Chương 9. Loại tình cảm sư đồ khác.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

     Edit + Beta : Cà Phê Phin

Cố Cửu Niên yếu ớt cùng khẩn trương khiến Sở Hành Ngọc cảm thấy rất thỏa mãn, kế hoạch có thất bại như vậy cũng không quan trọng, dù sao về sau cơ hội giết hai nữ nhân kia có rất nhiều, nhất thời không vội.

Từ lúc Trương Tế Nghiên mất tích, Sở Hành Ngọc liền nhận ra có sự tồn tại của ma khí. Bọn Cố Cửu Niên không có cảm giác là bởi vì đối với bản thân Ma tộc, khí tức của bản thân ẩn giấu rất tốt, chỉ bằng tu vi của bọn họ hiện nay, không cách nào phát hiện được. Thế nhưng Sở Hành Ngọc vốn chính là Ma tộc, lại có huyết thống Ma Tôn mạnh mẽ, trò mèo ấy của đối phương tất nhiên là không gạt được y.

Sở Hành Ngọc biết việc bắt cóc lần này là nhắm vào hắn, vốn muốn tìm đến Cố Cửu Niên sau khi thu thập được Ma tộc kia. Lại không nghĩ rằng Cố Cửu Niên phong lưu làm y tức giận, tạm thời không nghĩ đến chuyện này nữa.

Nếu không phải Cố Cửu Niên nhớ lại, Sở Hành Ngọc cũng sẽ tiếp tục vui vẻ làm bộ không biết. Thế nhưng vừa nhìn thấy bộ dáng người kia lo lắng, tự trách, Sở Hành Ngọc đè nén khó chịu trong lòng, chủ động đi tìm người.

Qua nhiều năm như vậy, Cố Cửu Niên vẫn đem y nâng ở lòng bàn tay, mọi chuyện đều thuận theo. Sở Hành Ngọc cũng đã quen việc đối phương sủng nịch mình hết đường, cùng phục tùng y vô điều kiện. Nhìn Cố Cửu Niên cứ vậy mà để ý đến những người khác, trong lòng Sở Hành Ngọc không khỏi có mấy phần ăn vị. ( chắc là gần giống như ăn giấm ) Nguyên bản chỉ muốn giết Ma tộc kia, bởi vì Cố Cửu Niên vô duyên vô cớ xuất hiện, tức thời nảy sinh lòng tham muốn diệt trừ luôn hai nữ nhân kia.

Trầm Thanh Ly tu vi kém xa y, thế nhưng nắm giữ thân thể phượng tủy, lại bị Ma tộc bám thân, thực lực tăng mạnh. Lấy tu vi trước mắt của y muốn giết chết đối phương cũng không phải chuyện đơn giản.

Vì lẽ đó Sở Hành Ngọc vừa mới bắt đầu đã vận dụng Ma Tôn thạch, dự định tốc chiến tốc thắng. Chỉ là huyết thống Ma Tôn của y bị phong ấn, liều chết mạnh mẽ đột phá phong ấn, cũng chỉ phát huy ra sức mạnh nhỏ bé của Ma Tôn thạch, để các nàng may mắn tránh thoát một kiếp.
Nhưng mà ma vật kia đúng là nhắc nhở y một chuyện.

Thân thể phượng tủy là thể chất tu tiên tốt nhất, so với phàm thai nhược thể ( thân thể người phàm yếu đuối ) có thêm ưu thế bẩm sinh. Có thể hấp thụ linh khí thiên địa tự nhiên, tiến hành tu hành ít mà hiệu quả thì nhiều. Loại thể chất này đối với Ma tộc hay người tu chân mà nói, đều mà một loại đỉnh lò hiếm thấy.

Cùng thân thể phượng tủy song tu, có thể nhanh chóng tăng tiến công lực bản thân. Hơn nữa nếu làm lọ chứa, là thể chất thích hợp nhất gánh chịu hồn phách Ma tộc.

Nữ nhân này, sau đó đúng là có thể có tác dụng lớn.

Nữ nhân còn lại, giết cũng không tiếc.

Sở Hành Ngọc câu lên một nụ cười, trong mắt sát ý chợt lóe lên, không có ý tốt nhìn Cố Cửu Niên bắt mạch cho Trương Tế Nghiên.

"Tế Nghiên sư muội không có chuyện gì, chúng ta mau về Vân Hiển Tông."

Cố Cửu Niên cẩn thận kiểm tra nội tức cùng mạch tượng của Trương Tế Nghiên, sau khi xác định không có chuyện gì tâm trạng cũng thở phào nhẹ nhõm. Lần này hắn làm chủ việc dẫn người đi du ngoạn, kết quả hai vị sư muội đều bị thương, trong lòng hắn rất tự trách.

Làm Đại sư huynh, hắn ngay cả sức mạnh bảo hộ bọn họ cũng không có, thật là vô dụng. Cũng còn tốt hai người kia không có nguy hiểm đến tính mạng, nếu không hắn chết cũng khó có thể tạ tội.

"Sư huynh, chuyện lần này không liên quan đến ngươi, đều là bởi vì thiên kim Thiên Tâm Các."

Sở Hành Ngọc không thích tính cách ôm lấy hết thảy trách nhiệm lên người mình của Cố Cửu Niên, có lúc cũng sẽ cảm thấy Cố Cửu Niên như vậy quá mức nhẹ dạ, dễ dàng bị sự việc bên ngoài liên lụy.

Trên thực tế, Sở Hàng Ngọc chỉ là không thích Cố Cửu Niên chú ý đến người khác.

Bình thường Cố Cửu Niên thay y gánh hết trách nhiệm, trong lòng y được lợi vô cùng.

"Trầm sư muội?" Cố Cửu Niên sững sờ, lúc này mới rảnh rỗi sắp xếp lại tất cả sự tình vừa phát sinh.

Thời điểm bọn họ chạy tới nơi này chỉ có ba người Sở Hành Ngọc, hơn nữa hai người bị thương, một người hôn mê, cũng không thấy bóng dáng của Ma tộc khác. Hắn nhất thời vui mừng là trên người Sở Hành Ngọc không có ma khí, nói cách khác thân phận chưa bị bại lộ, chuyện hắn lo lắng tạm thời sẽ không xảy ra.

Mà kì quái ở chỗ Sở Hành Ngọc cùng Trầm Thanh Ly giống như là hai phe đối lập, mà Trương Tế Nghiên càng giống một con tin, chuyện này...

"Nàng là thân thể phượng tủy, bị Ma tộc dùng làm lọ chứa." Sở Hành Ngọc bình tĩnh nói.

"Cái gì? Lọ chứa của Ma tộc?" Cố Cửu Niên kinh ngạc trợn to mắt tràn đầy vẻ không thể tin.

Tương lai Trầm Thanh Ly là hậu cung của Sở Hành Ngọc, bây giờ lại bị Ma tộc khác bám vào người. Nếu là như vậy, tình cảnh mười năm trước đó cũng có thể giải thích được.

"Sư đệ, cũng may các ngươi không sao." Cố Cửu Niên lòng vẫn còn sợ hãi, đáy mắt đè xuống kinh hoảng. "Sư huynh sẽ cố gắng bảo vệ các ngươi."

"Đa tạ sư huynh, sư đệ sẽ chăm chỉ tu luyện, không để huynh lo lắng."

Trận chiến này Sở Hành Ngọc bởi vì tu vi không cao, bị thiệt lớn, càng là suýt nữa thì chết, xem ra y cũng nên lấy đi đồ vật thuộc về y.

Chỉ là phản ứng vừa rồi của Cố Cửu Niên rất thú vị, đương nhiên không kinh sợ nữ nhân kia là thân thể phượng tủy, xem ra sư huynh của hắn trong lòng có không ít bí mật.

Cố Cửu Niên vẫn là không yên lòng, Ma tộc từ trước đến giờ vẫn nham hiểm tàn nhẫn, sẽ không chỉ là dụ người đi đơn giản như vậy. Vừa đến Vân Hiển Tông, hắn liền không đợi được nữa mà đi đến Dược phong, định mời Dược phong Phong chủ chẩn đoán thương thế cho hai người kia một phen.    

Sư đệ bị thương khá nặng, vẫn nên để cho Phong sư thúc xem xét cẩn thận, để tránh để lại di chứng gì đó về sau.

"Ta đi mời Phong sư thúc, ngươi bị thương, trước tiên ở đây nghỉ ngơi, chăm nom Tế Nghiên sư muội cho tốt, nếu có chuyện gì, lập tức để những đệ tử khác báo cho ta." Cố Cửu Niên sắp xếp ổn thỏa cho hai người, vẫn không yên lòng nói với những đệ tử khác, "Mấy người các ngươi, chăm sóc tốt cho Sở sư huynh cùng tiểu sư muội."

"Vâng, Đại sư huynh."

Dược phong Phong chủ tính cách cổ quái, xem bệnh cứu người dựa vào tâm tình, không có mệnh lệnh của chưởng môn, Cố Cửu Niên cũng không chắc chắn có thể thỉnh cầu vị sư thúc này, thế nhưng vì sư đệ muội, hắn muốn đi thử một lần.

Dược phong là nơi có phong cảnh tốt nhất Vân Hiển Tông, đáp ứng tất cả các loại kì hoa dị thảo, rất nhiều loài Cố Cửu Niên chưa từng gặp bao giờ.

Hoa thơm chim hót, non xanh nước biếc, mây mù lượn lờ, dường như là một bức tranh sơn thủy đẹp nhất. Chỉ là hiện tại Cố Cửu Niên không có tâm tư thưởng thức những thứ này.

Đi theo đệ tử Dược phong tiến vào nội viện liền nhìn thấy một nam tử thanh niên vóc người cường tráng đang...uống trà.

Uống trà nhưng là giống như uống rượu vậy, một vò lại một vò mạnh mẽ rót ra, phảng phất cực kì khát. 

Trên đất xếp đặt chỉnh tề mười mấy vò, hơn nữa vài vò đã trống rỗng.

Cố Cửu Niên hiếu kỳ đi tới, nhỏ giọng hỏi, "Mạc sư đệ, Phong sư thúc đâu?" Nói xong còn cẩn thận nhìn xung quanh.

Thanh niên lắc đầu một cái, tiếp tục uống trà.

"Áp sát như thế, là muốn nói xấu ta sao?" Một giọng nói thanh lệ đột nhiên vang lên phía sau hai người, thanh niên nọ sợ đến không uống được trà, sốt ruột giải thích.

"Sư phụ, đệ tử không dám." Mạc Hành Không sợ hãi đứng lên, đầu không ngừng lắc lư trái phải.

"Chỉ là không dám thôi, nói như vậy, trong lòng ngươi vẫn là oán ta buộc ngươi uống trà." Phong Tiêu Tiêu vẩy mặt một cái, mang theo con mắt như có hơi nước, môi hồng hào giận hờn cong lên.

"Không, không có, tất cả đều là đệ tử tự nguyện." Mạc Hành Không lập tức lại uống một vò trà bày tỏ chân thành, hơn nửa nước trà theo miệng vò chảy tới vạt áo, ướt nhẹp hơn nửa người.

"Rất tốt, tiếp tục uống." Ngón tay thon dài của Phong Tiêu Tiêu như đốt cháy lòng dạ Mạc Hành Không, trên ngón tay dính trà thoáng liếm một cái, mắt mang ý cười nói rằng, "Qủa nhiên là trà ngon, đừng nói là ngươi, ngay cả sư phụ cũng không nhịn được muốn thưởng thức."

Tướng mạo Phong Tiêu Tiêu rất đẹp, ngũ quan tinh xảo, mặt mày ẩn tình, môi hồng hào như có thủy quang, so với nữ tử còn xinh đẹp hơn. Trong lúc sóng mắt lưu chuyển có mấy phần yêu mị, bị cho là nữ tử cũng không tức giận, ngược lại không ngớt đắc ý.

Chỉ là một động tác đơn giản kia, phối hợp với ánh mắt câu hồn, Mạc Hành Không cảm giác mình uống nhiều trà như vậy, lại giống như rất khát,đang muốn uống thêm mấy vò để hạ tâm hỏa, đột nhiên nghe sư phụ đổi đề tài, khuôn mặt càng yêu mị, không nhịn được run rẩy một cái.

Sư phụ giống như càng tức giận?

Hắn đã làm theo dặn dò của sư phụ mà không ngừng uống trà, tại sao sư phụ vẫn tức giận chứ?
Thế là xong, vẫn phải tiếp tục uống, đến khi sư phụ thỏa mãn sẽ không tức giận nữa.

Mạc Hành Không hướng Phong Tiêu Tiêu lộ ra một nụ cười giống như ánh mặt trời, ngũ quan tuấn lãng phối hợp cùng vóc người cao to thực rất đẹp.

Chẳng trách những nữ nhân khác tranh nhau muốn lấy lòng, không phải bưng trà rót nước thì chính là hỏi han ân cần, thực sự chướng mắt.

Tên ngu ngốc này ai đến cũng không cự tuyệt, càng làm người ta tức giận!

Cố Cửu Niên giống như người vô hình, nhìn đôi sư đồ này tình nghĩa kéo dài, thiếu chút muốn tự chọc mù hai mắt.

Mắt chó của hắn đều muốn mù cả rồi, rõ ràng chỉ là đến xin dược, không hề phòng bị liền phải xem một trận ân ái.
Thế giới này quá tàn nhẫn!

"Sư thúc, đệ tử tới đây mời sư thúc rời núi một chuyến." Cố Cửu Niên hắng giọng, chắp tay hành lễ, cung kính nói.

"Trà này tuy được, cũng không thể nốc ừng ực như nước, phải từ từ thưởng thức, bằng không chẳng phải là phụ lòng ý tốt của cô nương người ta." Phong Tiêu Tiêu dù bận vẫn ung dung ngồi, một tay chống cằm, trên mặt mang theo ý cười nhìn kĩ Mạc Hành Không, ánh mắt ôn nhu đến nỗi có thể chảy ra nước.

"Sư thúc, đệ tử cùng hai vị sư đệ muội lần này xuống núi bất ngờ bị Ma tộc tập kích, Sở sư đệ bị thương nặng, mà Tế Nghiên sư muội hôn mê bất tỉnh, mong sư thúc cứu trị."

"Không rảnh." Phong Tiêu Tiêu nhẹ nói một câu, ánh mắt cũng lười cho.

"Sư thúc, việc này liên quan đến tính mạng hai vị sư đệ muội, kính xin sư thúc nể tình nghĩa đồng môn hai bên, xuất thủ cứu giúp." Cố Cửu Niên tăng thêm âm lượng, sắc mặt nghiêm nghị.

"Hạ Từ Lâu dạy ngươi uy hiếp người như thế?" Phong Tiêu Tiêu khinh bỉ liếc mắt nhìn Cố Cửu Niên một cái, mang theo trào phúng nói.

"Đệ tử không dám, Hạ..."

"Không dám? Trong lòng cũng đã nghĩ vậy rồi." Phong Tiêu Tiêu lạnh lùng nói, thay đổi một tay chống cằm, con mắt vẫn không chớp lấy một cái nhìn Mạc Hành Không uống trà.

"Con ma đen đủi Hạ Từ Lâu kia thật giống như trốn nhà tự ý đi, ỷ vào được Đại sư huynh sủng ái, ba ngày thì hai ngày đi ra ngoài, cũng may Đại sư huynh tốt tính, mới có thể lúc nào cũng dụ dỗ."
Cố Cửu Niên cảm giác như mình nhất thời nghe được một tin tức, ngọn lửa bát quái trong nội tâm bắt đầu nổi lên.

"Sư thúc, Sở sư đệ cùng Tế Nghiên sư muội còn chờ sư thúc cứu chữa đây?"

Bí mật trong đó để tìm hiểu sau, sư đệ còn đang bị thương nặng.

"Hạ Từ Lâu lần này vì sao lại rời đi?"

"Sư thúc, đệ tử quỳ xuống cho ngài." Cố Cửu Niên lòng như lửa đốt, Phong Tiêu Tiêu lại một mực không để ý, một bộ dáng người không liên quan.

"Sư phụ, đệ tử uống xong." Mạc Hành Không uống ròng rã 20 vò trà, cả người có chút chóng mặt, lau miệng, một hồi hôn Phong Tiêu Tiêu một cái.

Phong Tiêu Tiêu híp mắt thỏa mãn, giống như một con mèo được vuốt lông, cả người lộ ra ý lười, đuôi lông mày nơi khóe mắt tràn ngập ý cười dịu dàng.

Cố Cửu Niên trong nháy mắt thật giống như có một cánh cửa thế giới mới mở ra.

"Đi thôi, ngươi còn không muốn cứu sư đệ muội của ngươi." Phong Tiêu Tiêu chỉnh chỉnh vạt áo, đạp Cố Cửu Niên đang ngây ra như choáng váng một cước, "Còn không mau đi."

Nghe âm thanh mang theo vài phần tức giận, Cố Cửu Niên nhanh chóng hoàn hồn.

"Sư thúc, mời đi bên này."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro