Chương 23. Giải dược.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

        Edit : Cà phê Phin

Sở Hành Ngọc không nói chuyện, Bạch Kỳ ở bên chân đã khôi phục nguyên hình, thanh thản ngồi ở một bên như một con khuyển kích cỡ lớn, cái đuôi còn vô tình lướt qua mặt đất, chẳng qua hai mắt sắc bén vẫn nhìn chằm chằm Liễu Điểm Giáng ở trong nước đung đưa đuôi rắn, chuẩn bị tốt bất cứ lúc nào có thể nhào tới.

Đối với kẻ địch bất thiện, Liễu Điểm Giáng khẽ mỉm cười, tay nhỏ xoắn một lọn tóc dài bên tai, sóng mắt liếc ngang, đôi mắt như có hơi nước dưới ánh trăng ngày càng điềm đạm, đáng yêu, âm thanh cũng tràn ngập oan ức.

"Nô gia đợi đã lâu, công tử lại như là gỗ(*), thực sự khiến ta thương tâm." Nói xong ném ra một ánh nhìn yêu mị, ngón tay tinh tế một điểm trên không trung, tựa hồ muốn câu hồn đoạt phách.

(*) Ý Liễu Điểm Giáng là nam chính gặp lại vẫn cứ không cảm xúc gì, như một khúc gỗ.

Đối mặt với thuật mê hoặc của Liễu Điểm Giáng, Sở Hành Ngọc không hề bị lay động, mặt không cảm xúc, đá Bạch Kỳ một cước.

"Ngoại trừ mật rắn, những thứ khác cho ngươi."

Mật rắn có thể giải độc rắn.
Bạch Kỳ khó chịu phun ra sức, "Ta còn chưa từng ăn mật rắn có tu vi 800 năm đây, người phải biết mật rắn của xà yêu kia..."

Ăn ngon.

Hai chữ cuối cùng bị tầm mắt lạnh lẽo của Sở Hành Ngọc làm cho nuốt vào bụng.

Bạch Kỳ biết rõ ràng cấm kỵ của Sở Hành Ngọc, nhưng mỗi lần mở miệng đều một mực tiện chọc giận y, sau đó trước thời điểm Sở Hành Ngọc tức giận liền câm miệng. Bởi vì cái miệng nói, còn có lời nói tùy tiện, trước đây bị Ma Tôn bắt nạt không ít.

Bên này một người một thú không coi ai ra gì cò kè mặc cả, hoàn toàn không đem một mỹ nhân yểu điệu để vào mắt, dù đã chứng kiến tính cách của nam nhân kia, nụ cười trên mặt Liễu Điểm Giáng vẫn không duy trì được.

Cho dù là ai bị cho là con mồi rồi bị người khác thảo luận đều sẽ không hài lòng, huống chi ả đã tung hoành Tam giới lâu như vậy, lại dám không đem ả để vào trong mắt. Người trước mắt cùng cái con Ma Thú ngu xuẩn kia một lần nữa đắc tội nàng, thực sự không thể tha thứ.

"Công tử, nô gia cho ngươi một cơ hội cuối cùng, đi theo nô gia, chuyện lúc trước đều không tính nữa, nếu như..."

"Nếu như không đồng ý, ngươi muốn thế nào?Có phải là muốn dùng bạo lực?"

Liễu Điểm Giáng còn chưa có nói xong, liền bị Bạch Kỳ đánh gãy lời nói, nghe vào tựa hồ rất hưng phấn.

"Công tử, thú cưng của ngươi thật không nghe lời." Liễu Điểm Giáng xinh đẹp oán giận một câu.

Sở Hành Ngọc đối với điểm này đúng là đồng ý.

"Giao thuốc giải ra, sau đó nghe ta dặn dò, ta tạm tha cho ngươi một mạng, nếu không liền giết chết ngươi."

"Đúng, giết ngươi." Bạch Kỳ ở một bên ồn ào theo.

"Công tử thật biết nói đùa." Liễu Điểm Giáng cười giận dữ. Trước mắt chỉ là một nhãi ranh không biết trời cao đất dày, lúc ở quán trọ, nếu không phải hai tên vướng bận kia xuất hiện, nàng hoàn toàn có năng lực giết bọn họ. Chỉ là thương tiếc đồ chơi tốt hiếm thấy như vậy, mới hạ thủ lưu tình.

Nhưng mà đối phương cũng không cảm kích.

Sở Hành Ngọc không muốn tám nhảm nữa, ra lệnh cho Bạch Kỳ nhất định phải lấy được mật rắn.

"Mật rắn chúng ta mỗi người một nửa, thế nào?" Thời khắc cuối cùng, Bạch Kỳ vẫn cò kè mặc cả.

"Ngươi không phải người."

"Cũng đúng, ta làm sao có khả năng là nhân loại đê tiện kia."

Bạch Kỳ như hiểu ra, nói xong câu này lập  tức vui vẻ giương cánh bay về phía Liễu Điểm Giáng, mục tiêu là đuôi rắn. Nhìn đuôi rắn ở trong nước vẫy một cái, khiến nó cũng ngứa ngáy trong lòng, bất chợt cũng diêu đuôi(*) theo.

(*) Diêu đuôi = vẫy đuôi. Đổi để tránh lặp từ.

Liễu Điểm Giáng cũng chuẩn bị công kích rất tốt bất cứ lúc nào, Bạch Kỳ tốc độ tuy nhanh, thế nhưng ả cũng nhanh chóng phản ứng lại, đuôi rắn hung ác vỗ nhẹ bọt nước một cái, trong nháy mắt hóa thành vô số lưỡi dao sắc bén bay về phía Bạch Kỳ.

Mà Bạch Kỳ cũng không phải dạng vừa, trong miệng phun ra một hỏa cầu cực lớn, không tốn chút sức nào hóa giải thế tiến công này.

Liễu Điểm Giáng chỉ có thể công kích trên đất liền, mà Bạch Kỳ lại lấy không trung làm ưu thế, dường như là nửa trêu đùa dáng vẻ Liễu Điểm Giáng, lại áp chế ả lại.

Móng vuốt sắc bén vẽ lên một đạo dấu vết sâu trên vảy rắn của Liễu Điểm Giáng, nhìn huyết nhục cuồn cuộn vết thương, Bạch Kỳ không khống chế được nuốt nước miếng, trong mắt càng hưng phấn mãnh liệt. Đuôi nhẹ nhàng quét ra, vừa vặn đánh trúng vào khuôn mặt yêu mị kia của ả.

"đáng chết!" nửa bên mặt Liễu Điểm Giáng như bị lưỡi búa bổ trúng, có thể thấy rõ xương thịt bên trong. Bạch Kỳ cười đến phóng đãng, nhìn ả biến thành đầu rắn.

"Bộ dáng này mới đẹp đẽ."
Bạch Kỳ mắt nổi kim quang (*) nhìn chằm chằm Liễu Điểm Giáng, càng muốn ăn ả. Con rắn này sống lâu, thịt cũng có chút già. Chẳng qua hẳn là ăn ngon.

(*) ánh sáng màu vàng.

Liễu Điểm Giáng há cái miệng lớn như chậu máu dự định trực tiếp nuốt lấy Bạch Kỳ, trong miệng thỉnh thoảng tỏa ra hắc khí (khí màu đen), Cố Cửu Niên chính là trúng độc bởi cỗ độc khí ấy.

"Bạch Kỳ, cẩn thận độc của ả."

Sở Hành Ngọc vẫn ở một bên nhìn, Bạch Kỳ cho dù không phát ra toàn bộ thực lực, cũng có thể thành thạo, điêu luyện ứng phó con xà yêu này.

Chỉ là thực lực Liễu Điểm Giáng không yếu như vậy.

Một giây sau, bên tai của y liền xuất hiện âm thanh hơi thở như hoa lan.

"Công tử thật đúng là thú vị." Liễu Điểm Giáng mềm mại không xương tựa ở bên vai Sở Hành Ngọc, "Nô gia đã nói, công tử nếu muốn biết nguyên do, hỏi một câu là được."

Cảm giác bên người là thật, cách đó không xa xà yêu cùng Bạch Kỳ đang quấn quýt cũng là thật, đây không phải ảo thuật, cũng không phải loại thuật thấp kém nào cả.

Sở Hành Ngọc tuy rằng bị quản chế, vẻ mặt đúng là không hề có một chút biến hóa, quan sát kỹ một trận, phì cười một tiếng.

"Cùng một trò, ngươi có thể gạt nô gia hai lần, nhưng không có lần thứ ba."

"Có đúng không? Mạng của công tử có thể ở trong tay nô gia." Liễu Điểm Giáng đối diện với Sở Hành Ngọc ngông cuồng uy hiếp đến cực điểm, yêu mị nở nụ cười, đầu lưỡi nhỏ dài ở trên cái cổ trắng nõn của Sở Hành Ngọc chậm rãi để lại dấu vết, ngón tay tinh tế đã dò vào trong quần áo của y, cách quần áo một tầng mỏng manh, dùng kỹ xảo chơi đùa nơi trái tim y.

"Tay ngươi..." Sở Hành Ngọc nắm chặt cái tay ở bên trong quần áo chính mình làm loạn, trong mắt tất cả đều là căm ghét.

"Làm sao? Có phải là đổi ý?" Liễu Điểm Giáng cười đắc ý, nhưng mà sau một khắc, ả chỉ có thể trợn to hai mắt, nhìn Sở Hành Ngọc cầm lấy tay ả đâm thủng cơ thể ả ta.

"Dùng tay mình lấy mật rắn của chính mình, cảm giác thế nào?" Sở Hành Ngọc tâm tình tốt hỏi, khóe miệng dâng lên một nụ cười tàn nhẫn, ác liệt.

Liễu Điểm Giáng không thể tin tưởng nhìn một màn này, Sở Hành Ngọc lại dùng một tay khác của y nhẹ nhàng uốn một cái, đem cánh tay của ả vặn gãy, so với bẻ gãy một đôi đũa còn ung dung hơn.

Sở Hành Ngọc cẩn thận từng li từng tí một, dưới ánh mắt hoảng sợ của Liễu Điểm Giáng lấy ra mật rắn của ả, sau đó ghét bỏ cánh tay bị đứt rời kia, đem trả lại cho ả, xung quanh vết thương ma khí nồng nặc.

Nguồn sức mạnh kia càng ngày càng mạnh, Liễu Điểm Giáng chỉ cảm thấy sống không bằng chết, so với bị lấy đi mật rắn còn đau khổ hơn gấp trăm lần.

"Ngươi, ngươi đến cùng là ai?"

"Người chết không cần biết nhiều như vậy." Lời này không phải Sở Hành Ngọc nói, mà là Bạch Kỳ, hơn nữa Bạch Kỳ còn nhại theo khẩu khí lạnh nhạt đặc hữu của Sở Hành Ngọc mà nói.

"Ngươi cũng có can đảm muốn thử cảm giác bị đào móc ra?" Sở Hành Ngọc nhìn dáng vẻ tùy tiện của Bạch Kỳ, dùng sức nặn nặn mật rắn trong tay, cười hiền lành.

Bạch Kỳ nhìn xà yêu thống khổ trên đất, hình dáng con người gần như không duy trì được nữa, nghĩ đến một chút loại đau đớn ấy, ngoan ngoãn lắc đầu. Tiếp theo từ trong miệng phun ra một đồ vật lóe sáng, là nội đan của xà yêu.

"Trả nội đan cho ta." Liễu Điểm Giáng không còn dáng dấp kiêu ngạo, thống khổ nhìn Sở Hành Ngọc, mà Cự Xà(*) kia gian nan di chuyển tới bên ả, ngay khi cả hai sắp hợp lại, Sở Hành Ngọc siết chặt nội đan trong tay.

(*) : Cự là lớn, xà là rắn. Chắc là một phần cơ thể của rắn muốn hợp lại với phần người của Liễu Điểm Giáng.

"Không được!"

Liễu Điểm Giáng sợ hãi hô to, cầu xin nhìn Sở Hành Ngọc, chỉ lo y không cản thận bóp vỡ, chậm rãi đưa tay ra muốn cầm nội đan của chính mình.

"Vứt bỏ thân rắn đi, theo Ma tộc ta."

Sở Hành Ngọc nhàn nhạt nói, không có ý thương lượng.

"Ta không phải ma cũng không phải yêu, Liễu Điểm Giáng ta không thuộc về bất kỳ bộ tộc nào, trong Tam giới không dung ta, ta cũng xem thường thuộc về Tam giới."

Liễu Điểm Giáng trừng lớn hai mắt, tan nát cõi lòng quát lên, biểu hiện điên cuồng.

Bởi vì thân phận con lai ma yêu, nàng(*) từ lúc mới sinh ra liền nhận biết bao ức hiếp. Ma tộc không thừa nhận nàng, yêu tộc cũng xem thường làm bạn với nàng, Nhân giới càng không tha cho nàng. Tính mạng của nàng không hề có ôn nhu, chỉ có giết chóc vô tận. Chỉ cần có thể sóng sót, nàng đều không để ý cái khác.

(*) Tại thấy Liễu Điểm Giáng đáng thương nên thay 'ả' thành 'nàng' cho dễ nghe.

Vì cô độc giết chóc, nàng bất ngờ phát hiện mình có thể chia làm hai thể. Một Ma tộc, một Yêu tộc. Cũng chính là bí mật này, mới giúp nàng ở bên trong hiểm cảnh bao la trở về từ cõi chết.

Nhìn những người đang cùng thân thể rắn dây dưa, đột nhiên bị dáng dấp ma thể xuất hiện của mình dọa sợ, nàng vô cùng vui sướng. Vẻ mặt không thể tin của những thứ ngu xuẩn trước khi chết thực sự là vô cùng đặc sắc.
Cho nên nàng không cần người khác, nàng có chính mình là được.

"Thực sự là cảm động." Bạch Kỳ giật giật mũi, tựa hồ muốn khóc lên, Sở Hành Ngọc lại không nhịn được cho nó một cước.

"Từ nay về sau, ngươi chỉ cần thần phục ta là ổn." Sở Hành Ngọc cũng không đồng tình dáng vẻ tao ngộ (*) của Liễu Điểm Giáng, mà là thưởng thức nàng coi rẻ Tam giới, quyết định, "Viên nội đan này ta thay ngươi bảo quản."

(*)Kiểu không biết trước, không có dự định, tự nhiên gặp gỡ.

"Còn mật rắn đâu?" Bạch Kỳ quan tâm hỏi, suýt chút nước chảy nước miếng xuống.

"Tất nhiên là cho sư huynh ta giải độc."

Y toàn tâm toàn ý nhớ đến người kia mà hắn thì lại trò chuyện cùng nam nhân khác.

Y chẳng qua chỉ rời đi một lát, sư huynh của y lập tức liền có người khác. Nhận thức này khiến Sở Hành Ngọc muốn phát điên, trong lồng ngực dâng lên một luồng sát ý, đối đãi với Cố Cửu Niên thái độ  không mặn không nhạt.

Hai người giằng co, ai cũng không chủ động lùi lại một bước, mãi đến tận khi nến đỏ cháy hết, hai người cũng không nói thêm một câu.

Đêm gió vừa thổi, đầu óc tỏa nhiệt của Cố Cửu Niên tựa hồ tỉnh táo chút, vô lực nói rằng, "Bất kể thế nào, ngươi đều là sư đệ của ta, chỉ cần ta còn là sư huynh ngươi, ngươi đều nên nghe lời ta."

Dường như là cầu xin.

Sở Hành Ngọc mím môi, trong đêm đen y có thể thấy rõ ràng sự bất lực của Cố Cửu Niên, cuối cùng vẫn là mềm lòng.

Chính là Cố Cửu Niên từ chối hắn, sau đó lại ở cùng nam nhân khác, vậy mà người này chỉ cần lộ ra vẻ mặt yếu đuối, y liền bắt đầu không nỡ.

"Sư huynh, tâm tình ta không tốt, ta đi ra ngoài suy nghĩ."

Cố Cửu Niên nhất thời á khẩu không trả lời được, một quyền này như đánh vào cây bông thượng (?) khiến hắn vô lực.

"Sau này đừng lại chạy loạn."

Ta sẽ lo lắng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro