sở Hành Ngọc đi sâu vào phía rừng cây nhiệt đới, đi một vòng lớn lại quay về con đường mới bắt đầu đi. Quan sát kĩ hoàn cảnh xung quanh, vẫn chưa phát hiện tung tích của người khác, Sở Hành Ngọc không khỏi hoài nghi là chính mình nghĩ nhiều rồi.

Từ lúc bắt đầu vào núi, y có cảm giác có người theo phía sau, nhưng mỗi lần dừng chân lại quan sát lại không thấy bất kì hình bóng nào.

Hơn nữa cũng không cảm thấy nửa điểm ma khí.

Lần bị thương này ảnh hưởng khá lớn đến y, y cần phải nhanh chóng hồi phục như trước, sau đó tăng cấp, tu vi tăng cao, nếu không... Một khi ngày kia đến, y chỉ có thể mặc người xâu xé.

Sở Hành Ngọc cau mày, bắt đầu nghi vấn để Cố Cửu Niên tới nơi này có phải là quyết định sai lầm.

Ma khí trong cơ thể Trương Tế Nghiên cũng có cách diệt trừ, có lẽ chỉ hao tổn chút tu vi mà thôi.
Y cũng muốn nhìn thử một chút, nếu thân phận Ma tộc của y bị bại lộ, người kia có thể còn giống như trước không.

Chỉ có điều lần này, y sẽ không khách khí.

Xác định mấy lần, xung quanh không có hình bóng nào, Sở Hành Ngọc lúc này mới yên tâm đi làm món ăn dân dã.

Đi không xa lắm, phát hiện một con gà rừng cùng thỏ rừng. Nhớ tới mùi vị thỏ nướng lúc trước, Sở Hành Ngọc quyết định đi bắt thỏ. Ném một cục đá qua, thỏ liền ngã xuống đất.

Còn chưa chờ Sở Hành Ngọc đi tới chém chết con thỏ, một vệt bóng dáng màu trắng không biết từ đâu xuất hiện, ngậm lấy con thỏ chạy mất.

Sở Hành Ngọc cười lạnh một tiếng, vận dụng hết linh khí, đối với cái vệt bóng dáng màu trắng kia chính là sát khí. Một chiêu bổ ra mặt đường mấy chục trượng, hiển nhiên là không có ý để lại người sống.

Dám cướp đồ vật từ trên tay y, quả thực là tìm cái chết!

Sở Hành Ngọc chậm rãi đi tới, dùng chân khều vật kia, nghe được âm thanh gào thét trầm thấp.
Không chết?

Sở Hành Ngọc nhíu mày, đá vật kia một cước, lạnh lùng nói, "Thả thỏ xuống."

Cục bột trắng ô ô kêu, ôm con thỏ trong lồng ngực, không buông tay. Dường như kích cỡ tương đương một con cún nhỏ, cả người trắng như tuyết, hai mắt màu hổ phách, dưới ánh mặt trời lộ ra màu sắc lục bích, sâu trong con ngươi có một tia màu đỏ, cảnh giác nhìn Sở Hành Ngọc.

Con thỏ này là nó để ý trước, nói cái gì cũng không thể cho người nửa đường xuất hiện kia. 

Sở Hành Ngọc vốn định giết con vật nhìn qua rất ngốc này, chờ nhìn thấy con ngươi kỳ quái cảm thấy có chút quen thuộc. Thô bạo nắm con vật nhỏ lên, rung nó lên mấy lần, đem con thỏ trong lồng ngực nó rung cho rơi ra.

"Sao ngươi lại ở đây?"

Cục bột trắng oan ức trừng mắt nhìn Sở Hành Ngọc, bốn cái chân nhỏ nỗ lực loạn bay một lần nữa bắt được thỏ.

"Không nói lời nào ta liền giết ngươi." Trong mắt Sở Hành Ngọc xuất hiện sát cơ, cầm cái cổ nhỏ bé của cục bột trắng, dần dần gia tăng sức mạnh.

"Ta, ta bị người đuổi giết, trốn đến đây."

"Ai truy sát ngươi?"

"Là hai tán tu."

Sở Hành Ngọc buông tay ra, trong lòng tiêu trừ bớt chút nghi ngờ.

Xem ra không phải người Thiên Tâm Các.

"Cùng ta ký kết khế ước." Sở Hành Ngọc ra lệnh.

Cục bột nhỏ sững sờ, tiếp đó xem thường nói, "Ta đường đường là thánh vật Ma tộc, há có thể cùng ngươi loại người tu chân thấp hèn kí kết khế ước."

Sở Hành Ngọc thô bạo đáp lại, trực tiếp đạp một cước, khinh thường, nói "Đường đường là thánh vật Ma tộc, bị hai con người tu chân nhỏ bé truy sát, tham ăn một con thỏ chết, hơn nữa nhi tử của Ma Tôn cũng không nhận ra, xác thực lợi hại."

Cục bột nhỏ quả thực khóc không ra nước mắt.

Coi như bị người đuổi giết, đến đồ ăn cũng đều bị người cướp cũng thôi đi, càng khổ hơn chính là đụng tới nhi tử của Ma Tôn.

"Ta có thể cùng ngươi kí kết khế ước, nhưng con thỏ này phải thuộc về ta." Bạch Kỳ thương lượng lần cuối cùng.

Sở Hành Ngọc không nói lời nào, nhếch miệng lên một vệt cười lại như không cười, trong lòng suy nghĩ xem có nên giết con hàng này hay không.

"Thỏ ta không cần, ta cùng ngươi kí khế ước."

Kẻ thức thời là kẻ thông minh.

Bạch Kỳ vô cùng đáng thương nói.

Nó vốn là khế ước thú của Ma Tôn, sức chiến đấu cũng ngang với thân phận Ma Tôn chí cao vô thượng. Chỉ là lần trước trong chiến tranh của Ma Tộc cùng tu chân giới, Ma Tôn tử vong, nó cũng theo khế ước cùng Ma Tôn biến mất.

Cuộc chiến tranh đó, nó bị thương rất nặng, ma lực cũng bị hao tổn, không thể không tạm thời duy trì hình dạng lúc còn bé. Vốn ở nhân gian lăn lộn khỏe mạnh, lại bị hai tên tu sĩ mắt nhắm mắt mở phát hiện nó có chỗ kì lạ, liền bị ép lưu vong đến nơi này.

Tiểu quỷ này, tính khí khi còn bé không tốt, lớn rồi càng nguy hiểm.

Thật hoài niệm khoảng thời gian của Ma Tôn trước kia.

Bạch Kỳ bị Sở Hành Ngọc nhấc theo sau, gáy lắc lư nghĩ.

"Sư đệ, vừa nãy có chuyện gì?"

Cố Cửu Niên thở hồng hộc hỏi.

Thấy Sở Hành Ngọc đi lâu như vậy vẫn chưa về, lo lắng y gặp phải bất trắc, bên trong sự chờ đợi cảm thấy có một linh cảm chợt lóe, sợ hãi Sở Hành Ngọc thực sự xảy ra chuyện...

Tuyệt đối đừng xảy ra chuyện gì!

Cố Cửu Niên lo lắng quá mức, quên cả ngự kiếm trực tiếp phi chạy tới.

"Sư huynh, ta không sao." Sở Hành Ngọc nói, trong giọng nói không tự chủ mang vài phần ấm áp, mặt mày cũng không lạnh lẽo như thường ngày. Nhấc Bạch Kỳ lên cao hứng nói, "Sư huynh, ta bắt cho ngươi con thú cưng, coi như bồi tội con thỏ kia."

Bồi tội?

Cố Cửu Niên nhất thời không tiêu hóa được hai chữ nghiêm trọng này, thụ sủng nhược kinh(*) tiếp nhận Bạch Kỳ, vuốt gáy nó động viên.

(*)Được sủng ái mà kinh hãi.

Bạch Kỳ lo lắng đề phòng suốt mấy ngày, đặc biệt bị Sở Hành Ngọc đe dọa nhiều lần, tâm hồn mỏng manh chịu nhiều tổn thương, nằm ở trong lồng ngực Cố Cửu Niên ô ô kêu lấy lòng.

"Con mèo nhỏ này thật đáng yêu, có tên không?" Cố Cửu Niên yêu thích động vật nhỏ lông bù xù, nhìn thấy Bạch Kỳ như thế thuận theo, quả thực muốn làm tâm hồn người già như hắn manh hóa. 

"Minh Thố."

Nghe được âm thanh rõ ràng mang theo khó chịu của Sở Hành Ngọc, một người một mèo đều sửng sốt.

Minh Thố nghĩa là thỏ chết?

Con thỏ trên tay Sở Hành Ngọc mới là thỏ chết, còn đây đường đường là thánh vật Ma giới sao có thể... Thế là xong, xem như hắn là nhi tử của Ma Tôn, lời hắn nói cố hết sức tiếp thu đi.

Bạch Kỳ trước sau chỉ bỏ ra thời gian trong một nháy mắt tiếp thu cái tên này, sau đó nó cảm thấy Ma Tôn đặt cho nó cái tên "Bạch Kỳ" còn dễ nghe hơn.

Mà Cố Cửu Niên tuy rằng cảm thấy có chút kì quái, nhưng một điểm ý tứ phản bác cũng không có.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro