Chương 29. Cứu trị người bị thương.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit : Cà phê Phin

Nửa đêm yên tĩnh, ánh trăng như ẩn như hiện bất an treo ở chân trời, trong không khí truyền đến từng trận áp bức. Tiếng gió mang theo hoảng sợ xung quanh trước cửa mỗi hộ gia đình, có người trong nhà run lẩy bẩy.

Trúc Sơn trấn một mạt bóng đêm, tình cờ màu bạc vương trên người hắn, chiếu rọi nửa khuôn mặt âm u lạnh lẽo. Cặp mắt sắc bén nhìn kĩ động tĩnh chung quanh, trời sinh bên dưới khóe miệng có chút lạnh nhạt, cả người giống như một gốc cây tùng đĩnh bạt, lặng yên không tiếng động hòa làm một thể với đêm tối.

Tiêu Viêm Lãng dẫn dắt mọi người bày trận pháp xuống Trúc Sơn trấn, chỉ chờ quái vật thần bí kia hiện thân. Nhưng mà đợi đến nửa đêm cũng không có chút động tĩnh, các đệ tử khác trong lòng đã có mấy phần kích động, liên tục nhìn hắn ra hiệu động tác kế tiếp.

"Tiếp tục chờ." Tiêu Viêm Lãng làm một thủ thế (*) ra lệnh cho mọi bình tĩnh đừng nóng, tiếp tục chờ đợi như cũ.

(*) động tác phòng bị, đề phòng.

Đợi đến hừng đông cũng không gặp bất kì bóng dáng yêu ma nào.

"Sư huynh, tạm thời không có nguy hiểm, ngươi dẫn người đi Bình Thủy trấn xem tình huống bên đó." Tấn Dạ Tầm nói với Tiêu Viêm Lãng. Trong ngữ khí giọng nói cũng như bản thân của hắn, lạnh lùng xa cách như thế.

Tiêu Viêm Lãng nghe ngữ khí này dường như là ra lệnh, nhưng thật ra cũng không phản cảm. Vị nhị sư đệ này của hắn luôn luôn như vậy, đối với ai cũng không thân cận, nói chuyện làm việc độc đoán quen rồi.

"Được, ta đi Bình Thủy trấn. Ngươi dẫn các vị sư đệ đi nghỉ ngơi cho tốt, đêm nay chúng ta phải tiếp tục bày trận."

Tiêu Viêm Lãng vỗ vai Tấn Dạ Tầm, nhìn người nhăn lông mày lại, nở nụ cười sang sảng nói với các đệ tử khác, "Tối hôm qua đại gia giữ một đêm, đều cực khổ rồi. Hiện tại thay phiên nghỉ ngơi cho tốt, yêu quái kia hành tung không rõ, không thể thả lỏng cảnh giác."

"Vâng, đại sư huynh."

Tấn Dạ Tầm không lên tiếng, nhìn Trầm Thanh Lưu cách đó không xa một chút.

Có mỹ nhân nhìn sang, Trầm Thanh Lưu tự nhiên là vui lòng mỉm cười. Cho dù một đêm không ngủ, cũng là tinh thần mười phần.

"Tiêu huynh, tại hạ đi cùng huynh." Trầm Thanh Lưu khoác vai Tiêu Viêm Lãng, cười phong lưu phóng khoáng với Tấn Dạ Tầm.

Nhìn tư thế hai người quá mức gần gũi, Tấn Dạ Tầm hơi cau mày, đáy mắt hoàn toàn lạnh lẽo.

"Làm phiền." Tiêu Viêm Lãng ôm quyền nói rồi nhắc nhở mọi người chú ý sự tình, lúc này mới cùng Trầm Thanh Lưu chạy tới Bình Thủy trấn.

Bình Thủy trấn ban ngày cũng không bình yên, người đi trên đường vẻ mặt kinh hoảng, bước chân vội vàng, thấy người quen cũng không khách sáo như trước, vẻn vẹn liếc mắt nhìn nhau liền vội chào thoáng qua.

Mấy người Cố Cửu Niên hôm qua vội vã cứu trị người bệnh, cho dù bọn họ tận lực cứu người, thế nhưng chung quy cũng không tránh khỏi tử vong.

Người bất hạnh bị chết đều tập trung ở một chỗ, người bị yêu quái giết nhất định phải mau chóng hỏa táng, nếu không sẽ sinh dị biến.

Lửa lớn hừng hực thiêu đốt, ánh lửa in trên mặt Cố Cửu Niên, khiến trong lòng hắn cảm thấy bi thương. Rõ ràng là đồ vật ấm áp, giờ khắc này lại làm người ta phát lạnh.

Xung quanh là những người thân đang quỳ, tiếng khóc vô tận truyền đến bên tai, nước mắt tuyệt vọng chảy dài cùng ánh mắt bất lực kia, khắc sâu vào trong lòng Cố Cửu Niên.

"Tỷ tỷ, tại sao cha ta lại muốn ngủ bên trong lửa, lửa lớn sẽ thiêu cha đau." Một nữ hài tử kéo tay áo Diệp Văn Nguyệt, nhẹ nhàng hỏi. Nàng sợ đánh thức phụ thân đang ngủ, cũng có thể là lo lắng phụ thân bị hỏa thiêu đau.

Diệp Văn Nguyệt ngồi xổm người xuống, ôn nhu xoa khuôn mặt nữ hài tử, nhìn đôi mắt đơn thuần kia, trong lòng một trận chua xót khổ sở, "Cha ngươi sẽ không đau, cũng sẽ không tiếp tục đau."

"Có thật không?" Nữ hài tử nghi ngờ hỏi, "Cha không đau, có thể sẽ chơi cùng ta không?"

Diệp Văn Nguyệt không biết nên trả lời lại thế nào.

Cha của nàng cũng không thể về được.

Người đàn ông kia bị thủy quái đâm thủng toàn bộ lồng ngực, lúc được người cứu trở lại đã thoi thóp. Cho dù đau đớn khó nhịn, nhưng khi đối mặt với nữ nhi, con mắt thâm trầm kia vẫn tràn ngập trìu mến, trên mặt mang theo nụ cười từ phụ.

"Tại sao cha còn bất tỉnh, trời đã sáng, cha cũng nên rời giường, ngủ nướng đều là những đứa trẻ xấu." Nữ hài tử nghẹn ngào nói, trong tay nắm chặt món đồ chơi nàng yêu thích, đó là kỉ niệm duy nhất cha để lại cho nàng.

Diệp Văn Nguyệt ôm lấy nữ hài tử vào ngực, "Phụ thân ngươi là người cha dũng cảm nhất."

Hắn dùng tính mạng của mình bảo vệ những người khác.

Nữ hài trợn to mắt, liều mạng ngẩng đầu lên, không cho nước mắt chảy ra. Cha nàng nói rồi, thích khóc nhè đều là hài tử không ngoan, cha không thích hài tử hư.

Nàng tận lực không khóc, tại sao cha còn không muốn nói chuyện với nàng?

Đại hỏa đốt sạch tất cả, mang đi hết thảy nước mắt cùng hi vọng.

Cố Cửu Niên phụ trách chăm sóc người bị thương, Diệp Văn Nguyệt phụ trách an ủi mọi người.

Mà Sở Hành Ngọc thì lại canh giữ ở cửa thôn, phòng ngừa thủy quái xâm lấn.

Nhìn hai người xuất hiện phía xa, Sở Hành Ngọc vẫn giữ vẻ mặt lạnh lẽo như cũ.

"Sở huynh, sư huynh ngươi đâu?" Tiêu Viêm Lãng hỏi, Trầm Thanh Lưu bên cạnh cười thâm ý.

"Đang chăm sóc người bị thương."

Tiêu Viêm Lãng gật đầu, nhanh chóng đi vào trong thôn. Cho dù chuẩn bị tâm lí tốt, đột nhiên nhìn thấy những người bị thương kia, đáy lòng hắn vẫn xúc động.

"Xin lỗi các vị, chúng ta tới chậm."

Lần này nghe xong áy náy, phản ứng mỗi người đều không giống nhau. Có mấy người nhìn Tiêu Viêm Lãng bằng ánh mắt tràn ngập cảm kích, nhưng có chút oán hận, hận bọn Tiêu Viêm Lãng làm sao đến muộn như vậy, để  bọn họ vô duyên vô cớ phải chịu những ngày đắng này.

Trầm Thanh Lưu thu hết tất cả phản ứng của mọi người vào trong tầm mắt, nhếch miệng mang theo nụ cười trào phúng, "Tiêu huynh, đừng nói như vậy, nhờ các ngươi tận lực cứu giúp, mới cứu lại thôn này. Nếu như không có các ngươi, e là những thôn dân này đều thành đồ ăn trong bụng thủy quái kia. Đại gia nói đúng không?"

Câu cuối cùng, vừa khiêu khích vừa cảnh cáo.

Nhắc đến thủy quái, tất cả mọi người đều e ngại một trận, những người mang oán hận trong lòng cũng không dám mở miệng.

Tiêu Viêm Lãng không chú ý đến thâm ý trong lời nói của Trầm Thanh Lưu, hắn bắt đầu giúp những người bị thương thay thuốc, động viên tâm tình bọn họ.

"Cố huynh, làm phiền ngươi."

Cố Cửu Niên lắc đầu, "Tiêu huynh có thấy sư đệ ta không?"

"Nhìn thấy, hắn bảo vệ ở cửa thôn."

"Vậy thì tốt." Biết Sở Hành Ngọc không có chuyện gì, nội tâm lo lắng của Cố Cửu Niên cũng yên tâm, chuyên tâm cùng Tiêu Viêm Lãng giúp người thay thuốc.

Trầm Thanh Lưu nhìn xung quanh một vòng, ánh mắt dừng ở trên một người trung niên có khuôn mặt hung ác. Thú vị đánh giá, ánh nhìn thẳng khiến tráng hán này sợ hãi trong lòng.

Những người khác đối đầu với Trầm Thanh Lưu đều bị ánh mắt coi như giun dế nhìn, trong lòng dâng lên một luồng khủng hoảng. Trong phòng xao động bất an cùng tâm tình ác liệt toàn bộ đã biến thành khủng bố cùng kính nể, tất cả đều ngoan ngoãn phối hợp đổi dược, không hùng hùng hổ hổ nữa.

Bởi vì tất cả người Đông Hoa phái đều dùng thái độ khiêm nhường an ủi giúp đỡ bọn họ, một số người không biết cảm kích liền đem hết thảy bất hạnh tính lên trên đầu Đông Hoa phái, coi một đám đệ tử nhẫn nhục chịu khó chăm sóc là chuyện đương nhiên, cho tới khi đã quên mất thân phận của chính mình, được voi đòi tiên, lúc Cố Cửu Niên giúp bọn họ trị thương, mượn cơ hội gào thét các loại oán hận, phát tiết nội tâm bất mãn, táo bạo.

Cố Cửu Niên mới đầu nghe những miệng đầy thô tục kia còn có thể tính tình tốt an ủi. Nghe nhiều hơn thì không thèm đáp lại. Sau đó hắn càng là không để ý tới, những người kia liền gọi huyên náo càng lợi hại, thậm chí chỉ trích hắn ra tay không biết nặng nhẹ trước mặt Diệp Văn Nguyệt.

Vì động viên tâm tình những người này, Diệp Văn Nguyệt liền giúp đỡ bọn họ băng bó một lần, làm xong quay về Cố Cửu Niên nở nụ cười áy náy, "Chuyện vừa rồi thực xin lỗi, bọn họ bị thương, thân thể cùng tâm lí cần an ủi, tính khí khó tránh khỏi có chút xấu. Sau này cứ để ta chăm sóc bọn họ."

Cố Cửu Niên xua tay, vẻ mặt nhàn nhạt, "Không ngại, ta có thể hiểu."

Hiện tại nhờ uy thế của Trầm Thanh Lưu, tất cả mọi người đều đàng hoàng, khiến bọn Cố Cửu Niên ung dung rất nhiều.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro