Chương 10. Ngô nhật tam tỉnh ngô thân. *

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

           Edit : Cà phê Phin.

"Mạch tượng nha đầu này vững vàng như người thường, kì thực là bị hao tổn hồn phách, bởi vậy vẫn hôn mê bất tỉnh." Phong Tiêu Tiêu tuy rằng là người hung hăng kì quái, thế nhưng ở phương diện y thuật, thiên phú hơn người, mấy trăm năm khó gặp kì tài.

Đơn giản mà nói, y thuật cao siêu, y đức còn cần nhìn tâm tình của hắn.

"Sư thúc, có cách chữa trị không?" Cố Cửu Niên nghe được tin này, cau mày lo lắng.

Nếu là ngoại thương, dùng chút linh đan diệu dược chữa trị, không đến mấy ngày, Tế Nghiên sư muội có thể như mọi ngày nhảy nhót tưng bừng. Thế nhưng tổn thương đến hồn phách, đừng nói là tu hành, ngay cả tính mạng có bảo vệ được không cũng là một ẩn số.

Nếu sư muội gặp chuyện gì bất trắc, hắn cũng không có mặt mũi đi gặp chưởng môn.

"Phương pháp cứu chữa cũng không hẳn là không có, chỉ là mấy ngày trước ta tỉ mỉ chăm dưỡng Trích Tiên Thảo(*) lại chết rồi, mỗi khi nghĩ đến đây, ta liền đau lòng không thôi, mất ăn mất ngủ, hô hấp còn sợ mệt, đừng nói đến xem người trị bệnh"

(*) Vốn là nó còn tên khác : Trích Tinh Thảo, Trích Tâm Thảo. Mà tui thấy tên Trích Tiên Thảo là hay rồi.

Phong Tiêu Tiêu bình chân như vại mà nói, trong mắt lóe tinh quang, trên mặt không có nửa điểm thương tâm. Tư thái đều là không muốn sắp xếp, xem ra chắc chắn là Cố Cửu Niên  sẽ đi.

Cố Cửu Niên cũng là nói, tâm trạng hiểu rõ. Vẩy mặt một cái, cung kính hỏi, "Xin hỏi sư thúc, không biết Trích Tiên thảo này ra sao, sống ở nơi nào?"

"Trích Tiên thảo có 3 mảnh lá cây, ở nơi cực âm, có dị thú trông coi." Phong Tiêu Tiêu biết nên giải đáp, không chút nào khách khí. Nói đến dị thú, còn hết sức dừng lại một hồi.

"Vậy thì đệ tử liền đi tìm Trích Tiên thảo này."

Cố Cửu Niên cũng không phải sợ nguy hiểm, ánh mắt kiên định. Mặc kệ chuyến này hung hiểm bao nhiêu, hắn đều không đi không được.

Chỉ là chuẩn bị rời đi thân thể bị Sở Hành Ngọc kéo lại.

"Sư huynh, chuyến này rất nguy hiểm, ta đi cùng ngươi." Sở Hành Ngọc trong lòng tức giận, Phong Tiêu Tiêu muốn Trích Tiên thảo chỉ là vì cho Mạc Hành Không tăng cấp. Lấy Trích Tiên thảo tuy sẽ gặp nguy hiểm, nhưng cũng không tính là việc khó.

Chỉ là loại linh thảo này rời khỏi nơi sinh dưỡng sẽ lập tức chết, nên cần linh khí nuôi nấng, mới có thể tồn tại. Mà Cố Cửu Niên  vừa vặn là Mộc linh căn tốt nhất, có khả năng cao bảo vệ tốt cho dược hiệu của linh thảo, nên là ứng cử viên thích hợp.

Phong Tiêu Tiêu bàn tính cái này, thực vô cùng tốt.

Người này hoàn toàn không lấy việc cứu trị nữ nhi của chưởng môn là việc nằm trong phận sự, đúng là mượn cơ hội sẽ lợi dụng tâm lý hổ thẹn của Cố Cửu Niên làm việc cho mình.

Chỉ là như vậy, chuyến này Cố Cửu Niên  tất sẽ tiêu hao quá nhiều linh lực, tu vi cũng sẽ ảnh hưởng to lớn.

Nếu là phải giết người đoạt bảo vật, e là sẽ nguy hiểm đến tính mạng.

"Không được, thương thế của ngươi chưa khỏi, phải ở lại trong môn phái cố gắng dưỡng thương." Cố Cửu Niên không suy nghĩ trực tiếp từ chối, dựa theo ý nghĩ của hắn, Trương Tế Nghiên đã xảy ra chuyện rồi, hắn không hy vọng Sở Hành Ngọc lại xảy ra sơ suất.

Vậy mà đối phương cũng không cảm kích, thậm chí có vẻ tức giận.

"Sư huynh, có sư thúc ở đây, thương thế của ta không đáng lo." Sở Hành Ngọc cứng rắn nói, trong lòng vô cùng khó chịu khi bị Cố Cửu Niên từ chối, tuy rằng y biết Cố Cửu Niên đây là nghĩ cho y.

Phong Tiêu Tiêu nhàn nhã ngồi ở một bên đánh giá hai người, đối với Sở Hành Ngọc không che giấu rất vừa lòng, liền cũng vui vẻ mở miệng, "Hai vị hiền chất, ta chỉ là phái các ngươi đi hái thảo, không phải nói các ngươi đi đưa mạng."

Sau đó sắc mặt thay đổi, nghiêm túc nói, "Nha đầu này chỉ có thể chống đỡ nhiều nhất mười ngày."

Phong Tiêu Tiêu, một người lấy hai sắc mặt trắng đỏ đều diễn. ( Trong hí kịch Trung Quốc, nhân vật vẽ màu trắng thì càng độc ác, còn vẽ màu đỏ thì lương thiện, tốt bụng. Ý câu này là anh Tiêu vừa làm người tốt vừa làm người xấu)

"Sư thúc, vậy đệ tử đi ngay." Cố Cửu Niên  nghe xong lời ấy, sắc mặt nghiêm nghị nói, "Mong sư thúc chăm sóc tốt cho Sở sư đệ."

Câu này ý nghĩa không cho từ chối.

Phong Tiêu Tiêu khẽ mỉm cười, thì thầm nói nhỏ rất thâm ý, "Nghỉ ngơi một đêm trước, ngày mai hãy đi."

Cố Cửu Niên có chút không rõ, thế nhưng cũng biết Phong Tiêu Tiêu sẽ không lấy tính mạng Trương Tế Nghiên ra đùa giỡn. Liền thuận theo, nói "Tất cả nghe theo sự sắp xếp của sư thúc."
Đêm đó, Cố Cửu Niên không buồn ngủ, trong đầu không ngừng xuất hiện dáng vẻ bị thương của Sở Hành Ngọc và Trương Tế Nghiên hôn mê bất tỉnh.

Vừa đau lòng vì thương thế của sư đệ muội, vừa căm hận sự bất lực của chính mình.

Cho nên đến khi bên ngoài cửa vang lên tiếng bước chân, Cố Cửu Niên cơ hồ là đứng dậy.

"Ai?"

"Đại sư huynh, là ta."

Nghe âm thanh có chút quen thuộc, Cố Cửu Niên nhờ vào ánh trăng mới nhìn rõ một khuôn mặt tuấn lãng pha chút ngốc nghếch, chính là Mạc Hành Không.

"Đại sư huynh, thật đáng ngại, sư phụ ta để các ngươi đi hái tiên thảo. Việc này vốn là ta đi làm, nhưng sư phụ nói ta không phải mộc linh căn, không làm được việc này, thật sự là làm phiền Đại sư huynh." Mạc Hành Không nói những câu cầu khẩn, có chút thẹn thùng gãi đầu, một đôi mắt sáng như hổ phách mang theo áy náy nhìn Cố Cửu Niên, còn cười ngốc.

"Mạc sư đệ, không cần câu nệ như vậy, vì sư thúc phân ưu, cũng là bổn phận của ta." Cố Cửu Niên cười nói, tạm thời đè xuống sự khiển trách trong lòng mình, hiếu kì nhìn bao quần áo phía sau Mạc Hành Không, "Đây là gì?"

"Nhìn đệ chỉ lo áy náy, suýt nữa quên mất chính sự." Mạc Hành Không bỗng nhiên tỉnh ngộ, sau đó nháy mắt một cái, có mấy phần nghịch ngợm, "Những thứ này là một chút đan dược, còn có phù đãi do sư phụ ta luyện chế, mong có thể giúp cho Đại sư huynh lúc khó khăn."

Cố Cửu Niên không khỏi bật cười, trong lòng phiền muộn cũng tản đi mấy phần. Người tinh tường sẽ nhìn ra đây là hắn lén ra ngoài, nếu không sẽ không phải đến tìm mình lúc nửa đêm canh ba.

Nhưng mà, lấy tu vi của sư thúc, những động tác này của Mạc sư đệ khẳng định đã bị phát hiện từ lâu.

Nghĩ đến đây, tâm trạng Cố Cửu Niên cũng an tâm mấy phần, tâm tình lo lắng cũng bình tĩnh chút. Sư thúc mặc dù coi như lạnh lùng, đến cùng vẫn là quan tâm đến họ.

"Đa tạ ý tốt của Mạc sư đệ, ta chắc chắn sẽ hoàn thành yêu cầu của sư thúc."

"Đại sư huynh, tất cả phải cẩn thận, không hái được thảo cũng không sao, nếu như sư phụ trách tội, ta đến gánh chịu." Mạc Hành Không ưỡn ngực, trong lòng nghĩ cùng lắm lại uống trà.

Cố Cửu Niên  đột nhiên có chút hiểu rõ tại sao lúc trước Phong sư thúc mắt luôn cao hơn đầu(*) sao lại thu nhận một đồ đệ tư chất không tốt như Mạc Hành Không, riêng phần tấm lòng này cũng đã là không có mấy người sánh được.

(*) Chỉ những người coi trọng mặt mũi, danh dự

Loại chính trực thành khẩn bên trong có chút ngốc nghếch lộ ra, lại khiến người ta thấy ấm áp.
Tu chân giới chỉ chú ý đến cá lớn nuốt cá bé, dùng thực lực nói chuyện. Bao nhiêu người vì muốn đứng ở đỉnh cao mà khi sư diệt tổ, huynh đệ tương tàn, thậm chí không tiếc đi tu luyện tà đạo để tăng cao tu vi của chính mình, người hàm hậu thành thật, không tranh không cướp tại tu chân giới như Mạc Hành Không thật hiếm thấy.

Tiễn Mạc Hành Không đi, Cố Cửu Niên đối với chuyến đi này nắm chắc hơn mấy phần, quay đầu về nơi bóng tối khẽ mỉm cười, "Sư đệ, vào đi."

Sở Hành Ngọc từ trong bóng đêm chậm rãi hiện thân, biểu cảm lạnh lẽo.

"Những thứ này đều là linh dược tốt nhất, ngươi cầm đi, chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào. Vài cái phù đãi này cũng cầm cẩn thận, sẽ có lúc phát huy tác dụng."

Cố Cửu Niên giải thích công dụng của từng loại dược cùng phù đãi, hắn trước đây cũng theo Phong Tiêu Tiêu học được y dược trận pháp.

"Sư huynh, ngươi đồng ý cho ta đi cùng?" Sở Hành Ngọc co quắp mặt lại giống như bị đánh vỡ, có chút không chắc chắn hỏi. Vốn là y đã nghĩ kĩ vài lời giải thích thuyết phục Cố Cửu Niên, thậm chí cân nhắc đến nếu Cố Cửu Niên kiên quyết không đáp ứng, y sẽ dùng vũ lực cưỡng ép.

Chỉ là không nghĩ tới Cố Cửu Niên nguyên bản đánh chết cũng không muốn y đi, lập tức thay đổi thái độ.

Y có chút ứng phó không kịp, loại cảm giác mất khống chế này khiến y hoảng hốt.

"Ta biết ta không ngăn được ngươi, cho dù ta không cho phép, ngươi cũng lén lút đi theo. Ngươi ở trong bóng tối đi cùng rất khổ, không bằng chúng ta cùng đi, có thể chiếu cố lẫn nhau." Cố Cửu Niên cũng coi như thăm dò rõ ràng tính khí Sở Hành Ngọc.

Chỉ cần là quyết định của Sở Hành Ngọc, ai cũng không ngăn cản được.

Ma Tôn tương lai quyết đoán xác thực khác với tất cả mọi người.

"Được, chúng ta cùng đi." Sở Hành Ngọc đột nhiên nhoẻn miệng cười, khuôn mặt tuấn tú phong lưu khiến Cố Cửu Niên sững sờ.

Trên dưới Vân Hiển Tông, luận tướng mạo khí chất, Sở Hành Ngọc đều là thượng thừa. Chỉ là bình thường y nghiêm túc thận trọng, lại quái gở tự kiêu làm cho người ta ấn tượng nhiều nhất chính là vẻ lạnh lùng.

Đột nhiên nở nụ cười như thế, khiến người ta hoa cả mắt.

"Sư huynh, ngươi nghĩ gì thế?" Sở Hành Ngọc rất nhanh khôi phục lại dáng dấp lạnh lẽo kia, tư thái kiệt ngạo như bình thường.

Cố Cửu Niên bị âm thanh chất vấn này làm cho hoàn hồn, tâm tư trong nháy mắt dâng lên, "Sư đệ, từ xưa thiếu niên phong lưu, anh hùng đi với mỹ nhân. Không phải sư huynh khoe khoang, Vân Hiển Tông chúng ta mỹ nữ như mây..."

Một phen nói năng lộn xộn lại làm Sở Hành Ngọc phiền lòng, "Sư huynh, ngủ!"

Đây chính là khẩu khí ra lệnh.

Cố Cửu Niên cũng biết mình không thể uy hiếp thái quá, thời kì thiếu niên trưởng thành mà, luôn có vài phần nghịch ngợm, ngược lại ngày sau còn dài.

"Sư đệ, ngủ ngon."

Cố Cửu Niên nhẹ nhàng nói, lại khôi phục cái dáng dấp béo mập thoải mái kia, rất nhanh liền ngủ. Trái lại Sở Hành Ngọc nửa điểm buồn ngủ cũng không có.

Y không biết là Cố Cửu Niên  muốn đem y giao cho nữ nhân khác, vẫn là Cố Cửu Niên nhân duyên tốt, cùng ai cũng có thể tán gẫu vài câu.

Dính dáng tới một thân đào hoa, lại không chút nào ý thức.

Nữ tử từ trên xuống dưới đối với Cố Cửu Niên đều cảm thấy mười phần tốt, đánh giá nào là quân tử khiêm tốn, ôn văn nhĩ nhã ( đại khái là lời nói ôn nhu, nhã nhặn, dễ nghe ), chí công vô tư, xử sự đoan chính, toàn là lời nói mang ý tốt.

Kỳ thực, chẳng qua chỉ là một tiểu nhân hèn hạ ham muốn tư nhân(*).

(*) đồ thuộc về riêng tư cá nhân, thuộc quyền sỡ hửu của người khác.

Một đời trước, Cố Cửu Niên phát hiện thân phận Ma Tộc của y, giả ý giúp y che giấu, lừa gạt lấy Ma Tôn thạch trên người y. Đảo mắt liền nói với chưởng môn thân phận của y, làm trên dưới  Vân Hiển Tông cùng công kích y, trong lòng y còn mong một chút may mắn. ( ý là nam chính cho là mình vẫn sẽ may mắn được Cố Cửu Niên trong sách giúp đỡ.)

Hi vọng những thứ này không phải do người kia một tay bày ra, nhưng mà Cố Cửu Niên thật khiến y thất vọng.

Thất vọng triệt để!

Đạo lý giết người đoạt bảo đơn giản như vậy mà y cũng không hiểu.

Muốn mở miệng chất vấn Cố Cửu Niên, không ngờ được lại nhận một chiêu kiếm lạnh lùng, còn có câu nói kia cả đời y cũng không quên được.

"Nhi tử của Ma Tôn, đáng chém!"

(*) Câu nói này của Khổng Tử có ý nghĩa là "Ta mỗi ngày đều xét bản thân mình 3 điều : Vì người khác mưu tính công việc có giữ lòng trung thành không? Cùng bạn hữu giao thiệp có giữ lòng trung tín không? Có chuyên tâm học tập không?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro