Chương 20. Mù

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit : Cà Phê Phin
Đến ngủ lại quán trọ chỗ Hạ Từ Lâu, Sở Hành Ngọc quan sát kĩ người xung quanh một phen, xác nhận không có sai sót sau khi tiến vào. Lần này, hành vi của hai người ở trong mắt Hạ Từ Lâu bị coi thường.
"Cũng chỉ có các ngươi, đệ tử tu vi thấp như vậy mới bị yêu vật mê hoặc."
Lời tuy khó nghe, nhưng là sự thật.
"Sư thúc, đệ tử mệt mỏi, có thể đi nghỉ ngơi trước không." Cố Cửu Niên vẫn được Sở Hành Ngọc đỡ, tự nhiên cũng nghe ra tâm tình buồn bực của y sau khi nghe xong những lời kia, nắm chặt tay Sở Hành Ngọc động viên, hắn chỉ sợ hai người một lời không hợp sẽ náo loạn cả lên.
Hạ Từ Lâu luôn luôn không có tôn ti, càng sẽ không chú ý cái gì mà phải nhượng bộ người già yếu bệnh tật, dám hướng về hắn khiêu khích, hắn sẽ xuất chiêu lợi hại tàn nhẫn, đánh đối phương đến không dám làm càn mới thôi.
Mà Sở Hành Ngọc trẻ người nóng tính, so với người bình thường cũng rất kiêu ngạo, dám vô lễ với y, đều bị y trả lại gấp bội.
"Đi thôi."
Đến gian phòng, Sở Hành Ngọc đỡ Cố Cửu Niên ngồi xuống, mà chính y lại để tiểu nhị ở quán trọ đun một thùng nước lớn chuẩn bị tắm rửa thay y phục. Lúc trước cùng xà yêu khổ chiến một phen, hai người đều bị thương, sắc mặt chật vật, trên người toàn là bụi và máu, thần kinh vẫn chưa hết căng thẳng, giờ khắc này cần cố gắng thả lỏng.
Nghe được tiếng nước, Cố Cửu Niên cũng cảm thấy khó chịu trên người, vừa nãy chỉ lo chú ý đến những chuyện khác, bây giờ mới phản ứng lại, chỉ muốn thoải mái tắm.
"Sư đệ, ngươi tắm rửa trước đi." Tuy rằng cảm thấy cả người đều ngứa, Cố Cửu Niên nghĩ Sở Hành Ngọc so với mình càng thích sạch sẽ hơn, y nhất định chịu đựng càng khó khăn hơn.
"Sư huynh, chúng ta tắm chung."
Cố Cửu Niên cả kinh, con mắt không nhìn thấy, thính giác sẽ càng trở nên nhạy cảm, rõ ràng nghe được âm thanh quần áo rơi xuống đất. Lúc trước cũng không phải là không có trải qua như vậy, nhưng lúc đó bọn họ đều còn nhỏ, luôn luôn là hắn giúp đỡ Sở Hành Ngọc tắm rửa, hôm nay đổi ngược lại, trong lòng có mấy phần khó chịu.
"Sư đệ, tự ta làm được."
Sở Hành Ngọc nhìn động tác khước từ của Cố Cửu Niên, lông mày bất mãn nhăn lại, trực tiếp ôm ngang Cố Cửu Niên tới một bên thùng nước.
"Sư huynh, cần ta giúp ngươi cởi áo thường không?"
Không biết có phải do hơi nước không, Cố Cửu Niên cảm giác mặt già của mình đỏ ửng, cảm thấy có mấy phần nguy hiểm không rõ. Dưới ánh nhìn chằm chằm không chớp mắt của Sở Hành Ngọc, Cố Cửu Niên ngốc nghếch cởi quần áo. Chờ đến khi thoát ra phần cuối cùng, cỗ tầm mắt kia giống như càng mãnh liệt.
Cố Cửu Niên cảm thấy từng tế bào đều nóng lên, đây là một việc rõ ràng rất bình thường, hiện tại làm chung với nhau có chút lúng túng.
Trong lòng nhảy một cái, vẫn là không thể nhịn xuống, "Sư đệ, ngươi xoay qua chỗ khác."
"Sư huynh, trên người ngươi còn có thương thế, mắt cũng không tiện, ta tới giúp ngươi." Trả lời hắn chính là hai cánh tay trực tiếp duỗi ra của Sở Hành Ngọc.
"Đừng, đừng, đừng." Cố Cửu Niên vội lùi về sau, bởi vì không nhìn thấy, càng thêm gấp gáp, không cẩn thận giẫm lên y phục của chính mình mất đi thăng bằng.
"Sư huynh, cẩn thận!" Sở Hành Ngọc chỉ là đang nhìn thương thế trên người Cố Cửu Niên, tuy rằng cũng có chút thay lòng đổi dạ, chẳng qua đúng là không có ý nghĩ gì khác. Nhìn Cố Cửu Niên sắc mặt dần biến hồng, trong mắt không biết là sương mù hay là hơi nước, động tác cởi quần áo chầm chậm lại mang theo khiêu khích, làm trái tim Sở Hành Ngọc đập rất nhanh.
"Sư huynh, vẫn là để ta giúp ngươi, ngươi hiện tại cởi quần áo liền có thể ngã chổng vó, sư đệ thực sự không an tâm."
Cố Cửu Niên trong nháy mắt ngã xuống được Sở Hành Ngọc đúng lúc đón lấy, giọng nói thiếu niên mang theo điểm khàn khàn, lồng ngực không tính là rộng rãi nhưng sức lực mạnh mẽ, nhiệt độ nóng rực theo làn da truyền tới, trẻ tim của người trẻ tuổi nhảy lên tần suất so với hắn còn nhanh hơn, tình cảm kiều diễm ở giữa hai người lưu chuyển.
Tất cả những thứ này là ảo giác, bởi vì hắn mù!
Cố Cửu Niên bỏ qua những ý nghĩ khó hiểu này.
"Làm phiền sư đệ."
Nghe hô hấp của Sở Hành Ngọc bên tai, không biết tại sao lại nghĩ đến cảnh Mạc Hành Không hôn môi Phong Tiêu Tiêu, lúc đó vẫn cảm thấy có gì không đúng lắm, hiện tại liên tưởng đến tình cảnh này, đúng là không đơn giản là tình cảm sư đồ.
Trong lúc đó, hắn có nghĩ đến đồng tính luyến ái, nghĩ đến điều này, hắn cũng không bài xích, thế nhưng chưa từng nghĩ một ngày chính mình sẽ biến thành như vậy.
Đại khái là bởi vì khuôn mặt sư đệ khó phân nam nữ, làm hắn ở chung lâu như vậy cũng dần dần thay đổi một cách vô tri vô giác. Nếu sư đệ là nữ tử, điều này cũng chưa chắc không thể.
Chỉ tiếc là một nam hài tử.
Cẩn thận ngẫm lại, đúng là chưa từng nhìn thấy một nữ tử trưởng thành nào so với sư đệ nhìn đẹp hơn.
Cố Cửu Niên ngựa thần lướt gió tung mây nghĩ, như vậy mới có thể quên đi cái chuyện làm người lúng túng chính là Sở Hành Ngọc đang lau người cho hắn.
Nam nhân trong lúc đó xoa lưng giúp nhau cũng là bình thường, tại sao đến khi hắn với sư đệ thì liền biến thành như vậy?
"Sư huynh, ta giúp ngươi bôi thuốc."
Sở Hành Ngọc giúp Cố Cửu Niên thay đổi một bộ quần áo, lại từ trong bao quần áo cầm một chút dược trị liệu vết thương ngoài da, cẩn thận thay Cố Cửu Niên xoa ở chỗ bị đau.
Vừa nãy chỉ là lau chùi thân thể, y rõ ràng có thể cảm giác được Cố Cửu Niên cứng ngắc cùng với không hề dễ chịu đối với y mà nói khác nào bài xích. Cân nhắc đến hắn có thương tích trên người, Sở Hành Ngọc không thể làm gì khác hơn là đè xuống sự buồn bực tức giận trong lòng.
Nhân cơ hội bôi thuốc, đầu ngón tay vuốt nhẹ làn da, động tác không nhanh không chậm. Thay vì nói là bôi thuốc, càng giống như là xoa bóp, còn mang theo  sức lực.
Cố Cửu Niên chỉ cảm thấy toàn thân giật một cái, thân thể bất chợt căng chặt, đối phương một điểm tự giác cũng không có, ngón tay thon dài mạnh mẽ đi khắp toàn thân hắn, nghĩ như thế nào cũng thấy ám muội.
Hắn nhất định phải mau chóng chữa khỏi con mắt, mù thật là khủng bố!
Dằn vặt hồi lâu, Cố Cửu Niên mới một lần nữa mặc quần áo vào, quay lưng về phía Sở Hành Ngọc thở phào nhẹ nhõm, vừa nãy thực sự là sống một giây như một năm, lòng bàn tay hắn đều là mồ hôi.
Nằm ở trên giường, nghe Sở Hành Ngọc tắm rửa có tiếng nước, Cố Cửu Niên lúc này mới hoàn hồn, nghĩ đến thương thế trên người Sở Hành Ngọc cũng không nhẹ hơn hắn, liền vội vàng nói, "Sư đệ, ta giúp ngươi."
Nói xong là một trận im lặng, lấy tình cảnh hắn bây giờ không thêm phiền đã là tốt, căn bản không giúp được gì.
Cố Cửu Niên có chút thất bại, "Sư đệ chú ý vết thương."
"Ừm." Sở Hành Ngọc thản nhiên nói, giọng điệu này nghe vào trong tai Cố Cửu Niên không khỏi lại bắt đầu suy nghĩ lung tung.
Vừa rồi còn rất tốt, làm sao lại lập tức lãnh đạm như vậy?
Sư đệ sẽ không giận hắn chứ? Lẽ nào nhận ra được chính mình trong nháy mắt sản sinh những ý nghĩ không nên có như vậy?
Cố Cửu Niên xoắn xuýt lăn lộn qua lại, thấy Sở Hành Ngọc hồi lâu không lên tiếng, không nhịn được nói, "Sư đệ, thương thế của ngươi sao rồi? Trong bao quần áo còn thuốc trị thương không?"
"Đã không còn đáng ngại."
Khẩu khí xa cách lạnh nhạt, một tiếng sư huynh cũng không gọi.
Cố Cửu Niên càng cảm thấy không đúng, rời giường hướng về phía phòng tắm đi đến, Sở Hành Ngọc nhìn thấy cảnh tượng này lập tức từ trong thùng đi ra, quần áo cũng không kịp khoác bước nhanh về phía Cố Cửu Niên.
"Sư huynh, mắt ngươi không nhìn thấy, không nên lộn xộn."
Nghe thanh âm mang theo tức giận, Cố Cửu Niên nhất thời cảm thấy oan ức.
Hăn có ý tốt mà người kia căn bản không cảm kích.
Sư đệ của hắn lớn rồi, đã không cần hắn, cuối cùng sẽ có một ngày người trước mắt này sẽ tìm được người khác càng quan trọng hơn hắn.
"Sư đệ, mặc kệ tương lai ngươi ra sao ta đều là sư huynh của ngươi."
Tuyệt đối đừng cưới vợ liền quên sư huynh.
Sở Hành Ngọc tâm thần chấn động, không khống chế được ôm lấy người trước mặt vào trong lồng ngực, "Nhớ kỹ lời hôm nay ngươi nói."
Cho dù có một ngày ta biến thành đại ma đầu người người sợ hãi, ngươi vẫn là sư huynh ( gạch bỏ :v ) của ta!
"Sư huynh sẽ nhớ kỹ." Cố Cửu Niên nói lời thề sắt son, cũng dùng sức đáp lại cái ôm của Sở Hành Ngọc, sau đó Sở Hành Ngọc càng ôm chặt hắn hơn, khiến hắn có chút không thở nổi.
"Sư đệ, ngươi bị thương ở đâu?"
"Sư huynh, tay không nên lộn xộn."
Hai người đồng thời mở miệng, bầu không khí trở nên hơi quái dị.
Thời điểm ôm ấp ban nãy, bởi vì Sở Hành Ngọc chưa mặc quần áo, đồng thời ở tư thế ôm Cố Cửu Niên, hắn liền điều tra thương thế của Sở Hành Ngọc, ngón tay đi qua toàn bộ phần lưng, phát hiện không có vết thương.
Sở Hành Ngọc lên tiếng xong thả Cố Cửu Niên ra, ngón tay sắc bén ở nơi bắp đùi nhẹ nhàng vẽ ra một đạo dấu vết, rất nhanh liền có một giọt máu chảy ra, Cố Cửu Niên cũng ngửi thấy mùi máu tanh.
"Sư đệ, ta xem một chút." Cố Cửu Niên theo cảm giác mò xuống, trong lúc vô tình đụng tới chỗ không nên đụng, nhất thời hoảng loạn mặt đỏ bừng, vội vàng đứng thẳng lên, "Sư đệ, ngươi mặc quần áo tử tế vào trước đi."
Sở Hành Ngọc thưởng thức sắc mặt quẫn bách của người trước mặt, bên môi thậm chí mang theo nụ cười ác ý.
Trong ấn tượng của y, sư huynh vẫn luôn ôn hòa lễ phép, xử sự chu đáo, mặc kệ chuyện gì cũng đều là dáng vẻ trấn định tự nhiên, hiếm nhìn thấy một mặt ngượng ngùng, thật là làm tim hắn đập nhanh hơn.
Cũng không uổng công hắn tự làm ra hành vi ngu ngốc.
Sở Hành Ngọc bị thương chỉ là ở ngoài da, từ lâu đã tự động khép lại. Năng lực tự lành mạnh mẽ cũng là một trong những năng lực sinh tồn ở Tam giới của Ma tộc.
"Sư huynh, ta bị thương ở chỗ bắp đùi."
Bắp đùi? Chẳng phải là ở gần chỗ đó?
Cố Cửu Niên tại sao lại nghe ra có chút ý tứ đùa cợt?
Còn chưa bình tĩnh lại tâm tình lại bị một câu nói làm cho đỏ mặt, lắp bắp nói, "Ngươi, tự ngươi bôi thuốc."
"Sư huynh, thương thế của ta không quá đáng ngại, không cần phải lo lắng." Sở Hành Ngọc nhìn đủ dáng vẻ khốn quẫn của Cố Cửu Niên, không đùa quá mức nữa, biết tự trèo xuống, chỉ sợ sư huynh sẽ thực sự tức giận.
Thành thật ăn viên dược tốt nhất, lại giúp Cố Cửu Niên thay đổi một bộ quần áo khô, lúc này mới cùng nhau đi ngủ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro