Chương 8. Mặt nước lộ ra dã tâm.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

EDIT : CÀ PHÊ PHIN

Cố Cửu Niên sau khi ăn uống no đủ mới xem như hoàn toàn tỉnh táo, lúc này mới nghĩ đến hai người tách riêng ra kia, hiện tại không biết đang ở đâu.

"Cố huynh yên tâm, nơi đây nữ tử không vào được, các nàng chắc là đi tìm quán trọ nghỉ ngơi, ta dùng bùa truyền âm liên lạc với bọn họ." Trầm Thanh Lưu ngữ khí ngả ngớn, nói. Thiệt thòi cho khuôn mặt kia, nếu không hiện ra cảm giác phóng đãng đúng là nhiều hơn mấy phần phong lưu, hào hiệp.

"Làm phiền Trầm huynh."

Trầm Thanh Lưu hững hờ lấy bùa truyền âm ra, trên mặt thu lại nét cười, trở nên nghiêm túc.

"Bùa truyền âm không liên lạc được các nàng, chỉ sợ đã gặp phải chuyện bất trắc."

"Có thể là bọn họ náo loạn một hồi không cẩn thận làm mất bùa truyền âm rồi, đợi ta liên lạc với Tế Nghiên sư muội." Cố Cửu Niên vẫn chưa cảm thấy có bất kì tia ma khí xung quanh nào, thử liên tưởng đến trường hợp tốt nhất.

"Thanh Ly làm việc sẽ không sơ ý như vậy." Trầm Thanh Lưu cau mày, dường như nghĩ tới điều gì, bùa truyền âm trong tay dùng sức hóa thành bột phấn.

"Chúng ta phân công nhau ra ngoài tìm người." Cố Cửu Niên sững sờ, sau đó nghiêm túc nói. Hắn cũng không liên lạc được với Trương Tế Nghiên, sự tình thực sự phát triển theo hướng xấu nhất.

"Sư huynh, không cần vội. Chuyện này là trách nhiệm của ta, ta đi tìm các nàng." Sở Hành Ngọc  vẫn như cũ mặt không đổi sắc, một chút cũng không khẩn trương giống hai người.

"Sư đệ không nên tự trách, chúng ta sẽ tìm được bọn họ." Lời này của Cố Cửu Niên không chỉ là nói cho Sở Hành Ngọc, mà càng là hướng Trầm Thanh Lưu bảo đảm. Suy cho cùng, sự tình xảy ra tất cả là do bọn họ.

"Sư huynh, ta biết rõ con đường các nàng đi du ngoạn nhất, cho nên ta đi tìm là thích hợp nhất." Sở Hành Ngọc đè lại vai Cố Cửu Niên, tỉnh táo nói, "Sư huynh đi các quán trọ hỏi thử, xem có tung tích các nàng không."

"Cố huynh, cứ làm vậy đi. Ta đi hỏi người trên đường một chút." Trầm Thanh Lưu một khắc cũng không đợi được rời đi, cửa chính cũng không thèm đi, trực tiếp nhảy cửa sổ.

"Được!" Cố Cửu Niên cũng tỉnh táo lại, nếu không phải là có Sở Hành Ngọc ở một bên hỗ trợ, e là hắn còn sợ không tìm được người, tự nhiên rối loạn một trận.
Thật là vô dụng!
"Sư huynh không nên tự trách, chúng ta phân công nhau hành động, các nàng sẽ không sao." Sở Hành Ngọc an ủi một phen, cũng đi ra cửa tìm kiếm người.
Cố Cửu Niên đi các quán trọ gần đó dò hỏi, hỏi vài nơi đều không thu hoạch được gì. Thời gian trôi đi, các tin tức đáng thất vọng làm tâm tình Cố Cửu Niên ngày càng nôn nóng, tự trách cùng lo lắng cũng ngày càng nhiều.
Đây cũng không phải điềm tốt.
Nhớ tới lời an ủi của Sở Hành Ngọc lúc y rời đi, Cố Cửu Niên mới khống chế lại tâm tình của chính mình, tiếp tục ôm hi vọng đi dò hỏi.
Mà Sở Hành Ngọc cũng không làm theo lời hắn đi theo phương hướng tìm người, mà là đi về nơi hẻo lánh, ước chừng một canh giờ thì đến một chỗ hoang sơn dã lĩnh. ( đại khái là núi hoang ít người qua lại )

Rõ ràng là vùng núi mênh mông vô bờ, tiến lên từng bước về phía trước lại là rừng rậm sâu thẳm.
Sở Hành Ngọc nhếch miệng lên cười trào phúng, loại ảo thuật thấp kém như vậy cũng dám dùng.

Dường như là một cái sân vắng, Sở Hành Ngọc bước chậm, hai tay chắp sau lưng, con mắt màu đen biến thành màu huyết hồng, trên trán xuất hiện một vệt hoa văn phức tạp, kim hồng giao nhau.

Quanh thân hiện lên một luồng ma khí màu lam sậm, tựa như những chiếc dù đi sát đằng sau.
Toàn bộ rừng rậm âm u khủng bố, che kín ma khí, không gặp một tia ánh mặt trời, bốn phương tám hướng đầy rẫy các loại khóc nỉ non xé rách, trong không khí trôi nổi vật thể màu trắng không biết tên. Đặt mình ở trong đó, như ở địa ngục lạnh lẽo.

Theo hướng di chuyển của Sở Hành Ngọc, cây cối sau thân y trong nháy mắt biến mất.

Sở Hành Ngọc giống như càng đi càng xa, lại giống như vẫn ở tại chỗ.

Bỗng nhiên, lá cây xung quanh hóa thành từng thanh lưỡi dao sắc bén từ vô số hướng tấn công tới, thời điểm đến gần Sở Hành Ngọc quanh thân đạo ma khí màu lam sậm kia, trong nháy mắt hóa thành hư vô.

Dây leo dưới chân cũng giống như có sinh mệnh vậy, nhanh chóng hướng về cùng một mục tiêu mà đến, kết cục cũng giống như trên, biến mất không chút tăm hơi dưới ma khí.

"Đến lượt ta."

Sở Hành Ngọc lạnh lùng nói một câu, màu máu trong mắt càng sâu.

Khí thế quanh thân tăng vọt, một đạo hào quang màu xanh lam lấy y làm tâm điểm, nhanh như tia chớp khuếch tán ra bốn phía. Chỉ trong nháy mắt, cánh rừng bốc cháy lên. Nương theo ngọn lửa hừng hực chính là cõi lòng tan nát thống khổ rên rỉ, như gào khóc thảm thiết.

Trong không khí, vật thể di chuyển tán loạn trong ánh lửa, thế nhưng rất nhanh sẽ bị thiêu đốt hầu như không còn, chỉ còn kịp lưu lại từng tiếng kêu gọi sắc bén.
"Cứu-------"

Không đến một lúc sau, cánh rừng bị thiêu tàn tạ khắp nơi, mà sau khi ánh lửa tản đi, hai người Sở Hành Ngọc muốn tìm cũng xuất hiện trước mặt y.

Trầm Thanh Ly trên người đầy ma khí, hôn mê bất tỉnh cùng Trương Tế Nghiên.

"Chỉ là ảo thuật của chi ma, liền để con trai Ma Tôn vận dụng chí bảo của Ma giới, Ma Tôn thạch đến đối kháng, xem ra ngươi bị những kẻ chính đạo kia nuôi nhiều năm như vậy, thậm chí ngay cả ma công cơ bản của Ma Tộc cũng không dùng, thật là..."

Sở Hành Ngọc không chờ đối phương nói xong, nhanh chóng lên tinh thần phát động công kích, trường kiếm trong tay không chút lưu tình đâm về phía Trầm Thanh Ly, lại đột nhiên bị một màn nước xuất hiện ngăn trở.

"Người này chính là thiên kim của Thiên Tâm Các, ngươi nếu giết nàng, Thiên Tâm Các sẽ không bỏ qua cho ngươi, Vân Hiển Tông cũng thế. Bằng thực lực trước mắt, đừng nói toàn bộ tu chân giới, coi như là một Thiên Tâm Các cũng đủ lấy mạng ngươi."

Âm thanh Trầm Thanh Ly khàn khàn khó nghe, đáy mắt đều là tối tăm, sâu không thấy đáy.

"Nói quá nhiều, đáng chết!" Sở Hành Ngọc mạnh mẽ ngưng tụ ma khí bên tay trái, tay phải vung kiếm khí, con mắt lạnh lẽo giống như đang nhìn vật chết, đối với Trầm Thanh Ly chiêu nào chiêu nấy trí mạng.

"Ngươi..." Trầm Thanh Ly không chống đỡ được, khuôn mặt âm u lạnh lẽo bắt đầu biến đổi vặn vẹo, một nửa khuôn mặt bị dây leo chiếm cứ, nhìn qua vừa âm u vừa khủng bố.

"Thân thể phượng tủy chính là hi vọng duy nhất giải trừ phong ấn của Ma Tôn, ngươi chẳng lẽ không quan tâm sống chết của phụ thân ngươi?"

Cho dù sử dụng sức mạnh toàn thân để ngăn cản một chiêu này của Sở Hành Ngọc, Trầm Thanh Ly vẫn là bị trọng thương, nhưng cố mạnh mẽ chống đỡ, tất sẽ bỏ mình.

Trước mắt chỉ có Sở Hành Ngọc chủ động thu hồi chiêu thức mới có hi vọng cứu vãn một mạng, nàng lấy lợi thế bảo mệnh ra đánh cược, hướng Sở Hành Ngọc cười đầy tự tin.

"Cõi đời này Ma Tôn, chỉ có ta – Sở Hành Ngọc!"

"Ngươi..." Trầm Thanh Ly trong phút chốc con ngươi phóng to, bóng tối của cái chết đã bao phủ xung quanh nàng.

"Sư đệ----------"

Đột nhiên xuất hiện âm thanh khiến tâm thần Sở Hành Ngọc buông lỏng, ngay trong nháy mắt này, Trầm Thanh Ly cầm kiếm phản kích, dù không thành công, tốt xấu cũng bảo vệ tính mạng.
"Lần sau ta nhất định lấy mạng của ngươi cùng Ma Tôn thạch." (một loại đá đánh dấu của Ma Tôn )

Không cam lòng nói xong câu đó, thân thể Trầm Thanh Ly mềm nhũn, ngã xuống đất ngất đi, hoa văn trên mặt cũng biến mất không còn tăm hơi, khung cảnh xung quanh nháy mắt khôi phục nguyên dạng.

Trên dãy núi hoang loạn, Cố Cửu Niên chỉ cách Sở Hành Ngọc mười bước.

"Sư huynh, ta..." Khóe miệng Sở Hành Ngọc tràn ra máu tươi, thân thể ngã xuống vừa lúc Cố Cửu Niên tiếp được.
"Sư đệ đừng nói chuyện, nhanh ăn vào viên dược này."
Cố Cửu Niên ôm Sở Hành Ngọc bị thương, ra hiệu y mau mau điều tức. Cẩn thận dò xét vết thương trên người Sở Hành Ngọc, sau khi không có nguy hiểm đến tính mạng trong lòng mới hết hoảng loạn.
Sau đó đến Trầm Thanh Lưu lập tức kiểm tra thương thế Trầm Thương Ly, không để ý tới hỏi chuyện gì xảy ra, trực tiếp chữa thương.
Từng giây phút trôi qua, sắc mặt trắng xám của Trầm Thanh Ly rốt cục có chuyển biến tốt, tính mạng tạm thời bảo vệ được.
"Khụ!" Trầm Thanh Lưu ôm Trầm Thanh Ly, lau đi vết máu ở khóe miệng nàng.
"Thanh Ly tạm thời không có nguy hiểm đến tính mạng, nhưng nơi đây không thích hợp ở lâu, ta phải nhanh một chút về Thiên Tâm Các, nhờ phụ thân trị liệu cho nàng ta."
"Trầm huynh mau trở về đi, chỉ mong lệnh muội bình an vô sự." Cố Cửu Niên ý thức được vấn đề nghiêm trọng, nghiêm túc nói.
"Cáo từ."
Ở đây mọi người đều ngầm hiểu không đề cập đến tất cả chuyện vừa phát sinh.
Cố Cửu Niên cùng Trầm Thanh Lưu hai người phố lớn ngõ nhỏ đều đã đi qua, hỏi hết quán trọ khắp thành, vẫn là không có chút tin tức gì. Chỉ có thể  căn cứ vào tình huống Trương Tế Nghiên các nàng tối hôm qua biến mất mà suy đoán.
Thời khắc hai người hết đường xoay sở đột nhiên cảm thấy ma khí từ xa truyền đến. Tuy rằng chỉ trong nháy mắt thế nhưng cũng đủ để hai người xác định phương hướng.
Trong chốc lát nhận biết được tia ma khí kia, sắc mặt Cố Cửu Niên và Trầm Thanh Lưu đều vô cùng nghiêm nghị. Ma khí mạnh mẽ như vậy e là cũng chỉ có Sở Hành Ngọc có thể phát ra.
Cố Cửu Niên ở trong lòng âm thầm sốt ruột. Lo lắng thân phận Ma tộc của Sở Hành Ngọc bị bại lộ, kinh hồn bạt vía ngự kiếm mà đi, tất nhiên muốn tìm thấy y trước Trầm Thanh Lưu, nếu không hậu quả khó mà lường được.
Vừa nghĩ tới người kia có lẽ sẽ bị toàn bộ tu chân giới truy sát, mà chính hắn cũng là một thành viên đuổi giết, tim Cố Cửu Niên liền như đao cắt.
Mười năm sớm tối ở chung, Cố Cửu Niên từ lâu đã cho rằng Sở Hành Ngọc là người hắn tin cậy nhất. Những năm này, phàm là Sở Hành Ngọc có việc gì sơ suất, sốt sắng nhất chính là Cố Cửu Niên.
Trong môn phái tất cả mọi người đều cười Cố Cửu Niên đối với Sở Hành Ngọc vô cùng tốt, bưng trà rót nước, hỏi han ân cần, làm cha lại làm mẹ, thực sự khổ cực.
Nếu thật sự có một ngày, chính tà muốn đối lập, hắn nên làm gì...
Cố Cửu Niên không dám nghĩ, hắn chỉ hi vọng thiếu niên tên Sở Hành Ngọc vĩnh viễn là sư đệ của hắn, vĩnh viễn có thể được hắn bảo hộ ở phía sau.
Lúc Cố Cửu Niên chạy tới, trước mắt chỉ có một mảnh hoang vắng, dường như giờ khắc này hắn bị băng hàn ăn mòn trái tim.
Khởi nguồn ma khí tuyệt đối không sai.
Cố Cửu Niên ép buộc chính mình tỉnh táo lại, vận dụng toàn bộ linh lực tìm kiếm manh mối, tìm tòi một hồi liền cảm thấy tồn tại kết giới.
Đó là kết giới đặc hữu của Ma tộc, Ma tu bày xuống được kết giới này tu vi không thấp, hắn nhất thời không thể công phá.
Biết rõ lo lắng cho người trước mắt, nhưng là không thể ra sức.
Cố Cửu Niên cảm giác bị thất bại tập kích sâu sắc, hắn chỉ có thể hô từng tiếng gọi tên Sở Hành Ngọc, gọi tiếng cuối cùng, dường như sắp khóc thành tiếng.
Cũng còn tốt... cũng còn tốt ngươi không có chuyện gì.

Cố Cửu Niên kìm nén nước mắt, lần đầu tiên cảm thấy sinh ly tử biệt thực rất bất lực. Trong nháy mắt ôm chặt Sở Hành Ngọc đó, Cố Cửu Niên biết, mặc dù tương lai người ở trong lòng hắn muốn đối địch với toàn bộ tu chân giới, hắn cũng không được làm tổn thương y.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro