Chương 33. Tâm Diệp Văn Nguyệt.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

             Edit : Cà phê Phin

Yêu quái trong miệng thôn dân nói là một đoàn khói đen, thêm nữa lại vào buổi tối, không ai có thể nhìn rõ đó là yêu quái gì.

Diệp Văn Nguyệt có thể cảm thấy sự tồn tại của quái vật kia, đối phương tựa hồ là hết sức tiết lộ hành tung cho nàng. Nếu như đây là mồi nhử, như vậy chuyện này không tránh khỏi có liên quan đến nam nhân kia.

Ám Nghiêu, đùa bỡn tình cảm của người khác chính là thú vui của ngươi sao?

Trong lòng Diệp Văn Nguyệt cay đắng, ngơ ngác ngồi dưới đất, trong đầu xẹt qua từng hình ảnh lúc hai người ở chung. Từ khi mới bắt đầu, mỗi một bước hành động của nàng đều nằm trong tính toán của nam nhân kia.

Mặc dù biết tình cảm của mình chẳng qua chỉ là thú vui nhất thời của người khác, Diệp Văn Nguyệt vẫn là khổ sở.

Từ nhỏ được giáo dục tương lai sẽ gánh vác toàn bộ trọng trách môn phái, cho nên nàng vẫn nỗ lực tu hành, không cho phép mình lười biếng. Môt chiêu kiếm có thể luyện hơn trăm lần, lúc trước chưa đến Tích Cốc thường thức trắng đêm không ngủ, sau khi Tích Cốc càng là luyện công không phân ngày đêm, mỗi phương diện đều nghiêm khắc yêu cầu chính mình không thể phụ lòng kỳ vọng của phụ thân.

Thiên phú bẩm sinh cùng nỗ lực đêm ngày đã làm cho nàng thành công trở thành tu sĩ Kim Đan nhỏ tuổi nhất. Có thể là nhiều năm cô độc cùng tâm tính lần lượt mài giũa khiến nàng cũng trầm tĩnh như nước, không có sự hoạt bát của tuổi thanh xuân.

Có lúc ngay cả nàng cũng cảm thấy chính mình như một con rối biết hô hấp.

Mãi đến khi gặp phải nam nhân kia, nàng bắt đầu có tất cả sự vui sướng buồn đau, vậy đại khái là sức mạnh của ái tình đi.

Chỉ là đoạn tình này nhất định không có kết quả.

"Đại sư huynh, nếu như không phải vì ta, bọn họ cũng sẽ không chết."

Mục đích nam nhân kia làm như vậy chính là muốn dẫn nàng ra ngoài, nhìn nàng lộ ra càng nhiều vẻ mặt không giống nhau, tên ác ma kia sẽ hài lòng.

"Sư muội, đừng nghĩ nhiều, không phải lỗi của ngươi." Tiêu Viêm Lãng nhìn Diệp Văn Nguyệt tâm tình trầm xuống, ôn nhu an ủi.

Sư muội yếu đuối như vậy trước mặt hắn từ trước tới nay chưa từng gặp qua.

Sư đệ và sư muội luôn luôn không cần hắn bận tâm, thậm chí có thể chăm sóc ngược lại hắn, để người Đại sư huynh là hắn như để trang trí, hôm nay thật khó để nhìn thấy vẻ mặt yếu thế của bọn họ, Tiêu Viêm Lãng thực bùi ngùi.

Cửa ải này, bọn họ đồng tâm hiệp lực chắc chắn vượt qua.

Sau khi nghỉ ngơi một lát, hai người tiếp tục tìm kiếm vị trí quái vật.

Cỗ cảm giác đó trong lòng càng ngày càng mãnh liệt, Diệp Văn Nguyệt không muốn Đại sư huynh cũng vì mình mà rơi vào nguy hiểm, định đánh người hôn mê. Ngay lúc nàng muốn động thủ, một tiếng kêu chói tai từ sâu trong rừng truyền đến.

"Bên kia có người gặp nguy hiểm, chúng ta đi nhanh."

Tiêu Viêm Lãng động tác cấp tốc chạy về phía phát ra âm thanh – sau đó liền thấy một nữ tử trang phục thô y, cầm trong tay một cái cuốc nhỏ, bên chân có một cái sọt rơi xuống, rải rác ra rất nhiều cây nấm hoang dại.

"Muộn như vậy, ngươi ở đây làm gì?"

Đại khái là bị thái độ nghiêm khắc Tiêu Viêm Lãng dọa đến, nữ tử run run môi khóc lên, "Đệ đệ ta sinh bệnh, ồn ào muốn ăn cây nấm đệ ấy thích nhất, ta vạn bất đắc dĩ mới không nghe theo lời khuyên của Cố đạo trưởng, buổi tối ra ngoài."

Thôn trấn vốn không yên ổn, hơn nữa buổi tối càng nguy hiểm. Nữ tử cũng biết hành vi của mình không đúng, thế nhưng nàng luôn sủng nịch đệ đệ, lúc này mới ôm lòng chờ may mắn nửa đêm ra ngoài.

"Đại sư huynh, ta nhận ra nàng. Nàng là một cô nương ở Bình Thủy trấn, phiền Đại sư huynh đưa nàng về."

Diệp Văn Nguyệt nâng nữ tử dậy, thay nàng nhặt cây nấm lên, khuyên bảo, "Ngươi là một vị tỷ tỷ dũng cảm, chẳng qua không cần làm tiếp chuyện nguy hiểm như vậy, người nhà của ngươi sẽ lo lắng."

Không chờ nữ tử lên tiếng, Tiêu Viêm Lãng lo lắng hỏi, "Sư muội, một mình ngươi đi quá nguy hiểm, không bằng..."

"Đại sư huynh, không cần lo lắng, lấy tu vi của ta tự vệ là không có vấn đề."

Tiêu Viêm Lãng nghe xong lời này, vẫn lo lắng thế nhưng tình huống trước mắt, chỉ có thể như vậy.

"Nhất định phải cẩn thận."

"Đại sư huynh, cảm ơn ngươi."

Diệp Văn Nguyệt cảm tạ xuất phát từ nội tâm, khách khí như vậy khiến sự bất an trong lòng của Tiêu Viêm Lãng càng mãnh liệt. Hắn không thể làm gì khác hơn là mau đem nữ tử trở về, lại tới tiếp ứng sư muội.

Đợi Tiêu Viêm Lãng mang nữ tử rời đi, nụ cười trên mặt Diệp Văn Nguyệt dần dần biến mất, chờ nhìn thấy nam tử kia đột nhiên xuất hiện thì đã biến thành lạnh lẽo.

Ám Nghiêu đầy hứng thú đánh giá nữ nhân trước mắt, không phải không thừa nhận, bộ dáng nàng cười rộ lên đẹp hơn nhiều so với dáng vẻ "người sống chớ tiến tới."

Phần đơn thuần thánh khiết kia của nàng càng làm cho hắn muốn hủy diệt nàng.

Diệp Văn Nguyệt nín thở tập trung suy nghĩ, sẵn sàng trận địa đón quân địch nhìn Ám Nghiêu. Nàng muốn hỏi hắn tại sao muốn quấy rầy thôn dân, tại sao muốn giết sư đệ đồng môn của nàng, tại sao không buông tha nàng.

Thế nhưng trong lòng nàng cũng rõ ràng, Ám Nghiêu không trả lời, nàng hỏi ra lời chẳng qua là tự rước lấy nhục.

"Ta giết những đồng môn kia của ngươi, ngươi không muốn giết ta?" Ám Nghiêu cười tự tin, tình cảm trong mắt Diệp Văn Nguyệt hắn nhìn ra rõ ràng.

"Ta sẽ giết ngươi, nhưng không phải hiện tại." Tận lực duy trì bình tĩnh, Diệp Văn Nguyệt phẫn hận nhìn nam nhân trước mắt, "Ta đã đến rồi, trò chơi này ngươi muốn chơi thế nào, ta đều sẽ chơi đến cùng."

Nữ tử nói lời này Ám Nghiêu từ lâu đã dự liệu được, chỉ là nhìn khẩu khí đối phương thấy chết không sờn, trong lòng vẫn là hơi khó chịu, suy cho cùng con mồi phải giãy dụa mới thú vị.

Sâu thẳm con ngươi Ám Nghiêu tỏa ra sự nguy hiểm, thanh thản dựa vào thân cây, làm một thủ thế kỳ quái, không khí chung quanh nhất thời khiến người ta thấy sốt sắng.

Trong lòng Diệp Văn Nguyệt cảm giác càng mãnh liệt, cơ thể bất chợt căng thẳng, trong gió truyền đến tiếng gào kỳ quái, tựa hồ là từ trong thân thể Ám Nghiêu phát ra.

"Không cần sốt sắng như vậy, lấy thực lực của ngươi tuy rằng khó có thể giết chết nó, chỉ cần ngươi cầu ta, ta sẽ giúp ngươi."

Diệp Văn Nguyệt cười nhạo, vung kiếm mà đứng, "Ta sẽ không cầu cứu kẻ cầm đầu."

"Ta mỏi mắt mong chờ."

Vừa dứt lời, Ám Nghiêu biến mất không còn tăm hơi, thay vào đó chính là một đoàn khói đen. Khói đen bức ép hào quang màu đỏ, từ giữa truyền đến âm thanh của Ám Nghiêu.

"Màu đỏ này chính là máu đồng môn của ngươi, hiện tại ngươi có thể bắt đầu báo thù."

Tiếng cười đắc ý đánh vào trái tim Diệp Văn Nguyệt, cảm xúc bi thương phẫn nộ trong lồng ngực dâng lên, kiếm trong tay phát ra tia sáng chói mắt, kiếm khí ép thẳng tới đoàn hắc vụ kia.

Kiếm pháp nhanh mà chuẩn, mỗi lần đều đâm trúng đoàn hắc vụ kia, thế nhưng dự định lấy sương mù, một giây sau khói đen sẽ tụ tập lên, như vậy công kích xuống sẽ chỉ từ từ tiêu hao thể lực nàng.

Bản thể của đoàn khói đen này nhất định ở một nơi nào đó.

Diệp Văn Nguyệt nhắm mắt lại, cảm nhận tất cả xung quanh, chờ nắm lấy một điểm kia thì đột nhiên mở mắt ra, tụ sức mạnh trong tay tấn công về hướng nọ.

Bên trong tiếng xé gió xuất hiện một con Ma Thú lớn, đó là Ma sủng của Ám Nghiêu, giống như lang lại giống như hổ, cả thân đen kịt, hòa làm một thể trong đêm tối.

Con mắt hung ác nhìn chằm chằm Diệp Văn Nguyệt, răng nanh sắc bén tựa hồ một giây sau muốn đem nàng xé nát.

Đối mặt với con Ma Thú có thể dễ dàng nuốt nàng một cái, Diệp Văn Nguyệt vẫn không sợ hãi, chỉ có thù hận sâu sắc. Một người một thú rất nhanh liền tranh đấu.

Ám Nghiêu ngồi ở bên trong chạc cây, chống đầu nhàn nhã nhìn tất cả bên dưới. Động tác nữ tử rất đẹp, mặc kệ là khí thế cầm kiếm, hay là thân thủ né tránh cũng không tệ. Gọn gàng nhanh chóng, dáng người uyển chuyển, thật giống như nhảy một vũ đạo duyên dáng.

Chỉ tiếc, vẫn quá yếu.

Đối chiến gần nửa canh giờ, phần lưng và vai Diệp Văn Nguyệt đều bị thương, nàng có thể cảm giác được da tróc thịt bong đau đớn, tốc độ của nàng rất nhanh, thế nhưng tốc độ con Ma Thú kia cũng không chậm hơn nàng.

Móng vuốt sắc bén nhẹ nhàng vỗ một cái liền có thể đập vỡ tan mấy cái thân cây thô, trên người nàng có thể thấy được bạch cốt(*) vết thương, nói vậy con dã thú kia cũng coi như hạ thủ lưu tình.

(*) Bạch là trắng, cốt là xương. Chắc là vết thương nhìn thấy được xương trắng. Không hiểu lắm nên cứ để như vậy nha.

Diệp Văn Nguyệt nhìn Ma Thú trảo thịt ( xé thịt ), trong lòng dâng lên từng trận phát tởm, đặc biệt đầu lưỡi đỏ thắm lúc liếm xong chỗ thịt kia, vết thương trên người Diệp Văn Nguyệt dâng lên từng trận hàn khí.

"Tiểu Hắc, tiếp tục."

Được Ám Nghiêu ra lệnh, Ma Thú không hạ thủ lưu tình, mỗi một lần công kích đều muốn đưa Diệp Văn Nguyệt vào chỗ chết. Vẻn vẹn chống đối công kích của Ma Thú cũng đủ để Diệp Văn Nguyệt cảm thấy vất vả, chứ đừng nói gì đến phản kích.

Diệp Văn Nguyệt quỳ một chân trên đất, nhìn Ma Thú đi đến chỗ nàng mở ra cái miệng lớn như chậu máu, buông kiếm trong tay ra, không một tiếng động chờ đợi một đòn cuối cùng tử vong.

"Dừng tay!" Ám Nghiêu không nghĩ đến Diệp Văn Nguyệt sẽ nhanh từ bỏ như thế, nhìn thấy nữ tử lộ ra nụ cười giải thoát đối với hắn, trong lòng hắn hoảng hốt, lập tức ngăn cản động tác Tiểu Hắc.

Thế nhưng đã không kịp.

Tất cả, chỉ ở trong nháy mắt.

Ám Nghiêu che ở phía trước Diệp Văn Nguyệt, đỡ lấy một đòn của Ma Thú, Ma Thú bị sức mạnh của hắn làm bắn ra xa mấy trượng, mà chính hắn cũng bị tổn thương.

Nhẹ nhàng xoa đi vết máu ở khóe miệng, Ám Nghiêu nhìn lợi kiếm xuyên phá lồng ngực, tức giận mà cười, "Xem ra là ta đánh giá thấp ngươi."

Diệp Văn Nguyệt ngã trên mặt đất, nở một nụ cười nhỏ, "Hiện tại ngươi có thể giết ta."

"Muốn chết như vậy, ta sẽ không làm, ta muốn ngươi tận mắt thấy phụ thân ngươi trở thành người thóa mạ khác loại(?), huy hoàng của Đông Hoa phái  cũng bị hủy ở trên tay ngươi." Ám Nghiêu rút trường kiếm ra, ngón tay dính đầy máu tươi nâng cằm Diệp Văn Nguyệt, âm trầm nhìn Diệp Văn Nguyệt từng chút tan vỡ.

Lại dám tính toán tâm tư hắn, hắn muốn nữ nhân này phải trả giá thật lớn vì tự cho mình là thông minh.

"Ngươi là đồ ác ma, muốn báo thù thì hướng ta báo thù, đừng thương tổn phụ thân ta."

"Xem ra ngươi không rõ ràng lắm phân lượng của chính mình, mục tiêu của ta vẫn là phụ thân ngươi và toàn bộ Đông Hoa phái, còn ngươi chẳng qua chỉ là một đồ chơi ta nhất thời hứng thú."

Cho dù là bị trọng thương, nhìn Ma Thú ăn một chút thịt của chính mình, Diệp Văn Nguyệt cũng không khóc, giờ khắc này nghe Ám Nghiêu nói lời tàn nhẫn, trong mắt lại không thể khống chế, nàng tự cắn chặt môi mình, không để cho mình khóc thành tiếng.

"Trò chơi chỉ mới bắt đầu, ta rất mong chờ biểu hiện của ngươi."

Ám Nghiêu ôn nhu liếm láp vết máu bên khóe miệng nữ tử, nhưng trong mắt lại là tàn khốc.

Ánh sáng cuối cùng trong mắt vừa tắt, Diệp Văn Nguyệt vừa đặt cược nàng thắng, nhưng cũng vừa là thua triệt để.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro