Chương 22. Cố Cửu Niên tức giận.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

               Edit : Cà phê Phin

Một đêm không chợp mắt, Cố Cửu Niên nằm trên giường, cùng lão nhân Tạ Nhất Hào trò chuyện trời nam biển bắc. Đối phương đều là vô tình hay cố ý tìm hiểu sự vụ nội môn Vân Hiển Tông thông qua hắn, nhắc tới tên mấy vị trưởng bối lại không chút nào xa lạ, mà là thật giống vô cùng quen thuộc, trong lời nói mang theo thân mật.
"Tiền bối tựa hồ rất thân thiết với phái ta, lần này nhờ tiền bối cứu giúp, vãn bối vô cùng cảm kích, chờ vãn bối thương thế tốt lên, mong tiền bối đến bản phái du ngoạn mấy ngày, tán gẫu tỏ lòng biết ơn."
Cố Cửu Niên nói thăm dò, tuy rằng từ ngữ khí cùng thái độ bên trong của lão nhân này không mang đến ác ý cho hắn, thế nhưng cũng không thể hoàn toàn tin tưởng.
"Công tử nói đùa rồi, lão hủ không gánh vác nổi. Nhờ có đồng môn công tử đúng lúc khống chế được độc tố, lão hủ chẳng qua chỉ làm chút việc cỏn con." Tạ Nhất Hào khẽ mỉm cười, thỏa mãn nhìn Cố Cửu Niên.
Không hổ là đại đệ tử Vân Hiển Tông, gặp chuyện lâm nguy không loạn, thân ở cảnh khốn khó nhưng cũng không tự giận mình, đối với người ngoài ôn hòa hữu lễ, đúng mực, không ỷ vào thân phận mà ức hiếp người khác, cũng có tính cảnh giác.
"Công tử nhớ uống thuốc đúng lúc, lão hủ còn có chuyện, cáo từ trước." Tạ Nhất Hào híp mắt nói, nhìn tuổi trẻ đồng lứa dáng vẻ tràn ngập tinh thần phấn chấn, không khỏi cảm thán mình đã già rồi.
Lão nhân đi rồi, Cố Cửu Niên lại thấy nhàm chán.
Hạ Từ Lâu cùng một vị tiền bối khác hôm qua sau khi rời đi chưa từng lại xuất hiện, mà Sở Hành Ngọc cũng không biết chạy đi đâu. Căn bản là không ai sắc thuốc cho Cố Cửu Niên.
Thực sự là lòng này chua xót.
Cố Cửu Niên buồn thảm, càng nghĩ càng thương tâm.
Thử nghĩ ngày xưa tuy không nói là nhất hô bách ứng(*) thế nhưng luôn có người trước sau hầu hạ, đệ tử trong môn phái đều cung kính với hắn, đi đến chỗ nào cũng là điểm quan tâm của mọi người.
(*) Nhất hô bách ứng

Một hô trăm đáp.

Chỉ một lời nói có tầm ảnh hưởng lớn. (Nguồn : 1000 thành ngữ Trung Quốc )

Hiện tại lại là một kẻ cô đơn nằm trên giường, hành động bất tiện, cũng không có người chăm sóc, ngay cả cái người vẫn như hình với bóng cũng không ở đây.

Chính mình ai thán một hồi, Cố Cửu Niên rời giường gọi tiểu nhị tới, gọi mấy món ăn trong thực đơn, ngồi ở trong phòng một mình tự rót tự uống.

"Khụ khụ khụ." Mới uống một hớp, Cố Cửu Niên liền ho khan không ngừng. Bởi vì hắn uống quá gấp, bị sặc. Chuẩn bị gắp thức ăn, chiếc đũa lại bị đứt đoạn, tìm tòi không cẩn thận đẩy hết chén bát xuống đất.

Nghe âm thanh lanh lảnh, tâm tình Cố Cửu Niên hỏng bét, đói bụng cũng không muốn tiếp tục ăn.

Nếu không phải trên bàn đều là món ăn mà Sở Hành Ngọc thích, hắn thật muốn xốc nguyên cái bàn lên, để phát tiết tức giận kiềm nén trong ngực cả một đêm.

Nhận ra chính mình như oán phụ, Cố Cửu Niên càng thêm oán giận.

Ngồi một hồi rốt cục bình tĩnh lại, Cố Cửu Niên hướng tiểu nhị hỏi dò tình huống, câu trả lời làm hắn thất vọng không ngớt.

"Mấy vị khách quan đồng hành cùng công tử, hôm qua có hai vị buổi trưa rời đi còn chưa trở về, buổi chiều một vị khác cũng rời đi hiện tại chưa có thấy, chỉ là dặn dò tiểu nhân hầu hạ khách quan, còn nói cái gì tạm thời không cần uống thuốc, đợi y về."

"Y đi đâu?" Cố Cửu Niên sốt ruột hỏi.

"Cái này tiểu nhân không biết, vị khách quan kia nhìn rất dữ, tiểu nhân không dám hỏi." Nghĩ đến dáng dấp lạnh lẽo của vị khách quan nọ, tiểu nhị run rẩy trong lòng.

Thu thập xong tro cặn, tiểu nhị liền rời đi, gian phòng chỉ còn lại một mình Cố Cửu Niên.

Không biết đợi bao lâu, ngoài cửa rốt cục xuất hiện tiếng bước chân, Cố Cửu Niên tâm thần chấn động, kích động đứng lên đi đến, lại cảm giác mình có chút thất thố, ho nhẹ một tiếng, thuận tiện chỉnh lại cổ áo.

Tiếng bước chân ngừng lại, sau đó là một trận gõ cửa theo quy luật. Không nhanh không chậm, âm lượng vừa phải, không để người khác cảm thấy ầm ĩ.

Cố Cửu Niên thất vọng ngồi xuống trở lại, "Mời vào."

Tiến vào là một chàng thanh niên, nam tử vóc người kiên cường, tướng mạo anh tuấn, mặt mày có một luồng chính khí, âm thanh cũng trầm thấp mạnh mẽ, "Tại hạ Tiêu Viêm Lãng, đại đệ tử Đông Hoa phái, phụng sư mệnh đến đây, xin hỏi huynh đài có phải đại đệ tử Vân Hiển Tông."

Cố Cửu Niên hơi sững sờ, rất nhanh nghĩ ra người đồng hành cùng Hạ Từ Lâu kia, vậy mà chính là chưởng môn Đông Hoa phái. Vốn đang trên đường đến một chuyến, không ngờ nửa đường liền gặp phải.

"Chính là tại hạ." Cố Cửu Niên đứng lên, đáp lễ nói.

"Cố huynh không cần đa lễ, chuyện của ngươi, sư phụ đã nói cho ta biết qua." Tiêu Viêm Lãng nói đến đây, khuôn mặt tuấn lãng có chút cứng ngắc. Ba câu nói đã có thể nói xong mười trang sự tình mà sư phụ hắn viết, truyền linh phù dường như chật ních chữ.

Nam tử hào phóng trượng hiệp, tu vi cũng không thấp, Cố Cửu Niên đã từng nghe nói đến đại đệ tử Đông Hoa phái. Là người chính phái nhiệt tình, lấy việc giúp người làm niềm vui, một thân chính khí hiệp nghĩa, hôm nay gặp mặt, xác thực rất giống tin đồn.

Đều là Đại sư huynh của môn phái, hai người vừa gặp mà như đã quen, đề tài trò chuyện cũng rất đa dạng. Tiêu Viêm Lãng cá tính sang sảng, ngôn hành cử chỉ cũng không làm cho Cố Cửu Niên thấy lúng túng.

Chỉ dựa vào điểm này, đủ để Cố Cửu Niên thấy hảo cảm. Huống chi Tiêu Viêm Lãng kiến thức rộng rãi, hai người trong lúc trò chuyện quên đi thời gian, cũng làm cho tâm tình Cố Cửu Niên chuyển biến tốt dần.

"Nghe sư phụ ta nói, Cố huynh cùng đi với lệnh sư đệ, làm sao không thấy y đâu?"

Cố Cửu Niên gượng cười trên mặt, hàm hồ nói, "Y đi ra ngoài."

"Sắc trời đã không còn sớm, Tiêu mỗ không quấy rầy Cố huynh. Tiêu mỗ ở ngay sát vách Cố huynh, nếu có việc thì gọi ta bất cứ lúc nào." Tiêu Viêm Lãng cũng là người thông minh, đổi đề tài, không hỏi thêm nữa.

Lần thứ hai nằm trên giường, Cố Cửu Niên mới biết mình hôm nay thực rất chán chường. Đợi một ngày, Cố Cửu Niên đối với Sở Hành Ngọc hết thảy sinh khí biến thành lo lắng, lăn lộn qua lại ngủ không được.

Động tĩnh hắn bên này bị Tiêu Viêm Lãng cảm nhận được, nghĩ cũng không có chuyện gì, lấy tu vi của bọn họ bây giờ, không cần ngủ cũng được.

Liền lấy ra một bình rượu, dự định thắp nến tâm sự suốt đêm.

"Cố huynh, không ngủ được, không ngại cùng Tiêu mỗ uống một chén."

Cố Cửu Niên vừa vặn buồn bực mất tập trung, cũng không từ chối. Hai người đang muốn nâng cốc nói chuyện vui vẻ, cửa phòng liền bị người dùng lực đá văng. Sở Hành Ngọc mang theo bao bọc, trong bóng tối biểu hiện tức giận không nhìn rõ, dường như là nghiến răng nghiến lợi mở miệng, "Sư huynh, hắn là ai?"

Cố Cửu Niên nghe được âm thanh Sở Hành Ngọc, vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, trái tim đang lơ lửng cũng thả xuống, tìm hướng đi đến phía y.

"Tại hạ Tiêu Viêm Lãng, đại đệ tử Đông Hoa phái, phụng sư mệnh đến đây, dám hỏi huynh đài có phải Nhị đệ tử Vân Hiển Tông?"

Tiêu Viêm Lãng mỉm cười đứng lên, cũng không phải sinh khí, chẳng qua cảm thấy giờ khắc này dáng dấp có chút quen thuộc, cực kì giống một người.

Cố Cửu Niên nghe câu trả lời theo công thức này(*), khóe miệng cơ hồ giật một cái.

(*) ý bạn Niên là cái cách giới thiệu này là cách cơ bản thường dùng nhất.

"Sư huynh, ngươi ngồi xuống đi." Sở Hành Ngọc tuy rằng tức điên, nhưng nhìn dáng vẻ Cố Cửu Niên không thấy gì lại đau lòng nhiều hơn tức giận.

Đỡ Cố Cửu Niên ngồi xuống còn cố ý liếc mắt một cái, ý tứ đuổi người rất rõ ràng.

Tiêu Viêm Lãng cũng thức thời, khách sáo nói mấy câu liền đi.

Vừa rồi có người khác ở đây, thêm vào là Sở Hành Ngọc cũng lo lắng, Cố Cửu Niên đúng là không nghĩ lung tung gì khác, hiện tại chỉ còn hai người, lại thấy lúng túng.

Cố Cửu Niên thoáng đỏ mặt, sau đó cảm thấy mình như tiểu cô nương vậy, trong lòng khinh bỉ chính mình một phen, lúc này mới thu liễm tâm tư lại, nghiêm túc hỏi, "Sư đệ, ngươi đi đâu ?"

"Ra ngoài giải sầu." Sở Hành Ngọc tùy ý nói, nhưng lại vô tình chọc đúng chỗ giận của Cố Cửu Niên.
Hắn lo lắng cả ngày mà đối phương vẫn là bộ dáng không can hệ.

"Đi giải sầu ở đâu?"

"Bên ngoài."

Cố Cửu Niên tức giận, trước đây tuy rằng Sở Hành Ngọc nói ít, thế nhưng rất nghe lời hiểu chuyện, chưa bao giờ để hắn lo lắng như vậy. Bây giờ không chỉ có cả đêm không về, còn không nhận sai.
Đến nỗi sai ở nơi nào, tất nhiên là bởi vì đêm không về.
Hít sâu một hơi, Cố Cửu Niên đè xuống buồn bực trong lòng, thử dùng lí do đến thời kì trưởng thành tất sẽ nghịch ngợm này thuyết phục chính mình, sau đó phát hiện chỉ càng thêm tức giận.
Nghịch ngợm là có thể tùy tiện ra ngoài sao? Nghịch ngợm liền có thể cả đêm không cần về sao?
Hiển nhiên Cố Cửu Niên đã quên đây là tu chân giới, hắn giáo dục Sở Hành Ngọc vẫn là phương thức ở thế giới hiện thực, giáo điều tuần hoàn cứng nhắc, nhưng lại không biết, bây giờ Sở Hành Ngọc đã không cần hắn che chở.
Sở Hành Ngọc cũng rất giận dữ.
Người trước mắt này bị người khác thân cận cũng không lưu tình từ chối, đối phương ngay lúc đó lạnh nhạt không lên tiếng so với phẫn nộ càng làm y thấy đáng sợ cùng đau lòng. Thế nhưng y không hối hận, ngày đó sớm muộn cũng sẽ đến.
Vì không làm thương hại đến Cố Cửu Niên, y lựa chọn dùng phương thức khác kiềm chế nhớ nhung rục rịch trong lòng. Cách tốt nhất là đi tìm xà yêu tính sổ.
Liễu Điểm Giáng trong tay có giải dược, chỉ cần giết ả là lấy được thuốc giải, mắt của Cố Cửu Niên sẽ có thể chữa được.
Sở Hành Ngọc thả Bạch Kỳ ra, để nó truy tìm tung tích Liễu Điểm Giáng.
Bạch Kỳ bất mãn hừ hai tiếng, nó lại không phải sinh vật ngu xuẩn  nào đó. Sau đó đối diện với ánh mắt muốn giết chết mình của Sở Hành Ngọc, nó mới ngoan ngoãn hành động.
"Tìm ra chưa?" Sở Hành Ngọc dùng sức đá mông Bạch Kỳ, hung tợn hỏi. Liền đạp với đá mấy cái, trong lòng mới bớt chút tức giận.
Chỉ là tiểu Bạch Kỳ đáng thương, không hiểu sao lại bị coi là nơi trút giận.
"Xà yêu kia rất am hiểu cách ẩn giấu tung tích, chẳng qua trên người nó có máu của ngươi, ta rất nhanh có thể tìm ra nó." Bạch Kỳ cong lên cái mông chổng lên giời, chóp mũi dùng sức nhận biết mùi xà yêu.
Bộ dạng ngu xuẩn này khiến Sở Hành Ngọc lại dâng lên nộ khí, trực tiếp đạp một cước lăn qua một bên.
"Ngươi đá ta làm gì?" Bạch Kỳ cũng nổi giận.
"Ta thích." Sở Hành Ngọc không thèm nói đạo lý, liếc mắt nhìn Bạch Kỳ một chút, ánh mắt âm trầm khiến nó rùng mình một cái, không tiếp tục nói nữa.
Ngược lại đá cũng không đau, chỉ là thật mất mặt. Đây cũng không còn ai khác, không cần quản mặt mũi nữa.
Bạch Kỳ an ủi một phen, tiếp tục truy tìm.
Dằn vặt nửa đêm, mới ở một chỗ hoang vắng trong ngọn núi tìm đến xà yêu.
Liễu Điểm Giáng trốn ở trong thanh tuyền (*), đang hưởng thụ dòng nước xung kích thư thái, con ngươi vừa nhấc, liền nhìn thấy một người cách đó không xa. Nở nụ cười mê hoặc, "Công tử rốt cục cũng tới."
(*) Thanh tuyền như kiểu suối nước ấy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro