Chương 19. Trúng độc.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit : Cà Phê Phin
Trong phòng náo động đến long trời lở đất, náo nhiệt là thế, vậy mà bên ngoài không có nửa điểm chịu ảnh hưởng. Bởi vì Liễu Điểm Giáng cho Sở Hành Ngọc chính là phòng hảo hạng, là gian phòng trên tầng cao nhất, cũng chỉ có duy nhất gian này.
Cố Cửu Niên cầm kiếm đứng, khuôn mặt nghiêm túc, quyết định đánh đòn phủ đầu, mục tiêu là xà yêu bảy tấc!
Tích trữ hết thảy sức mạnh đánh ra một đòn, Cố Cửu Niên ở chỗ bảy tấc kia lắc kiếm một chiêu, để nhiễu loạn tâm thần xà yêu, sau đó nhân cơ hội xuyên thẳng vào lồng ngực nó, thời điểm rút ra dâng lên một luồng huyết, thậm chí bắn lên cả mặt hắn.
Mà Sở Hành Ngọc cũng thừa cơ tránh khỏi ràng buộc của xà yêu, đánh một chưởng phong ác liệt ép thẳng tới trán xà yêu.
"Nô gia rất yêu thích hai vị, nhưng hai vị thật không ngoan ngoãn, làm thương tổn vảy ngoài đẹp đẽ của ta, thực sự không thể tha thứ."
Giọng nữ trong trẻo ngày càng trở nên sắc bén, ý cười dịu dàng trên khuôn mặt tràn đầy sát cơ, móng tay sắc bén làm người hoảng sợ.
Liễu Điểm Giáng liếm đi máu trên tay, mặt âm trầm nở nụ cười, trên mặt nháy mắt che kín vảy rắn lít nha lít nhít, thoáng cái biến thành đầu rắn to lớn, vết thương trên người xà yêu bóng loáng lạnh giá dĩ nhiên cũng biến mất.
Cố Cửu Niên đứng sóng vai với Sở Hành Ngọc, hợp lực đối phó xà yêu nổi khùng.
"Ta muốn ăn các ngươi."
Âm thanh xà yêu phát ra khủng bố, lưỡi phun ra nhanh chóng hướng hai người tấn công tới.
Liếc mắt nhìn hiểu ngầm lẫn nhau, Cố Cửu Niên đối phó đầu rắn, Sở Hành Ngọc đối phó đuôi rắn.
Xà yêu tuy rằng to lớn, thế nhưng hành động lại linh hoạt, dựa vào sự hợp tác ngầm hiểu ý giữa hai người cùng các loại phù văn giúp đỡ, tạm thời chống lại công kích của xà yêu. Nhưng sau một lúc, điểm yếu hiển lộ hết, hai người cũng đều bị thương.
Cố Cửu Niên đối mặt chính diện với đầu rắn, bên trong miệng rắn phun ra khói độc màu đen. Cố Cửu Niên nhất thời không chú ý, tuy phản ứng nhanh, nhưng vẫn hít vào một ít.
Mà một ít này, cũng đủ làm thần kinh hắn tê mỏi.
Kiếm nắm trong tay dần dần bất ổn, ý thức bắt đầu tan rã, con ngươi Cố Cửu Niên mê man, không có ánh sáng, trong mắt thế giới đang rõ ràng bỗng trở nên tối tăm như bị bóng tối bao phủ. Tất cả chỉ trong một cái chớp mắt.
Sở Hành Ngọc thấy tình thế không ổn, móc ra một tiểu bạch quang trong lồng ngực ném về phía xà yêu, còn chính mình thì đón lấy thân thể Cố Cửu Niên lảo đảo sắp ngã.
"Sư huynh! Ngươi sao rồi?"
Nghe được âm thanh lo lắng, Cố Cửu Niên cúi thấp đầu tựa vào lồng ngực Sở Hành Ngọc, nếu không làm thế sẽ bị phát hiện chuyện hai mắt hắn đã bị mù. ( *đáp kịch bản* không làm nữa, đi dìa! )
"Sư đệ, ta không có chuyện gì, ngươi cầm thanh kiếm này đi phá kết giới xà yêu, ta ở đây chống đối nó."
"Sư huynh, mắt ngươi sao rồi?" Sở Hành Ngọc nhìn tư thế Cố Cửu Niên đưa kiếm cho y bị sai phương hướng, hung hăng nắm cằm Cố Cửu Niên, "Là độc rắn!"
Sở Hành Ngọc lập tức phong bế kinh mạch của Cố Cửu Niên, cho hắn ăn một viên dược có thể khắc chế độc. Quay đầu lại liếc nhìn Bạch Kỳ vui vẻ ở xung quanh xà yêu nhảy tới nhảy lui, thay đổi sắc mặt, để nó tốc chiến tốc thắng.
Bạch Kỳ tuân lệnh, lập tức cùng xà yêu hai bên đùa giỡn.
Mấy ngày nay Bạch Kỳ vẫn chờ dưỡng thương ở trong Ma Tôn thạch, thuận tiện vì Sở Hành Ngọc che lấp đi ma khí. Vân Hiển Tông tuy rằng chẳng ra gì, thế nhưng cũng có một hai người phải cẩn thận.
Huyết mạch của Sở Hành Ngọc đã thức tỉnh, tốc độ tu luyện vượt xa so với nhìn thấy bên ngoài, y bình thường rất cẩn thận che giấu khí tức Ma tộc, thế nhưng để phòng ngừa vạn nhất, vẫn là cần thánh vật Ma giới bận rộn giúp đỡ.
Tuy rằng tiểu tử đáng chết kia thái độ còn hung hăng hơn so với Ma Tôn, nhưng vẫn đồng ý lấy Ma Tôn thạch cho Bạch Kỳ dưỡng thương, nó chẳng qua cũng đã cố hết sức đáp ứng rồi.
Tuyệt đối không phải là bị cưỡng bức!
Hiện tại Bạch Kỳ còn không chống đỡ nổi sức mạnh của xà yêu, thế nhưng nó là chủng tộc áp bức, ma vật khác đối với nó có một loại bản năng sợ hãi. Mà loại này dù là con hỗn huyết thì trong mắt nó cũng không cần phải nói lại, thêm vào nó có da lông so với vảy xà yêu còn cứng hơn, lên đối chiến thoáng có thể chiếm thượng phong.
Có Bạch Kỳ kéo xà yêu, bọn Cố Cửu Niên có cơ hội thở lấy hơi.
Trong mắt Cố Cửu Niên, Sở Hành Ngọc vẫn là sư đệ cần hắn bảo vệ, bây giờ người được hắn cho là hài tử đã lớn rồi, thậm chí có thể bảo vệ hắn.
"Sư đệ, xà yêu thế nào rồi?" Cố Cửu Niên mò mẫm nắm lấy quần áo Sở Hành Ngọc, hai mắt bị mù khiến hắn cảm thấy rất không an toàn.
Dường như cất bước ở trong bóng tối, không thấy rõ cản trở phía trước, không cách nào biết trước nguy hiểm sắp xuất hiện.
Bên tai thỉnh thoảng truyền đến tiếng xà yêu kêu thê thảm cùng âm thanh vật thể va chạm.
"Sư huynh, xà yêu giống như mất khống chế, lăn lộn lung tung trong phòng." Lời này của Sở Hành Ngọc không tính là nói dối, xà yêu xác thực là bị Bạch Kỳ đùa bỡn muốn phát điên.
Trò chơi mèo vờn chuột của ả giờ khắc này đã biến thành mặc kệ Bạch Kỳ đơn phương trêu đùa.
"Trong cơ thể ả tựa hồ có hai loại sức mạnh quấy phá, tạm thời khống chế hành vi của ả."
Sở Hành Ngọc nhìn thấy biểu hiện không quá tin tưởng của Cố Cửu Niên, lại giải thích một câu, chỉ là hắn không nói ra, trong đó có một nguồn sức mạnh là của Bạch Kỳ.
Hiện tại nhất định phải lập tức rời khỏi nơi này, Bạch Kỳ tạm thời chỉ có thể áp chế lại xà yêu, lấy năng lực hiện nay của nó, cũng không thể giết chết xà yêu.
"Sư huynh, chúng ta ra ngoài thôi."
"Hai vị công tử muốn đi đâu?"
Sở Hành Ngọc đỡ Cố Cửu Niên, cản lại trước mặt bọn họ chính là Liễu Điểm Giáng.
"Công tử nói vậy rất tò mò đi." Liễu Điểm Giáng một tay chống cằm, nghiêng người dựa vào lan can, cười long lanh cảm động.
"Nếu là muốn biết nguyên nhân, công tử nhớ phải tới tìm nô gia." Nói xong biến sắc, nàng cảm thấy kết giới bị người phá hủy, vẫn là luồng sức mạnh to lớn, trong lòng chửi thề một tiếng, xem ra lại là hai người chết tiệt kia.
"Hai vị công tử sau này còn gặp lại."
Trước khi đi cũng không quên quăng cho Sở Hành Ngọc một ánh mắt.
"Sư đệ, không thể đi!"
Cố Cửu Niên nắm chặt tay Sở Hành Ngọc, vô cùng sợ y bị xà yêu mê hoặc, lập tức cũng không có tâm tư suy nghĩ lời nói kia của Sở Hành Ngọc là thật hay giả.
Xà yêu vừa biến mất, cuối hành lang xuất hiện hai bóng người.
"Hai vị đạo hữu có sao không." Người nói chuyện này vóc người rộng rãi, khuôn mặt cường tráng, một thân trường sam tím nhạt hiện ra sự thành thục thận trọng, mặt mày ôn hòa, cùng Trương Minh Chính nghiêm túc uy nghiêm không giống nhau, rất có lực tương tác của trưởng giả(*).

(*) Gần giống với người giàu có.

Một vị khác tướng mạo tuấn mỹ, vóc người cao gầy, cằm hơi giơ lên hướng về phía này, đôi mắt liếc nhìn người, sau lưng vác một thanh trường kiếm, cả người hung hăng vênh váo.
Chính là Hạ Từ Lâu đã biến mất từ lâu!
"Sư thúc." Sở Hành Ngọc không mặn không nhạt kêu một tiếng, Cố Cửu Niên nghe xong lời ấy vẻ mặt lộ ra vui mừng.
Hạ Từ Lâu có chút bất ngờ nhìn hai người họ, chẳng qua rất nhanh khôi phục lại vẻ mặt kiêu ngạo như trước. Từ trong tay Sở Hành Ngọc tiếp đón Cố Cửu Nên, chậm rãi đưa linh lực thuần khiết vào cơ thể hắn, thay hắn giảm bớt thống khổ do độc rắn mang đến.
"Đều lớn như vậy rồi, vẫn là không có tiền đồ như thế, chỉ là một xà yêu liền để các ngươi chật vật vô cùng, chưởng môn chính là dạy các ngươi như thế sao?" Hạ Từ Lâu một phen độc miệng làm thương tổn nghiêm trọng đến tâm hồn Cố Cửu Niên.
Sư thúc nhiều năm không gặp, năng lực độc miệng vẫn lợi hại như vậy. Lời tuy nói vậy, thế nhưng Hạ Từ Lâu có thể nhận ra bọn họ một chút, quả thật làm hắn ấm áp không ít.
"Hóa ra là hai vị hiền chất, nói vậy xà yêu cũng từng giao thủ với các ngươi." Diệp Vĩnh Đào sắc mặt nghiêm nghị, tiếp tục nói, "Xà yêu ở quanh vùng này làm hại, ta cùng Hạ huynh trùng hợp đi qua đây, dự định hàng phục nó, không nghĩ tới ả cực giỏi về ẩn giấu, chúng ta ban nãy ở bên ngoài cảm nhận được yêu khí cùng ma khí va chạm, liền đi tới nhìn một chút."
"Tiệm này lão bản đã bị hại, xà yêu kia dùng ảo thuật mê hoặc người vào điếm, nhân cơ hội hại tính mạng người."
"Diệp đại ca, không cần giải thích nhiều cho hai người bọn họ như vậy." Hạ Từ Lâu mở miệng ngăn cản, sợ để hắn nói tiếp thì đến tối mất.
Diệp Vĩnh Đào trên mặt hiện lên mấy phần ngại ngùng, hắn xác thực nói hơi nhiều.
"Hai vị hiền chất mau theo chúng ta rời khỏi, nọc rắn này cần trị liệu nhanh một chút."
"Đa tạ sư thúc cùng tiền bối có ân cứu mạng." Cố Cửu Niên chắp tay nói, có Hạ Từ Lâu giúp đỡ, độc tố của hắn tạm thời đã bị khống chế. Con mắt tuy rằng không nhìn thấy, thế nhưng trong lòng có cảm giác an toàn, không cần lo lắng liên lụy Sở Hành Ngọc phải chết ở chỗ này.
"Hiền chất không cần khách khí, ta đi lên trấn tìm đại phu, A Lâu ngươi dẫn bọn họ đến quán trọ của chúng ta ở. Nơi này vẫn còn yêu khí lưu lại, đối với hiền chất bất lợi."
Hạ Từ Lâu gật đầu, bốn người chia binh làm hai đường.
Thời gian rời đi, Sở Hành Ngọc nhìn thấy Liễu Gia Trang kia so với lúc họ mới đến hoàn toàn khác nhau, nhà rách nát ở trên vùng phế tích, cửa trụ bị ăn mòn mục nát không thể tả, có thể nhìn thấy con chuột ở nơi đó chạy qua lại.
Cũng may Cố Cửu Niên không thể nhìn thấy một màn phát tởm như vậy.
Việc cấp bách là trị liệu độc rắn trong cơ thể Cố Cửu Niên.
----------------------------
(。ŏ﹏ŏ) Trong khi chưởng môn phát bực vì Hạ Từ Lâu bỏ đi 10 năm thì ổng lại cùng Diệp đại ca của ổng đi diệt trừ yêu ma quỷ quái. Huhu thật đau lòng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro