Chương 30. Đột biến.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


        Edit : Cà phê Phin

Cho đến khi tất cả người bị thương đều được đổi dược, đã qua một canh giờ. Cố Cửu Niên cùng Tiêu Viêm Lãng đã một ngày một đêm không chợp mắt, thần kinh hai người vẫn ở trạng thái căng thẳng, giờ khắc này đột nhiên ung dung, nhất thời cảm thấy vô cùng uể oải.

Không chỉ trên thân thể, nhiều hơn chính là áp lực trong lòng.
Trầm Thanh Lưu nhìn hai người mang theo khuôn mặt ủ rũ rõ ràng, nói, "Các ngươi nghỉ ngơi đi, nơi này giao cho ta."

Tiêu Viêm Lãng rửa mặt bằng nước lạnh, tuy rằng uể oải, cặp mắt kia vẫn sáng sủa có thần, "Cố huynh, khổ cực huynh rồi. Huynh nghỉ ngơi trước đi, Tiêu mỗ đi xem bên sư muội thế nào."

Cố Cửu Niên chống đầu hơi say, gật gật đầu.

Một buổi tối động viên người bị thương, cổ họng hắn khàn khàn lợi hại, vào lúc này xác thực cần nghỉ ngơi cho tốt. Hai ngày này những chuyện này đối với hắn kích thích rất lớn, hơn nữa còn phải đối mặt với chuyện càng nguy hiểm hơn.

Đại khái là bởi vì khi bọn họ đến, thủy quái vẫn không có hành động nào, cho bọn hắn thời gian cứu viện. Thế nhưng ai cũng không thể đảm bảo khi nào thì thủy quái xuất hiện, bọn họ cần duy trì tinh lực tốt nhất để đối mặt với thứ nguy hiểm ẩn núp trong bóng tối.

Phân công ba người làm việc, từng người bắt tay làm chuyện của chính mình.

Cố Cửu Niên tuy rằng uể oải đến cực điểm, vẫn nhớ đến tình huống bên Sở Hành Ngọc. Chống đỡ tinh thần đi tới cửa thôn, liền nhìn thấy một bóng người gầy đeo kiếm mà đứng.

Thiếu niên dáng người hiên ngang, bóng lưng ngạo nghễ.
Nhìn thấy người bình yên vô sự, Cố Cửu Niên bước nhanh hơn, thân thể cũng tựa hồ không mệt mỏi như vậy.

"Sư đệ, cực khổ ngươi rồi."

Vừa nói chuyện liền phát ra âm thanh khàn khàn khô khốc, Sở Hành Ngọc nghe xong lộ ra vẻ mặt không thích, lập tức rót một chén trà đưa cho hắn.

"Sư huynh, đừng tự làm mệt chính mình."

Cố Cửu Niên nở nụ cười, uống một hơi hết chén trà, cảm giác cổ họng thật tốt. Đại khái là vì Sở Hành Ngọc quan tâm đi, nước trà có vô vị hắn cũng cảm thấy ngọt ngọt.

"Sư đệ, ngươi cũng canh một ngày, trước tiên đi nghỉ ngơi, nơi này giao cho sư huynh."

Cửa thôn dựng một túp lều đơn giản, đặt một chiếc giường ván gỗ, có thể tạm thời nghỉ ngơi.

Cố Cửu Niên sờ sờ ván giường, rất cứng.

"Điều kiện trước mắt gian khổ, chỉ có thể chấp nhận."

"Sư huynh, ngươi đi nghỉ đi, ta không mệt." Sở Hành Ngọc cởi áo khoác chính mình, lót ở trên giường, "Sư huynh, an tâm ngủ, ta bảo vệ ngươi."

Cố Cửu Niên bị người cứng rắn ấn nằm xuống, bên tai truyền đến lời nói trầm thấp làm tim người đập thình thịch. Câu nói sau cùng mê hoặc quá lớn, khiến hắn đỏ mặt tới mang tai, trong lòng rốt cục có thể thả xuống điểm bất an.

Hoảng sợ vì sinh li tử biệt, nước mắt thương tâm vì đã cận kề cái chết, máu me đầm đìa thân thể, những hình ảnh u ám này vẫn xoay quanh trong đầu hắn, hiện tại bởi vì một câu nói của người trước mắt này mà không còn sợ hãi.

Cố Cửu Niên liền nhịn ở trong lòng cười nhạo mình không bằng nữ tử, thế nhưng khóe miệng bất chợt nâng lên.

Trước mặt sư đệ, tình cờ kì lạ một chút cũng không tệ.

Dường như vừa nằm xuống Cố Cửu Niên liền ngủ, trên mặt là vẻ mệt mỏi sâu sắc, đáy mắt còn mang theo quầng thâm.

Sở Hành Ngọc nhìn khuôn mặt tiều tụy của Cố Cửu Niên, càng ngày càng đau lòng, thực muốn giết những kẻ kia.

Yêu tộc làm việc quả thật tẻ nhạt, có thể một hơi giết xong nhưng một mực muốn giết từng chút từng chút. Làm to chuyện như vậy, kinh động đến đệ tử các phái, thực sự là quá ngu xuẩn.

Tuy rằng tâm trạng bất mãn, thế nhưng Sở Hành Ngọc cũng không thể đại khai sát giới, cho dù y có năng lực hạ gục tất cả những thứ này trong tích tắc.

Con thủy quái kia y đã phái Liễu Điểm Giáng đi thăm dò một phen, chỉ là một yêu quái thực lực trung đẳng, ở trong nước được tập trung một nguồn sức mạnh bí ẩn  khiến con thủy quái kia thực lực tăng mạnh, tính tình cũng biến thô bạo, chủ động công kích tất cả vật còn sống.

Mặc kệ là người, vẫn là các loại động vật.

Càng đáng sợ hơn chính là, thủy quái còn có thể tiến vào trong thôn tập kích thôn dân.

Cho dù ở trên đất liền thực lực của nó sẽ bị suy yếu đi rất nhiều, thế nhưng cũng không phải thứ những thôn dân bình thường kia có thể chống đối. Giết chết thủy quái cũng không khó, y chỉ muốn xem chủ nhân sai khiến tất cả những màn này muốn diễn kịch gì.

Bọn Cố Cửu Niên cũng từng thử đi diệt thủy quái, thế nhưng nó cũng không phải yêu quái cấp thấp, ở trong nước vốn chiếm lấy ưu thế, hơn nữa trốn vô cùng nhanh.

Điều này làm cho họ nhất thời không có cách nào, hơn nữa việc cấp bách là cứu người, vì lẽ đó bọn họ đành lấy phương thức bị động, tinh lực chủ yếu đặt ở việc cứu trị thôn dân.

Nhưng mà, bộ phận thôn dân cũng không cảm kích.

Điểm này, mặc dù đã đảm đương việc cứu người, Diệp Văn Nguyệt một lòng từ bi cũng cảm thấy có chút đau đầu.

Cố tình gây sự đa số là nam nhân, lấy cớ bị thương mà yêu cầu nàng tự mình chăm sóc, ngôn ngữ cùng hành vi không khỏi có chút quá đáng. Diệp Văn Nguyệt có thể làm là chuyên tâm bôi thuốc, không để ý tới các nam nhân kia đang mờ ám chiếm tiện nghi, cũng may nếu sự tình quá đáng Cố Cửu Niên sẽ giúp nàng xử lí.

Những người kia nhìn một đại nam nhân thay thế một mỹ nhân xinh đẹp như hoa, trong lòng dĩ nhiên là không muốn, quay về Cố Cửu Niên nói lời ác độc, xoi mói các loại.

Cũng may Sở Hành Ngọc không nhìn thấy cảnh này, nếu không, y sẽ mang đám người này đi uy xà.(*)

(*) Từ này tui search trên mạng thì nó bảo là "Đi xiên xẹo, uốn lượn như rắn" mà tui nghĩ chắc là mang vứt cho rắn thì hợp lí hơn.

Lẳng lặng bảo vệ người mình thích, đem hắn bảo vệ đằng sau mình, làm cho tất cả mọi người không thể thương tổn hắn. Đây chính là chuyện Sở Hành Ngọc muốn làm, hơn nữa,chung quy cũng sẽ có một ngày y thực hiện được lời thề này.

Chỉ là hiện tại, phải xử lí những chuyện khác.

Nghe bước chân truyền đến cách đó không xa, còn có tiếng thở dốc, thậm chí là nhịp tim khủng hoảng của người kia.

Sở Hành Ngọc nhếch miệng lên một độ cong tà mị, ở giữa lông mày Cố Cửu Niên hơi điểm nhẹ, nhìn người triệt để thả lỏng thân thể, nụ cười trên mặt y ngày càng ác ý.

"Nhanh, nhanh thông báo... Lớn, đại sư...huynh.."

Người đến máu me be bét khắp thân thể, trên người khắp nơi lưu lại móng vuốt sắc bén ấn vào, ngực thật giống như bị tay của thứ đồ kia trực tiếp xuyên qua, hai cánh tay giãy dụa nghĩ phải bắt được cái gì, thế nhưng chỉ có thể vô lực thả xuống, trước khi chết khuôn mặt kinh hoảng cùng tuyệt vọng.

Sở Hành Ngọc lạnh lùng nhìn khí tức người này ngày càng yếu, nhận ra trong cơ thể hắn có ma khí, sắc mặt càng lạnh lẽo.

Không có mệnh lệnh của y, Ám Nghiêu cư nhiên tự ý hành động, xem ra thật không đem vị thiếu chủ này để vào trong mắt.

Nhìn lướt qua người trên đất, Sở Hành Ngọc đưa tay ra, lòng bày tay lưu chuyển ánh sáng về phía tên đệ tử kia, chốc lát hóa thành hư vô, một vết máu trên đất cũng biến mất không còn một mống.
Làm xong tất cả những thứ này, Sở Hành Ngọc khiêu khích nhìn phương xa.

Người báo tin đã chết, tuồng vui này xem ngươi làm sao diễn!

Tiếp tục bảo vệ Cố Cửu Niên, Sở Hành Ngọc bình chân như vại chờ mong sự tình tiếp sau phát sinh. Đáng tiếc, luôn có người phá hoại trò hay.

"Sở huynh, Trúc Sơn trấn có truyền đến tin tức gì không?"

Tiêu Viêm Lãng chắp tay hỏi.
Hắn cùng Diệp Văn Nguyệt trấn an những người đã mất đi người thân xong, lại cho bọn họ chút lương thực ăn, lúc này mới tạm ổn. Hết bận lập tức đi về phía cửa thôn, hắn rất lo lắng tình huống bên Tấn Dạ Tầm.

"Không có." Sở Hành Ngọc đơn giản nói rõ, trên mặt một vẻ lạnh lùng.

"Ta đi xem bên kia, nơi này làm phiền Sở huynh." Tiêu Viêm Lãng có chút thất vọng buông mí mắt xuống, khuôn mặt đoan chính đã tràn ngập lo lắng. Bôn ba qua lại hai thôn trấn, hơn nữa phải ứng phó với mọi người, khiến thể  lực hắn rõ ràng có chút giảm, thế nhưng vẫn lên tinh thần đi tới Trúc Sơn trấn.

Sở Hành Ngọc cười nhạo, quản việc không đâu.

Vẫn là sư huynh của y tốt.

Đợi được Cố Cửu Niên tỉnh ngủ, đã là hoàng hôn. Trong nháy mắt tỉnh lại đó, Cố Cửu Niên đặc biệt trì độn, đầu óc trống rỗng, hai mắt mê man nhìn gương mặt đẹp trai của Sở Hành Ngọc, ý cười trong mắt đối phương càng làm hắn choáng.

"Sư đệ, ngươi..." Cười lên thật đẹp mắt.

Cũng còn tốt ngưng miệng lại, nếu không thật mất mặt.

Cố Cửu Niên làm bộ ho khan, che giấu lúng túng vừa nãy. Nghiêng đầu đi liền thấy một thôn dân cách không xa thở hồng hộc chạy tới, nhanh chóng nghênh đón.

"Đạo trưởng, không,  không ổn, có quái vật, quái vật... tập kích làng, rất nhiều người chết."

Cố Cửu Niên đỡ thôn dân gần như đã thoát lực, ra hiệu Sở Hành Ngọc rót chén trà, "Không nên gấp gáp, trước tiên uống ngụm nước, sau đó tỉ mỉ nói ta nghe."

Sở Hành Ngọc liếc nhìn thôn dân mang thâm ý khác, động chút tay chân vào trong trà.

"Đạo trưởng, quái vật ban ngày tập kích làng, mấy vị đạo trưởng bảo chúng ta toàn bộ trốn ở bên trong hầm, thấy bên ngoài không có tiếng vang chúng ta mới đi ra, sau đó nhìn thấy một vùng phế tích, đại gia đều..." Nói tới chỗ này thôn dân nghẹn ngào không nói tiếp, khổ sở khóc lên.

Cố Cửu Niên biết sau đó hắn vẫn phải nói, an ủi thôn dân một phen.
"Sau đó lại tới một vị đạo trưởng nữa, nhìn thấy mấy vị đạo trưởng... Gần như điên cuồng đào phế tích từng tấc từng tấc, phát hiện còn một người sống sót, liền gọi ta đến báo tin, bảo các ngươi nhanh cứu lấy chúng ta."

"Cứu lấy chúng ta..." Thôn dân than thở khóc lóc, hai cánh tay gắt gao nắm lấy vạt áo Cố Cửu Niên, sợ hãi nếu buông tay ra sẽ bị quái vật giết chết.

"Xin yên tâm, chúng ta nhất định bảo vệ tốt các ngươi."

Cố Cửu Niên sắc mặt trầm tuấn, vốn buổi tối yêu ma mới xuất hiện, bây giờ dĩ nhiên ban ngày cũng xuất hiện.

Bọn họ thực sự là đại ý.(*)

(*)Chắc nghĩa là chủ quan chăng.

"Sư huynh, ngươi đi thông báo người Đông Hoa phái, ta ở đây bảo vệ."

Sắc mặt Sở Hành Ngọc khó coi nhìn cặp tay đang cầm lấy vạt áo Cố Cửu Niên kia, đáy mắt hoàn toàn lạnh lẽo, kéo tay người này ra, nói với Cố Cửu Niên.

"Được, tất cả cẩn thận." Cố Cửu Niên nhìn Sở Hành Ngọc đỡ thôn dân, gật gật đầu.

Tình huống trước mắt so với bọn họ nghĩ nghiêm trọng hơn nhiều, nhất định phải mau chóng thông báo mọi người chuẩn bị sẵn sàng.

Đợi Cố Cửu Niên đi xong, Sở Hành Ngọc trực tiếp đem người ném ra ngoài, lạnh lùng nói, "Chủ nhân các ngươi mạng cũng thật lớn."

Thôn dân nghe xong lời này, sợ hãi cùng hoảng sợ trên mặt biến mất không thấy bóng dáng, nhưng vẫn là một mặt nước mắt nước mũi nhìn thật chướng mắt.

"Ngươi là ai?"

"Là người lấy mạng ngươi."

Vừa dứt lời, Sở Hành Ngọc vung tay lên, trong cơ thể thôn dân bốc lên một luồng hắc khí, muốn chạy trốn tứ phía, lại bị Sở Hành Ngọc nhẹ nhàng sờ một cái, biến mất trong nháy mắt.

Tiếp theo thôn dân trên đất cũng ngất đi.

Thật vất vả mới cùng sư huynh ở chung một hồi, tất cả đều bị những đồ đáng chết này quấy rối.
––––––·––––––·–––––––·–––––·
Tác giả có lời muốn nói : "Tự nhiên cảm thấy bìa mặt Tấn Giang cũng không tệ lắm, nhìn thật rõ ràng.  (&gt^ω^&lt) meo~"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro