Chương 31. Một phen phân ly.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

        Edit : Cà phê Phin

Hầu như toàn bộ đệ tử canh giữ ở Trúc Sơn trấn đều hi sinh, tin tức này khiến mọi người chấn kinh.

Diệp Văn Nguyệt suýt nữa không cầm vững chén thuốc trong tay, đứng ngây ngốc một lúc mới phục hồi tinh thần.

"Ta muốn đến Trúc Sơn trấn, nơi này làm phiền các vị." Vội vàng bàn giao mọi việc cho Cố Cửu Niên, ngữ điệu nói chuyện tuy rằng trôi chảy, thế nhưng sự run rẩy trong lời nói khiến người ta nghe rõ ràng.

"Diệp cô nương, Đại sư huynh ngươi đã đi tới Trúc Sơn trấn, ngươi không cần lo lắng quá mức. Chuyện quan trọng nhất hiện tại là chúng ta cần đảm bảo những người còn lại an toàn, coi như chúng ta chỉ còn một người cuối cùng, cũng phải hoàn thành sứ mệnh này."

Cố Cửu Niên đỡ vai Diệp Văn Nguyệt, ánh mắt kiên định nói cho đối phương biết, tất cả mọi người đều đã chuẩn bị tốt cho cái chết.

Cái chết không đáng sợ, đáng sợ chính là chúng ta không cách nào nhìn thẳng vào nó.

Trải qua mấy ngày ở chung, Cố Cửu Niên rất khâm phục nữ tử này quả cảm kiên cường, lâm nguy không loạn, không giống như những nữ tử khác chỉ biết ỷ lại, xử lí sự tình một chút cũng không giống như tiểu cô nương đôi mươi.

Như vậy cũng dẫn đến Diệp Văn Nguyệt theo thói quen ôm tất cả trách nhiệm lên người mình, một mình gánh chịu tất cả. Mặc kệ thật sự kiên cường, hay bởi vì thân phận không thể không biểu hiện ra kiên cường, năng lực xử sự của nàng đều sẽ làm người khác quên đi kỳ thực nàng cũng chỉ là một nữ tử bình thường, cũng cần bảo vệ và an ủi.

"Ta biết rồi." Kinh hãi ban đầu qua đi, Diệp Văn Nguyệt cũng bình tĩnh lại.

Cục diện bây giờ đã không cho phép bọn họ chìm đắm trong bi thương, bọn họ cần phải mau chóng diệt trừ yêu ma, bảo vệ tốt thôn dân, nếu không, thật có lỗi với những đệ tử hi sinh kia.

"Sư huynh, ta cũng đi."

Sở Hành Ngọc đi tới giữa hai người, nói với Cố Cửu Niên.

"Sư đệ, ngươi..." Cố Cửu Niên chần chờ mở miệng, đối mặt với ánh mắt kiên trì của Sở Hành Ngọc, cuối cùng vẫn là gật đầu, "Nhất định phải cẩn thận."

"Ta biết, sư huynh." Khóe miệng Sở Hành Ngọc nhếch lên một độ cong nhỏ, Cố Cửu Niên thỏa hiệp vô điều kiện với y, lại quan tâm y khiến tâm tình y tốt hơn rất nhiều.

Đến mức vừa rồi sư huynh có hành vi thân mật với nữ tử, y cũng có thể nhịn.

"Sư đệ, nhất định phải cẩn thận." Cố Cửu Niên kéo tay Sở Hành Ngọc, không yên lòng căn dặn lần thứ hai.

Tình huống bên Trúc Sơn trấn không rõ, hắn lo lắng Sở Hành Ngọc đi đến sẽ có cái gì bất ngờ phát sinh. Thế nhưng vào lúc này, Trúc Sơn trấn đang là thời điểm cần người, hắn không thể bởi vì lợi ích một người, lấy hết thảy nguy hiểm đều giao cho Đông Hoa phái.

"sư huynh, ta sẽ chú ý, ngươi cũng phải cẩn thận."

Nhìn hai người lưu lưu luyến luyến không rời, khóe miệng Trầm Thanh Lưu vẩy một cái, trêu tức – ôm lấy vai Cố Cửu Niên, "Cố huynh, ngươi cứ việc yên tâm, tại hạ tin tưởng lệnh sư đệ hồng phúc tề thiên (*), mặc kệ nguy hiểm gì đều có thể gặp dữ hóa lành."

(*) rất may mắn hạnh phúc.

Lần này lời an ủi mang theo ý vị trêu đùa, Cố Cửu Niên buông lỏng tay. Lại kéo nữa, e là trời tối Sở Hành Ngọc cũng không đi được.

Trong lòng Cố Cửu Niên cũng biết, nhân vật chính sẽ không xảy ra chuyện, thế nhưng hắn vẫn không khống chế được mà lo lắng. Sở Hành Ngọc đối với hắn mà nói, không phải là nhân vật trong truyện phiên vân phúc vũ (*) mà là sư đệ hắn tâm tâm niệm niệm.

(*) Thành ngữ "Phiên vân phúc vũ" (翻云、覆雨) là dạng rút gọn của "Phiên thủ vi vân, phúc thủ vi vũ" (翻手为云、覆手为雨). Ý nghĩa của thành ngữ này là chỉ sự thay đổi như chong chóng, không biết đâu mà lần. Nghĩa bóng chỉ những người hay thủ đoạn, phản phúc, lèo lái, đảo điên. (Nguồn : thành ngữ TQ )

"Diệp cô nương, sư đệ làm phiền quý phái chăm sóc."

Diệp Văn Nguyệt gật đầu, toàn bộ tâm thần nàng hiện tại đều để ở Trúc Sơn trấn.

Đáy lòng chỉ chờ đợi sự tình không giống như nàng nghĩ như vậy.

Tuy rằng muôn vàn không từ bỏ, Cố Cửu Niên vẫn là chỉ có thể nhìn Sở Hành Ngọc từng bước một rời đi.

Nếu như không phải thôn dân nơi này cần chăm sóc, hắn nghĩ cũng muốn đi cùng Sở Hành Ngọc, mặc kệ phát sinh nguy hiểm gì, còn có thể chiếu ứng lẫn nhau.

"Chỉ là một hồi chia lìa hồn vía lên mây, nếu như đối phương sau đó cưới thê sinh hài tử, ngươi nên làm gì?" Trầm Thanh Lưu nhìn dáng vẻ mất tập trung của Cố Cửu Niên, không biết vô tình hay cố ý nói, sau đó nhìn đối phương ngay lập tức động tác cứng ngắc.

Câu nói này không biết là cười nhạo hay là nhắc nhở, Cố Cửu Niên nghe vào trong lòng, lại như cây gai vậy, khiến hắn khó chịu.

Nhìn Trầm Thanh Lưu một chút, thẳng tới khi người thu lại nụ cười, Cố Cửu Niên mới tiếp tục không nói gì cả mà làm việc.

Trầm Thanh Lưu tự giễu nở nụ cười, "Xem ra là ta quản việc không đâu."

Trên mặt là một bộ thần thái trẻ con không thể giáo, nhìn Cố Cửu Niên không thèm đếm xỉa đến hắn, liền lắc lư đến nơi khác bắt nạt người.

Minh Tước không ở đây, hắn cũng không tìm được người hợp mắt để bắt nạt.

Trong lòng Cố Cửu Niên vẫn nhớ tới an nguy của Sở Hành Ngọc, máy móc làm việc, rốt cục có thể nghỉ ngơi rảnh rỗi một lúc, trong đầu liền nghĩ đến câu nói kia của Trầm Thanh Lưu.

Nếu như đối phương sau này cưới thê sinh hài tử, ngươi nên làm gì?

Làm sao bây giờ?

Còn có thể làm sao?

Cố Cửu Niên buồn bực nện vào vách tường, chỉ cần nghĩ tới hình ảnh Sở Hành Ngọc kết duyên cùng với nữ nhân khác, trong lòng hắn liền buồn bã cuống cuồng. Trước đây nhìn thấy người khác thất tình, Cố Cửu Niên sau khi an ủi khó tránh khỏi cảm thấy buồn cười, trên đời này không ai vì một ai mà không thể sống tiếp được, hà tất phải vì một người muốn chết muốn sống?

Hiện tại chuyện như vậy thực sự rơi vào trên người hắn, Cố Cửu Niên mới hiểu thế nào gọi là khốn khổ vì tình.

Lười nhác nằm trên đất, khí lực mở mắt ra đều không có, Cố Cửu Niên cũng lười để ý hình tượng tiên nhân của chính mình, than thở một hồi, xoay người tiếp tục suy nghĩ nhân sinh.

"Cố huynh, dáng vẻ đó của huynh thật khó gặp."

Âm thanh không đứng đắn vang lên bên tai, Cố Cửu Niên vội vàng ngồi dậy, lưng thẳng tắp mở mắt ra, tức giận nhìn Trầm Thanh Lưu ngồi một bên.

Cố Cửu Niên lần đầu tiên cảm thấy gương mặt mang ý cười này, nhìn thật đáng ghét.

"Cố huynh không cần hoảng loạn, cho dù là dáng ngủ không tốt lắm, cũng không tổn hại được Cố huynh thiên nhân chi tư."

Lời khen tặng này Cố Cửu Niên không cảm kích chút nào. Trừng Trầm Thanh Lưu một chút, ý tứ đuổi người rất rõ ràng.

Có chuyện gì nói mau, không nói thì rời đi!

"Ai, cùng là người lưu lạc chân trời." Trầm Thanh Lưu giống như không nhìn thấy dáng vẻ không tình nguyện của Cố Cửu Niên, trực tiếp nằm ở bên cạnh, dáng nằm vẫn rất quy củ.

"Ngươi cũng khốn khổ vì tình?"

Cố Cửu Niên tò mò hỏi.

Trầm Thanh Lưu luôn khiến cho người khác cảm thấy phong lưu phóng khoáng, du hí nhân gian, đối với nữ nhân tự có thủ đoạn ứng phó, mỗi khi để những nữ nhân kia yêu thâm trầm rồi lại cam nguyện buông tay.

Thủ đoạn liêu muội(*) một dòng người, làm sao sẽ bị ướt giày?

(*) thủ đoạn đùa giỡn nữ tử.

"Há, hóa ra Cố huynh khốn khổ vì tình a." Trầm Thanh Lưu bỗng nhiên tỉnh ngộ nở nụ cười, cặp mặt tính toán kia khiến Cố Cửu Niên vừa tức vừa giận.

Hắn không nên đồng tình với tên gia hỏa phong lưu này.

"Tại hạ tuy rằng bất tài, thế nhưng đối với chuyện tình cảm vẫn là rất có lĩnh ngộ, Cố huynh không ngại nói ra, tại hạ cho Cố huynh tham khảo một chút."

Ta thấy đúng là chuyện cười đi.

Cố Cửu Niên không nói, ở trong lòng lườm một cái, tiếp tục nằm không giữ hình tượng.

"Đạo bất đồng, mưu cầu khác nhau. Ái tình thật có thể vượt qua tất cả cản trở sao?"

"Có thể đi." Quen thuộc với Trầm Thanh Lưu bất cần đời, đột nhiên nói chuyện nghiêm túc như vậy khiến tâm tình Cố Cửu Niên cũng trầm trọng hơn, thật lòng suy nghĩ ý tứ trong lời nói.

Phần cảm tình này của hắn, có thể có một kết quả tốt sao?

"Phàm trần tục thế, tham giận yêu hận, đều như mây khói thoảng qua, một đời này, sinh hoạt tiêu sái là tốt rồi."

Câu nói này nói cho Cố Cửu Niên nghe, càng giống như là nói với chính mình, vì sự phong lưu của hắn mà tìm một cái cớ.

"Tiêu sái không hẳn tốt."

Sau đó hai người đều rơi vào trầm tư.

Đột nhiên, một âm thanh rít lên truyền đến.

"Cứu mạng-------------"

Hai người đang nằm cấp tốc ngồi dậy, hướng về phía âm thanh phát ra đi đến.

"Xảy ra chuyện gì?"

Cố Cửu Niên đến hiện trường, liền nhìn thấy một thiếu nữ nhấc theo vạt áo, đứng tại chỗ run lẩy bẩy.

"Có, có....rắn."

Nữ tử sợ hãi nước mắt chảy ròng, nhìn thấy hai vị đạo trưởng phong thần tuấn lãng tới đây cứu nàng, khóc lóc ngã xuống đất, nhưng không có ai đỡ lấy nàng, nước mắt càng nhiều, không khỏi oan ức khóc tố, "Đạo trưởng, ta bị rắn cắn."

"Ta xem có độc hay không."

Cố Cửu Niên thở phào nhẹ nhõm, cũng còn may không phải là quái vật đột kích.

Kiểm tra cẩn thận mắt cá chân nữ tử một phen, cũng không có gì quá đáng lo. Con rắn cắn người kia cũng không có độc, bôi ít thuốc là không sao.

"Đạo trưởng, ta sợ." Nữ tử thừa cơ nhào vào lồng ngực Cố Cửu Niên, giống như chim nhỏ nép vào người nói.

"Ngươi mang vị cô nương này đi bôi thuốc, bảo mọi người nâng cao cảnh giác, tiếp tục tăng mạnh phòng bị, có chuyện gì lập tức đưa tin cho ta."

Cố Cửu Niên tiện tay kéo một thôn dân đến đây, mạnh mẽ giao nữ tử cho thôn dân, tránh ra hai bước nghiêm nghị nói.

"Vâng, đạo trưởng."

Kinh sợ giả một hồi, mọi người thấy ánh mắt nữ tử ít nhiều có chút trách cứ, nữ tử bị đỡ một cách thô lỗ, hai mắt đẫm lệ nhìn Cố Cửu Niên, muốn đối phương an ủi.

Cố đạo trưởng không chỉ tướng mạo đẹp, khí chất cũng ôn hòa, hiền lành nhất với người ngoài, đáng tiếc nàng nhìn xuyên thu thủy (*) Cố Cửu Niên cũng không quay đầu nhìn nàng một chút.

(*) ý chỉ đôi mắt đẹp, như có làn nước.

"Cố huynh thực sự là không biết thương hương tiếc ngọc, nữ tử người ta không để ý buổi tối nguy hiểm, chỉ muốn đưa điểm tâm cho Cố huynh ăn, huynh làm sao liền không cảm kích như thế?"

Trầm Thanh Lưu đá cái rổ dưới chân, lăn ra một chút bánh ngọt.

Nhìn ra những thứ này làm đều có dụng tâm, tuy rằng làm không được tốt.

Cố Cửu Niên tức giận trừng Trầm Thanh Lưu một chút, "Trầm huynh nếu thích thì tự mình giữ lại ăn đi, tại hạ đã Tích Cốc, không cần ăn uống."

Trầm Thanh Lưu bị người ngôn từ chính nghĩa nói xong, nhún nhún vai, cũng không vạch trần Cố Cửu Niên không ăn uống là nói dối. Hắn còn nhớ rõ ràng, lúc có Sở Hành Ngọc, Cố Cửu Niên ăn một món cũng không sót.

Thủ nghệ của cô nương người ta không phải là so với sư đệ ngươi kém một chút sao, còn có thể ghét bỏ như vậy?

Cố Cửu Niên không còn sức lực suy nghĩ nữ tử kia làm vậy có hàm ý gì, hắn một lòng một dạ lo lắng cho Sở Hành Ngọc.

Không biết tình huống bên sư đệ thế nào?
-----------------------------------------
Lời của Cà phê Phin : (◍•ᴗ•◍)❤ Mọi người valentine vui vẻ nha ! Mặc dù tui rất lười nhưng cũng cố gắng edit xong 3 chương trong ngày hôm nay. Coi như tặng mọi người nhân ngày valentine. Thì thực ra mấy chương này cũng không có ngọt ngào lắm haha... Chúng ta đã đi được hơn 1/4 chặng đường rồi. Yeahhhh !!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro