Chương 7. Một chuyến đi tới nhân gian.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

              Edit : Cà phê Phin

Bóng đêm dần sâu, ba người Sở Hành Ngọc theo nơi náo nhiệt mà đi, vô tình càng đi càng xa. Ba người ỷ vào là người tu hành, lại có bùa truyền âm, không lo lắng bị mất liên lạc.

Sở Hành Ngọc đi qua mỗi đoạn đường đều sẽ vô tình hoặc cố ý quan sát động tĩnh ở đằng sau, bởi vì trước đó nhìn ánh mắt người kia lo lắng đến nỗi muốn bước chân đến đi cùng hắn, cho đến khi người kia bị lôi đi rồi, mới căm giận thu hồi ánh mắt.

Thiếu chủ Thiên Tâm Các, chẳng qua ngày xưa chỉ là giun dế!

Hai người đi ở trước mặt mặc kệ những ý nghĩ âm u trong lòng Sở Hành Ngọc, mọi thứ trên thế gian đều có sức hấp dẫn to lớn đối với các nàng.

"Cái này là cái gì? Kêu lên tiếng vang leng keng, cái này cũng rất thú vị." Trương Tế Nghiên đầu tiên là cầm một cái trống bỏi đùa nghịch, chơi một hồi không còn hứng thú nữa tiện tay ném ở một bên, rất nhanh lại bị đồ chơi nhỏ khác hấp dẫn.

"Vị cô nương này, những thứ này đều là đồ chơi tân tiến của tiểu điếm, người khác đều không có, nhìn một cái xem có ưng ý không."

Tiểu thương thấy ba người quần áo bất phàm, tướng mạo không tầm thường, nhiệt tình bắt chuyện.

"Những đồ chơi nhỏ này so với Vân... Nhà ta có nhiều dị bảo quý hiếm, quả thực không đáng nhắc tới." Trương Tế Nghiên chọn chọn chơi một chút, chỉ là tùy ý giơ lên liền lại không hứng thú.
Châu báu ngọc thạch, những thứ này Vân Hiển Tông không thiếu, Trương Tế Nghiên tự nhiên không để vào mắt.

Cũng may nhớ kĩ lời Cố Cửu Niên dặn trước khi ra ngoài không thể tiết lộ chuyện thân phận, nên mới kịp thời sửa lại lời nói.

"Nếu không lọt nổi vào mắt xanh của tiểu cô nương, còn mời không nên quấy rầy tiểu nhân làm ăn."

"Ngươi thái độ gì đó?" Tiểu thương trong nháy mắt hạ xuống ngữ khí lạnh chọc giận Trương Tế Nghiên, "Ta chính là Vân..."

"Sư muội, chớ nhiều chuyện." Trong lòng Sở Hành Ngọc có mấy phần là hàm nộ ( che giấu sự tức giận ), thấy Trương  Tế Nghiên dọc theo đường đi ương ngạnh hung hăng, chỉ biết vui đùa gây rắc rối, lông mày càng hiện rõ âm u, lạnh lẽo.

"Ta..."

"..." Trầm Thanh Ly kéo cánh tay Trương Tế Nghiên, lắc đầu một cái.

"...Hừ, nếu sư huynh ở đây, chắc chắn sẽ không để ta bị bắt nạt." Trương Tế Nghiên trong lòng oan ức, Sở Hành Ngọc càng không hiểu phong tình, cũng không biết giúp nàng, còn lạnh lùng răn dạy nàng.

Nhắc đến Cố Cửu Niên, vẻ mặt Sở Hành Ngọc càng lạnh lẽo, không để ý tới Trương Tế Nghiên cố tình gây sự.

"Chúng ta nên về rồi, sư huynh còn đang chờ chúng ta."

"Phải về thì ngươi về đi, ta cùng Thanh Ly tỷ tỷ vẫn chưa chơi đủ." 

"Ta..." Trầm Thanh Ly nhìn hai người đối chọi gay gắt, cuối cùng lựa chọn trầm mặc.

 Vân Hiển Tông nội bộ phân tranh, nàng chỉ là một người ngoài tốt nhất không nên can dự.

Sở Hành Ngọc lạnh lùng liếc hai người một chút, không do dự rời đi.

"Hắn... hắn thực sự cứ thế mà đi thôi à." Trương Tế Nghiên vốn đang giận, không nghĩ tới Sở Hành Ngọc tuyệt tình như vậy, "Ngươi làm sao không giữ hắn lại"

Trầm Thanh Ly đột nhiên thấy vô tội, há miệng, "Ta, ta..."

"Một mình ngươi nói lắp thì không cần nói chuyện." Trương Tế Nghiên tức giận phẩy tay áo, lấy hết thảy tức giận phát tiết lên người Trầm Thanh Ly, "Còn đứng ngây ra đó làm gì, những đồ vật này có gì đáng xem, còn không đuổi theo."

Trầm Thanh Ly thở dài trong lòng, hướng tiểu thương ngại ngùng nở nụ cười, cho một ít bạc, tiện tay cầm hai loại đồ vật, đi theo.

Sở Hành Ngọc phía trước bước chân cực nhanh, không hề có chút ý tứ, Trương Tế Nghiên thở hồng hộc đuổi tới, Trầm Thanh Ly thì lại ở cuối cùng không nhanh không chậm đuổi theo, nhìn đồ ăn ngon còn dừng lại mua một chút.

Cái ngày thất tịch này trôi qua thật vô vị.

Trầm Thanh Ly cầm đồ ăn vặt, nhìn hai người truy đuổi phía trước, khóe miệng treo một nụ cười càng lúc càng lớn, mặt mày dần rút đi dịu dàng, đáy mắt hiện lên vài tia giảo hoạt, thân hình lóe lên, người đã không thấy.

"Thất tịch, vốn là ngày tốt để nam nữ tình đầu ý hợp tỏ tình, ta chỉ có thể đối trăng không than trách, thực sự là phụ lòng cảnh đẹp ngày tốt." Cố Cửu Niên nghiêng người dựa vào bệ cửa sổ, trong tay nhấc theo một bình rượu, hai mắt mê man nhìn ánh trăng phía chân trời, trên mặt bởi vì có mùi rượu mà mấy phần đỏ ửng.

Sở Hành Ngọc nhìn bộ dáng say rượu này, trong lòng đột nhiên bốc lên một tầng hỏa vô danh, đã vậy còn có một nữ tử nồng trang diễm mạt ( trang điểm xinh đẹp ) không ngừng mời rượu.
Hai người cử chỉ thân mật, quần áo nửa vời, nếu y không đến đúng lúc, nói không chắc sẽ làm ra cái sự tình không thể tả được.

Trên thực tế, Liên Y chỉ là đỡ Cố Cửu Niên.

Vị khách nhân này vẫn chỉ lo tự rót tự uống, thế nhưng tửu lượng không tốt. Ba chén rượu vào bụng, trong miệng liền bắt đầu nói tới cằn nhằn, nàng nghe không hiểu, một hồi mặt mày ủ rũ, một hồi thoải mái cười to. Nàng sợ khách nhân sau khi say rượu xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, đành phải dừng đánh đàn lại, gần người hầu hạ.

"Cút." Sở Hành Ngọc thô bạo kéo hai người ra, Liên Y dưới động tác thô bạo của y suýt nữa va vào góc bàn, thân thể lảo đảo vài bước mới miễn cưỡng đứng vững. 

"Vị công tử này, ngươi là..." Người phương nào.

Chỉ bị liếc mắt nhàn nhạt một cái, Liên Y nhất thời như rơi vào hầm băng, môi mấp máy nói không ra lời, thân thể run rẩy rời đi.

Phong nguyệt ngang dọc nhiều năm, nàng cũng từng trải qua đủ loại người. Mặc kệ là quan to hiển quý, vẫn chỉ là giặc cỏ nghèo phỉ, đều không có người khủng bố thế này. Người kia ánh mắt phảng phất như đang nhìn vật chết, so với ma quỷ còn đáng sợ hơn.

Sở Hành Ngọc nắm lấy vai Cố Cửu Niên, con mắt xán lạn lạnh như băng nhìn chòng chọc dung nhan thanh lệ trước mặt. Sau một khắc, khớp xương ngón tay thon dài kia chặn lại cổ họng yếu đuối của người nào đó.

"Khụ, khụ, thật khó chịu, mau thả ta ra." Cố Cửu Niên cảm giác dường như mình ở trong mây mù mờ ảo bị người đánh ngã vào trong nước, cảm giác nghẹn thở kia làm hắn vô cùng khó chịu, một mực trên cổ hắn, cường độ ngày càng lớn, thực sự muốn đẩy hắn vào chỗ chết.

"Sở, Sở sư đệ, cứu ta.

Tâm tình bạo ngược của Sở Hành Ngọc sau khi nghe Cố Cửu Niên hô lên "Sở sư đệ", trong nháy mắt tỉnh táo lại.

Đem người ôm vào trong lòng nhẹ nhàng vỗ phía sau lưng, không hề có một chút sát khí nồng nặc nào như ban nãy.

"Sư đệ, xin ngươi đừng giết ta." Cố Cửu Niên vung vẩy hai cánh tay, vô cùng đáng thương – nói mớ. Một lát sau, ngủ say.

"Ngươi nếu như nghe lời, ta sẽ không giết ngươi. Nếu không, ta để ngươi...sống không bằng chết."

Sở Hành Ngọc biết rõ người này đã say, vẫn thật lòng trả lời. Lẳng lặng đứng một hồi, chờ nội tâm rốt cục bình tĩnh lại, Sở Hành Ngọc ôm ngang người nào đó, thong dong thay người cởi bỏ xiêm y, hai người cùng nằm trên giường.

Say rượu kết quả là đau đầu.

Cố Cửu Niên tỉnh lại, trong nháy mắt đó có cảm giác đầu đau như búa bổ, cổ họng giống như đang bốc khói, trong đầu mơ mơ màng màng – hiện lên rất nhiều đoạn chuyện ngắn, cuối cùng hóa thành khuôn mặt không hề có cảm xúc của Sở Hành Ngọc.

Tối hôm qua hẳn là không làm ra cái sự tình khó coi chứ?

Cố Cửu Niên bất chấp đau đầu, tìm kiếm bóng người Sở Hành Ngọc. Mặc dù chính mình đối với rượu phẩm vẫn có mấy phần tự tin, thế nhưng vẫn không cho phép bản thân không khống chế được mà mất mặt, xấu hổ (?)

"Sư huynh, ngươi tỉnh rồi, uống chén trà giải rượu, có thể đỡ đau đầu." Sở Hành Ngọc đẩy cửa vào liền nhìn thấy Cố Cửu Niên một mặt xoắn xuýt.

"Ta tối qua uống say, để sư đệ phiền lòng." Cố Cửu Niên vừa uống trà vừa đánh giá vẻ mặt Sở Hành Ngọc, cẩn thận từng li từng tí một hỏi, "Đêm qua ta có làm cái gì...Liên Y cô nương..."

"Sư huynh, uống xong trà nghỉ ngơi một hồi, chúng ta đi sớm một chút."

Cảm giác quanh thân người nào đó đột nhiên bay lên hàn khí, Cố Cửu Niên thức thời ngậm miệng, cũng không cố hỏi chính mình đêm qua có những cử chỉ vượt giới hạn hay không.

Thế nhưng thái độ Sở Hành Ngọc để lại khiến hắn không chắc lắm, kết quả là trong lòng Cố Cửu Niên như có một đoàn kiến đang bò, nằm ở trên giường lăn qua lộn lại, lo lắng bất an, ngay cả cửa bị người đẩy ra cũng không chú ý đến.

"Cố huynh, đây là ôn nhu hương lại không phải hổ lang quật ( ý là thoải mái hưởng thụ chứ không phải là bị đau đớn, khổ sở ) sao phong lưu một đêm như vậy lại là dáng dấp lo lắng, chẳng lẽ là có nỗi niềm khó nói." Trầm Thanh Lưu thưởng thức một chiếc quạt ngọc, khóe miệng mang theo một nụ cười bất cần đời, cả người tinh thần thoải mái.

"Đa tạ Trầm huynh quan tâm, tại hạ không có vấn đề gì cả." Cố Cửu Niên bị người ngoài nghi ngờ tự tôn nam tính của bản thân, không vui nói, cố ý nhấn mạnh mấy chữ cuối cùng.

"Cố huynh vẫn là tuân thủ môn quy nghiêm ngặt, quản lí rất nhiều sự vụ của Vân Hiển Tông, phương diện này không có kinh nghiệm cũng rất bình thường, coi như lần thứ nhất xuất sư bất lợi, cũng có thể thông cảm được."

Nhìn người nào đó nháy mắt cộng thêm khẩu khí cười trên sự đau khổ của người khác, Cố Cửu Niên nuốt một ngụm máu ở ngực. Muốn cùng người tranh luận nhưng khổ nỗi không biết đêm qua rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, coi như là biện giải cũng không có sức.

Thời điểm Cố Cửu Niên cực phiền muộn, Sở Hành Ngọc bưng điểm tâm lại, xem như là giải quyết cục diện lúng túng trước mắt.

"Vẫn là Sở sư đệ hiểu chuyện, nhìn điểm tâm một chút cũng khiến người ta muốn ăn nhiều, tạo hình tinh xảo, màu sắc tú lệ, đặt ở thế gian này cũng coi như cực phẩm." Trầm Thanh Lưu đã là tu vi Tích Cốc kỳ, không cần ăn uống. Thế nhưng bình thường hắn rất hưởng thụ, không câu nệ bộ dáng người tu chân phải rời xa tục vật phàm trần kia, đối với phàm vật nhân gian, trong lòng đều muốn thử nghiệm tất cả.

"Để tại hạ nếm thử trước."

"Tránh ra"

Sở Hành Ngọc bưng điểm tâm chịu đựng nghe người ta bình phẩm từ đầu đến chân, nếu không có Cố Cửu Niên ở đây, y sẽ dùng phương pháp đơn giản nhất để người này câm miệng.

Không có cái gì yên tĩnh hơn so với người chết.

Mà Cố Cửu Niên ở một bên thì lại giả chết.

Một mâm điểm tâm kia Trầm Thanh Lưu không biết là tay nghề người phương nào, thế nhưng Cố Cửu Niên không cần nhìn, chỉ cần ngửi mùi vị quen thuộc liền biết là Sở Hành Ngọc tự mình xuống bếp làm.

Tuy rằng Sở Hành Ngọc không có thiên phú ở phương diện trù nghệ, thế nhưng làm điểm tâm đúng là khiến người ta nhìn bằng cặp mắt khác. Không chỉ vẻ bề ngoài, mùi vị cũng khá.

Cố Cửu Niên cảm thấy nếu mình có mập lên một chút, thì có quan hệ rất lớn với trù nghệ của sư đệ.

"Sư huynh, ăn xong điểm tâm, chúng ta về sư môn."

"Ừ, được."

Hiện tại Cố Cửu Niên cũng đói bụng, tuy rằng hắn đã là tu vi Tích Cốc kì. Thế nhưng Cố Cửu Niên vẫn coi chính mình là người bình thường mà đối xử, một ngày không thể thiếu ba bữa, còn có bữa ăn khuya.

"Sư đệ, ngươi cũng ăn chút."

"Sư huynh ăn đi, ta không đói bụng."

Sư huynh đệ hai người giao tình rất tốt, hoàn toàn quên đi thiếu chủ Thiên Tâm Các tiêu sái. Trầm Thanh Lưu cũng không phiền, khóe miệng như cũ mang theo nụ cười, trong mắt lại không biết tính toán cái gì.

Cố Cửu Niên cũng không hề khách khí, không có ý mời Trầm Thanh Lưu ăn mỹ thực.

Không phải hắn không nghĩ đến, mà là không dám.

Có một lần, hắn lấy điểm tâm Sở Hành Ngọc làm để đùa một con thỏ, sau đó con thỏ liền biến thành bữa ăn khuya. Sau đó Cố Cửu Niên cũng không dám lấy điểm tâm Sở Hành Ngọc làm cho người khác ăn nữa.

Không nên hỏi hắn tại sao có thể xác định con thỏ kia chính là bữa ăn khuya, nói nhiều rồi lòng đều là chua xót.

Nuôi thú cưng thỏ ba tháng, nói giết liền giết, trong lòng Cố Cửu Niên có chút ưu thương nhàn nhạt.

"Tế Nghiên sư muội cùng Trầm sư muội đâu?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro