Chương 32. Quyết đấu.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


                  Edit : Cà phê Phin

Trúc Sơn trấn trải qua một hồi sự kiện yêu ma đột kích, toàn bộ trấn nhỏ lần thứ hai bị bao phủ bởi bóng tối của cái chết. Thôn dân trên trấn vốn cho là mời đạo trưởng Đông Hoa phái tới liền có thể đánh đuổi yêu ma, cứu vớt trấn nhỏ.

Không ngờ yêu ma cư nhiên xuất hiện vào ban ngày, còn giết nhiều đạo trưởng như vậy. Những tiên nhân pháp lực cao cường này cũng không có cách nào, bọn họ khẳng định lần này là chạy trời không khỏi nắng.

Lòng mọi người đều bàng hoàng, một nhóm người cảm thấy ở lại chỗ này chỉ có con đường chết, thương lượng muốn mau chóng rời đi, những người còn lại lựa chọn tiếp tục tin tưởng người của Đông Hoa phái.

Sở Hành Ngọc cùng Diệp Văn Nguyệt tiến vào trấn liền nhìn thấy một đám thôn dân cầm bao quần áo vẻ mặt hoang mang, nhìn thấy hai người, những thôn dân này tránh né ở một bên, tụ tập cùng một chỗ, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, ai cũng không nói lời nào.

"Các ngươi nếu là muốn đi, ta sẽ không ngăn cản. Cho dù đệ tử Đông Hoa phái chỉ còn một người, cũng thề phải hoàn thành trọng trách trảm yêu trừ ma."

Thanh âm Diệp Văn Nguyệt không lớn, mím môi, cho dù biểu hiện uể oải, vẫn nghiêm túc đứng thẳng.

Mọi người nhìn lẫn nhau, trong lòng đều bồn chồn. Sinh hoạt ở địa phương này nhiều năm như vậy, ai cũng không muốn rời đi, chỉ là hoàn toàn bất đắc dĩ. Nếu như người Đông Hoa phái có thể cứu bọn họ, vậy dĩ nhiên là tốt nhất.

"Nếu không, lại tin tưởng bọn họ một lần?"

Có người chần chờ lên tiếng, những người còn lại cũng bắt đầu dao động. Mọi người vây ở một chỗ nhỏ đồng thời nhỏ giọng thảo luận, cho dù bọn họ cố tình đè thấp âm thanh, Diệp Văn Nguyệt cũng nghe rõ ràng.

"Đây chính là người cứu các ngươi, ích kỉ tham lam." Sở Hành Ngọc lạnh lùng nhìn đám người cách đó không xa, trong lời nói lộ ra xem thường.

Đối với Đông Hoa phái quên mình vì người, không cầu bất kì hành động báo đáp nào, Sở Hành Ngọc chính là xem thường.

Chủ yếu là, bọn họ cứu người liên lụy sư huynh y cũng bận rộn theo. Mấy ngày nay đều ngủ không ngon, gầy đi rất nhiều.

"Chúng ta có thể cứu chính là mạng người, chứ không phải tâm người." Diệp Văn Nguyệt bình tĩnh nói xong, đáy mắt tâm tình không rõ, không nhìn lại những thôn dân kia.

Đợi tới địa điểm phát sinh sự tình, nhìn thấy Tiêu Viêm Lãng tiều tụy, Diệp Văn Nguyệt dáng vẻ vẫn giả vờ trấn tĩnh cũng không duy trì nổi.

"Đại sư huynh, bọn họ..." Lời còn chưa dứt, đã khóc không thành tiếng.

"Sư muội, ta nhất định sẽ báo thù cho bọn họ!" Ánh mắt Tiêu Viêm Lãng trầm trọng, đáy mắt ẩn hiện ngấn lệ.

Sở Hành Ngọc nhìn hình ảnh đồng môn tình thâm, trong mắt chợt lóe tinh quang, trực tiếp đẩy cửa phòng ra liền nhìn thấy Tấn Dạ Tầm hôn mê bất tỉnh nằm trên giường.

Khí tức người trên giường yếu ớt, sắc mặt trắng bệch, lông mày tuấn tú nhăn chặt lại, tựa hồ đang nhẫn nại cái gì.

Tiêu Viêm Lãng thấy Sở Hành Ngọc đẩy cửa phòng ra, trong lòng có mấy phần bất mãn, ngược lại cũng không nói gì, nhanh chân đi đến bên giường, che phía trước Sở Hành Ngọc.

"Sở huynh, sư đệ ta trên người trọng thương, không thích hợp quấy rối."

Thân ảnh cao lớn hoàn toàn che khuất người trên giường, tầm mắt Sở Hành Ngọc bị ngăn cản, cúi đầu che đi đáy mắt khó chịu, từ trong lồng ngực lấy ra một cái bình nhỏ tinh xảo, mặt không cảm xúc mở miệng, "Đây là đan dược do Phong sư thúc ta luyện chế."

Lời thừa thãi liền không nói nữa.

Bản lĩnh luyện chế đan dược của Phong Tiêu Tiêu có thể coi là bậc nhất tu chân giới, Tiêu Viêm Lãng cũng biết vị cao nhân này lợi hại. Liền có chút ngại ngùng, chắp tay với Sở Hành Ngọc nói, "Vừa nãy là ta đắc tội, mong Sở huynh thứ lỗi."

"Không sao." Sở Hành Ngọc nhìn Tiêu Viêm Lãng cho người uống dược, trong mắt sâu không lường, khóe miệng như có như không treo một nụ cười.

"Sư muội, ngươi tới xem một chút sư đệ có phải tốt hơn rồi không?"

Diệp Văn Nguyệt bước lên trước, tinh tế bắt mạch cho Tấn Dạ Tầm, "Đại sư huynh, tam sư đệ tính mạng đã không đáng lo." (chả hiểu sao chương trước là Nhị sư đệ mà chương này thành Tam sư đệ)

"Đa tạ Sở huynh." Tiêu Viêm Lãng rốt cục thở phào nhẹ nhõm, trên mặt cũng có chút ý cười, nắm chặt tay Tấn Dạ Tầm, "Sư đệ, ngươi phải tỉnh lại nhanh chút."

Người trên giường nghe xong lời này, tựa hồ có dấu hiệu tỉnh lại. Lông mi nhẹ nhàng rung động, phảng phất một giây sau sẽ mở mắt.

Tiêu Viêm Lãng nín thở nhìn cảnh này, chỉ lo động tĩnh lớn ồn ào đến người trên giường.

"Sư, huynh."

Âm thanh khàn khàn trầm thấp, lại làm cho Tiêu Viêm Lãng không nhịn được mừng đến phát khóc.

"Sư đệ, ngươi rốt cục tỉnh rồi."

"Đại sư huynh, tam sư đệ thân thể hiện tại còn yếu, để hắn nghỉ ngơi cho tốt." Diệp Văn Nguyệt nhìn người ở phía trên Tấn Dạ Tầm thấp giọng nức nở, khẽ cau mày, không nhịn được mở miệng.

Đại sư huynh quá mức ỷ lại tam sư đệ.

Tiêu Viêm Lãng mặc dù là Đại sư huynh, thế nhưng tư chất không bằng hai vị sư đệ muội của hắn. Cũng may trời sinh tính tình hắn rộng rãi, lại chăm chỉ, ngược lại đúng là có chút thành tựu nhỏ. Làm người lại ngay thẳng thiện lương, nhiệt tình chăm sóc các sư đệ sư muội, ở trong môn phái cũng khá được mọi người tôn kính.

Đại khái bởi vì tính khí hắn quá tốt, đệ tử nội môn cũng không sợ hắn, mà hắn đối với chúng đệ tử cũng luôn luôn là sủng nịch, phạm phải lỗi nhỏ cũng chỉ trách cứ vài câu trên đầu môi, phạm lỗi lớn thì giảng một trận đạo lí.

Điểm này cùng Diệp chưởng môn giống y như đúc.

Thế nhưng không giống với Tấn Dạ Tầm.

Riêng cái dáng vẻ âm u lạnh lẽo kia đã khiến mọi người sinh ra sợ hãi, chứ đừng nói gì đến vị sư huynh này rất tôn trọng nghiêm hình lệ pháp, tu vi lại cao, vì lẽ đó ở bên trong môn phái danh vọng chỉ đứng sau chưởng môn.

Đúng là vị Đại sư huynh Tiêu Viêm Lãng này cả ngày đều giúp đỡ bọn đệ tử cầu xin tam sư đệ, không hề có một chút uy nghiêm của Đại đệ tử Đông Hoa phái.

Cho tới Diệp Văn Nguyệt, nàng rất ít quản sự tình nội môn, thời gian đều dùng để tu luyện.

"Sư đệ, ngươi nghỉ ngơi cho tốt." Tiêu Viêm Lãng cũng ý thức được mình thất thố, sắc mặt khẽ biến hồng nhìn Tấn Dạ Tầm.

"Sư huynh, để ngươi lo lắng rồi." Lời nói suy yếu khiến Tiêu Viêm Lãng sững sờ, tiếp theo đối phương lại vì hắn mà lau đi nước mắt làm thân thể hắn cứng đờ, trong lòng bất giác chột dạ, đưa tay ngăn cản ngón tay Tấn Dạ Tầm.

Trong ấn tượng sư đệ vẫn luôn lạnh lùng tối tăm, không thân cận cùng ai. Dựa vào thiên tư hơn người cùng năng lực xử trảm quyết đoán, luôn luôn không đem người sư huynh là hắn này để vào trong mắt.

Hai người trong âm thầm, đối phương đều là trực tiếp kêu tên của hắn, tình cờ tiếng 'sư huynh' này làm cho hắn nghe chói tai. Hôm nay lại yếu đuối gọi hắn như thế, đúng là khiến trong lòng hắn nổi lên một luồng cảm giác vi diệu.

Càng cảm thấy tiếng 'sư huynh' này nghe biết bao ôn nhu, như người yêu vậy. Tâm trạng hoảng hốt, liền gạt tay sư đệ ra.

Sở Hành Ngọc nhìn Tấn Dạ Tầm bị người ta cự tuyệt, sắc mặt tái nhợt phát hiện ra sự tình càng thú vị.

"Tiêu huynh, chúng ta thương lượng chuyện trừ ma."

"Được."

Đầu óc Tiêu Viêm Lãng hỗn loạn tưng bừng, không thể chờ đợi được lao ra cửa, nhanh đến nỗi Tấn Dạ Tầm không thể nắm lấy góc áo hắn.

Sở Hành Ngọc đồng tình nhìn nét đau thương trên mặt Tấn Dạ Tầm, khẽ mỉm cười, dùng sức đóng cửa, triệt để đoạn tuyệt ánh mặt trời bên trong.

Đáng chết!

Chưa diệt trừ yêu ma, khó có thể an dân!

Bọn Sở Hành Ngọc thương lượng một phen, dự định chủ động xuất kích, không thể lại ngồi chờ chết.

Lần này mất đi đều là đệ tử đồng môn, Tiêu Viêm Lãng và Diệp Văn Nguyệt quyết định thề tự tay diệt trừ yêu ma, nên trọng trách chăm sóc thôn dân giao cho Sở Hành Ngọc.

Dựa vào tính tình lãnh đạm của Sở Hành Ngọc, hẳn là sẽ không đáp ứng.

Ngoài ý muốn chính là, đối phương đáp ứng đặc biệt thoải mái.

Tiêu Viêm Lãng chuẩn bị một bụng lời giải thích toàn bộ bị chặn ở cổ họng, ngược lại cảm thấy uất ức, chỉ là có chút buồn cười chính mình lòng dạ tiểu nhân.

Sở Hành Ngọc đưa hai người đi, ánh mắt mang theo ý cười trở nên lạnh lẽo âm trầm, nhìn đám người tụ tập xung quanh, đáy mắt hiện lên vẻ khát máu.

Ngay ở khoảnh khắc y muốn động thủ, cửa phòng bị người đẩy ra, Tấn Dạ Tầm sắc mặt âm lãnh tản mọi người ra, "Đây là sự tình Yêu tộc chúng ta, không liên quan đến Ma tộc."

Sở Hành Ngọc không kinh ngạc chút nào khi thân phận bị bại lộ, y cũng không lo lắng Tấn Dạ Tầm vạch trần y, bởi vì bọn họ đều không cho Nhân giới tồn tại.

Tấn Dạ Tầm không ngốc như thế, làm như vậy chính là cá chết lưới rách.

"Sư huynh ngươi nếu biết hắn bảo vệ thôn dân đều đã bị Yêu tộc bám thân, ngươi đoán hắn sẽ làm thế nào?"

Sở Hành Ngọc 'quan tâm' hỏi, thỏa mãn nhìn sắc mặt Tấn Dạ Tầm ngày càng âm trầm.

"Sư huynh ngươi nếu biết hắn âu yếm sư đệ là nhi tử Ma Tôn, ngươi đoán hắn sẽ làm thế nào?"

Trong lòng Sở Hành Ngọc vẫn luôn lo lắng điều này, chẳng qua những chuyện này cùng Yêu tộc trước mặt không có liên quan. Câu nói này cũng không đủ uy hiếp đến y, đối phó Cố Cửu Niên, y tự có biện pháp.

"Nghe nói cha mẹ Tiêu huynh đều chết trong tay Yêu tộc." (Ồ, đến đây thì tui xác định anh Tầm là Yêu tộc rồi, hắc hắc.)

Sở Hành Ngọc hững hờ nhìn sang hướng khác, thưởng thức một cái ngọc bội trong tay. Loại thái độ tùy ý này làm cho Tấn Dạ Tầm tức giận.

Mặc dù hai phe đều có nhược điểm, thế nhưng luận khí thế, vẫn là Sở Hành Ngọc cao hơn một bậc.

"Sở huynh cố ý đến đây chính là vì muốn cùng Bổn thiếu chủ nói những chuyện đau khổ không liên quan này?"

Tấn Dạ Tầm đè xuống tức giận trong lòng, lấy ra tư thái thiếu chủ một tộc, vừa cao quý lại ngạo mạn.

"Đương nhiên không phải."

Sở Hành Ngọc nói xong cũng không tiếp tục nói nữa, Tấn Dạ Tầm đợi một hồi không thấy đoạn sau, rên lạnh một tiếng, tiếp tục trở lại sắp xếp người bị thương.

Lần này vốn là một kế hoạch hành động của Yêu tộc, hắn muốn mượn cơ hội này thu phục thủy quái ở Bình Thủy trấn, tiến một bước tăng cường uy tín của chính mình ở môn phái, mặt khác cũng là muốn tiêu trừ hiềm nghi của Diệp Vĩnh Đào đối với mình.

Không ngờ Ma tộc cũng chạy tới tham gia trò vui. Vì không để Ma tộc làm chuyện xấu, hắn để bộ phận Yêu tộc thủ tại chỗ này, để ngừa chuyện xấu Ma tộc gây ra. Chỉ là Ma tộc kia mỗi lần đều là cố ý đùa, tựa hồ đang dụ dẫn người nào đó mắc câu.

Những người xung quanh thấy tâm tình chủ tử nhà mình không tốt, cũng đều lặng yên ở một bên không lên tiếng. Mãi đến khi màn đêm buông xuống, hai người cũng không nói thêm một câu.

Đợi đã lâu, trong bóng tối xuất hiện một vệt bóng người cứng cỏi kiên cường.

Sở Hành Ngọc tiện tay bày ra một kết giới, đem tất cả những người không liên quan ngăn ở bên ngoài.

"Ám Nghiêu liên thủ với Yêu tộc?"

"Không phải." Minh Tước nhanh chóng trả lời, trầm tư một chút, tiếp tục nói, "Thuộc hạ phụng mệnh trong bóng tối theo Ám Nghiêu, vẫn chưa phát hiện hắn cùng bất cứ kẻ nào trong Yêu tộc tiếp xúc. Hơn nữa Ám Nghiêu cũng biết thuộc hạ theo hắn."

Tu vi Ám Nghiêu cao hơn Minh Tước, Sở Hành Ngọc sớm đã nghĩ đến điểm này, chỉ là đáp án của Minh Tước nằm ngoài dự liệu của y.

Sở Hành Ngọc hơi thay đổi sắc mặt, tiếp tục hỏi.

"Ma tộc công kích thôn này có phải là Ám Nghiêu ra hiệu?"

"Vâng." Minh Tước thành thật trả lời.

Hắn cũng không hiểu nguyên nhân Ám Nghiêu làm vậy.

ánh mắt Sở Hành Ngọc hơi trầm xuống, nước cờ này của Ám Nghiêu y cũng không nghĩ ra. Nếu như Minh Tước nói là sự thật, vậy đã nói rõ lần này hai thôn trấn bị đánh lén chính là trùng hợp.

Chỉ là, Ám Nghiêu tại sao phải làm như vậy?

----------------------------------------------

Lời của Cà phê Phin : Cá nhân tui thấy chương này hay quá há há. Thiếu chủ của hai tộc đều ẩn giấu thân phận đi tu luyện ở Nhân giới =v=. ây da, hay là đi truy thê đây? Vân Hiển Tông và Đông Hoa phái thật là tài giỏi haha! Edit chương này tui kích động quá xá.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro