Chương 28. Yêu ma xâm lấn.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit : Cà phê Phin

Rạng sáng ngày hôm sau, Cố Cửu Niên liền cáo từ Diệp Vĩnh Đào, sau đó lại bị khuyên bảo gần nửa canh giờ. Cố Cửu Niên vốn là có chút say rượu, nghe xong đầu càng đau, không nhịn được mở miệng ngắt lời.

"Đa tạ Diệp chưởng môn nhiệt tình giữ lại, vãn bối còn có chuyện quan trọng, không tiện ở lâu."

"Đã như vậy, ta cũng không tiện giữ các ngươi lại, thay ta vấn an Trương chưởng môn của các ngươi." Diệp Vĩnh Đào đúng là rất thích Cố Cửu Niên, phẩm tính tư chất không tệ, hơn nữa về mặt thân phận cũng là môn đăng hộ đối. Chỉ là đối phương quyết tâm phải đi, hắn giữ người lại cũng không tốt.

"Cố huynh, ta tiễn các ngươi." Tiêu Viêm Lãng đứng ở một bên nói. Hắn cùng Cố Cửu Niên xem như vừa gặp đã quen, hôm qua nhiều chuyện bận rộn, hắn cũng không có thời gian ôn chuyện cùng đối phương. Vốn định qua yến hội sẽ cố gắng uống một chén, nào ngờ trời vừa sáng Cố Cửu Niên liền đến chào từ biệt.

"Đa tạ Tiêu huynh."

Vừa dứt lời, ngoài cửa truyền đến cấp báo.

"Khởi bẩm chưởng môn, thôn trang dưới núi có yêu ma tàn phá, xâm hại bách tính."

"Tình huống trước mắt làm sao, thương vong có nặng nề không?" Diệp Vĩnh Đào hỏi, sắc mặt trở nên nghiêm túc.

"Đệ tử không rõ, thôn dân dưới núi thỉnh cầu chúng ta hiệp trợ."

"Được." Diệp Vĩnh Đào nghiêm nghị nói, "Viêm Lãng, Dạ Tầm, các ngươi mau chóng dẫn mấy đệ tử khác đi tìm hiểu tình hình dưới núi. Văn Nguyệt, ngươi đi chuẩn bị thuốc trị thương cứu trị thôn dân bị thương."

"Đệ tử lĩnh mệnh."

Diệp Vĩnh Đào phân phó các đệ tử xong, quay về áy náy nói với Cố Cửu Niên, "Dưới núi không yên ổn, các ngươi vẫn nên ở lại mấy ngày, chờ bọn Viêm Lãng xử lí tốt chuyện này rồi đi."

Cố Cửu Niên nhìn mọi người đâu vào đấy, tuy rằng cảnh tượng vội vã, thế nhưng không gặp hoang mang, "Diệp chưởng môn, trừ ma vệ đạo cũng là bổn phận của chúng ta, vãn bối cũng nên giúp một phần lực. Có địa phương yêu cầu chúng ta hỗ trợ, kính xin cứ việc phân phó."

"Làm phiền hai vị." Diệp Vĩnh Đào vốn muốn từ chối, thế nhưng nghĩ lại, bên dưới ngọn núi có nhiều yêu ma xâm lấn, hơn nữa những yêu ma này thực lực ngày càng mạnh, đệ tử nội môn có tư chất tốt cũng bị thương. Vì lẽ đó cũng không từ chối nữa.

"Mời hai vị hỗ trợ tiểu nữ cứu trị thôn dân."

"Không thành vấn đề, vãn bối cũng có chút hiểu biết về y thuật."

Cố Cửu Niên và Sở Hành Ngọc liền đi theo Diệp Văn Nguyệt tới kho thuốc, bên trong chất đầy đủ dược liệu, số lượng lớn đến mức Cố Cửu Niên kinh ngạc, phỏng chừng qua loa có mấy ngàn tấn, trong đó loại thuốc cầm máu tầm thường chiếm phần lớn, vừa nhìn liền biết không phải dành cho những người tu chân bọn họ dùng.

Những dược liệu này nhìn qua chính là mới tăng thêm gần đây, Cố Cửu Niên không khỏi nghi ngờ hỏi, "Diệp cô nương, quý phái trữ nhiều dược liệu như vậy đều là cho bách tính bình thường dùng sao?"

Diệp Văn Nguyệt ở bên kiểm tra cẩn thận đan dược, nghe xong lời này, vẻ mặt tối sầm lại, "Gần đây yêu ma nảy sinh, ảnh hưởng nghiêm trọng đến sinh hoạt của bách tính dưới núi. Cũng không biết vì sao, cách một thời gian sẽ xuất hiện một nhóm. Mỗi lần lại xuất hiện ở 1 địa phương khác nhau, khiến chúng ta khó lòng phòng bị."

Như vậy xem ra là có người ở trong bóng tối thao túng, cố ý muốn tiêu hao sức mạnh Đông Hoa phái.

Cố Cửu Niên nhìn Sở Hành Ngọc một lúc, trong lòng mơ hồ có chút bất an.

Những việc này hiện tại tuy rằng không có liên quan tới Sở Hành Ngọc, thế nhưng yêu ma trắng trợn xâm lấn Nhân giới, điều này cũng mang ý nghĩa Yêu giới muốn bắt đầu trả thù. Mà Ma giới càng không cam lòng bị phong ấn, sẽ nhân lúc Yêu giới nhiễu loạn Nhân giới không lâu sau, liền đón vị thiếu chủ lưu lạc ở bên ngoài về.

Tam giới một lần nữa đại loạn!

"Sư huynh, ngươi sao thế, hôm qua say rượu đã tốt hơn chưa?" Sở Hành Ngọc nhìn Cố Cửu Niên nhíu chặt mày, quan tâm hỏi.

Cố Cửu Niên lắc đầu một cái, đè xuống suy nghĩ lung tung trong lòng, chuyên tâm chuẩn bị đan dược.

Hắn không thể ngăn cản Sở Hành Ngọc xưng bá tam giới, bây giờ hắn chỉ có thể sớm một chút đi đưa dược liệu cho bách tính dưới núi, làm tốt nhiệm vụ cứu sống bọn họ.

Còn cái khác, sau này tính sau.

Đợi kiểm kê tốt dược liệu, người ra ngoài tìm hiểu tình huống cũng đã trở về.

Tiêu Viêm Lãng nói với mọi người, lần này có hai thôn trấn gặp phải yêu ma tập kích, một là Bình Thủy trấn, còn lại là Trúc Sơn trấn.

Bình Thủy trấn bị một thủy quái tập kích, hiện nay có ba thôn dân mất tích, tử vong hai mươi sáu người, đám người bị thương hơn một trăm. Mà kẻ xâm lấn Trúc Sơn trấn thân phận không rõ, căn cứ vào lời nói của thôn dân, quái vật chỉ xuất hiện vào buổi tối, không ai biết bộ mặt thật của nó. Hiện nay trong thôn tử vong mười người.

"Tình huống hiện tại không rõ, thời điểm hành động các ngươi phải cẩn thận." Diệp Vĩnh Đào nói, "Dạ Tầm thủ ở đâu?"

"Hồi bẩm chưởng môn, sư đệ dẫn chúng đệ tử canh giữ ở Trúc Sơn trấn, buổi tối sắp tới, bọn họ phụ trách bảo vệ bách tính trong trấn."

Tiêu Viêm Lãng hồi đáp.

Hắn cùng Tấn Dạ Tầm đầu tiên là kiểm tra Bình Thủy trấn, sau đó lại đi tới Trúc Sơn trấn. Đây là thương vong so với tưởng tượng nghiêm trọng hơn, đến cũng không còn là những tiểu yêu tiểu quái kia nữa.

Sự tình bắt đầu vướng tay chân.

"Chưởng môn, đệ tử muốn trước lúc trời tối tìm đến Trúc Sơn trấn, hỗ trợ sư đệ bọn họ một chút."

"Ngươi đi đi, mọi việc cẩn trọng."

"Vâng, chưởng môn."

Tiêu Viêm Lãng bọn họ canh giữ ở Trúc Sơn Trấn, Bình Thủy trấn bên kia cũng cần có người chống đỡ yêu ma.

"Cha, nữ nhi đi Bình Thủy trấn." Diệp Văn Nguyệt chủ động xin chỉ thị, sau đó nói với bọn Cố Cửu Niên, "Phiền hai vị đem dược liệu đưa đến hai trấn, cứu trị thôn dân kịp thời."

Còn không đợi Cố Cửu Niên nói chuyện, một đạo âm thanh thanh nhuận phong lưu ở ngoài cửa vang lên, "Không biết có địa phương nào cần Trầm mỗ hỗ trợ?"

Theo sau Trầm Thanh Lưu còn có Minh Tước.

"Làm phiền hai vị." Diệp Vĩnh Đào nói.

Người bên Đông Hoa phái phụ trách đối phó yêu ma, còn Cố Cửu Niên bọn họ phụ trách cứu người.

Hai trấn cách Đông Hoa phái mấy trăm dặm, dựa vào việc vận tải mất quá nhiều thời gian. Diệp Vĩnh Đào liền cho một họ một Hư Không giới.

Hư Không giới chính là tu hành đến một tu vi nhất định có thể biến ra bảo vật, đồ vật quý giá như thế Diệp Vĩnh Đào cho không chút do dự, Cố Cửu Niên nhất thời đối với bị trưởng bối này kính nể nhiều hơn mấy phần.

Tất cả mọi người vùi đầu vào việc trảm yêu trừ ma mà đi, đợi đi đến Bình Thủy Trấn, Cố Cửu Niên mới thực sự cảm thấy mùi chết chóc bi thương.

Trên đường trống vắng không có người qua lại, nhà nhà đều đóng chặt cửa, bầu không khí sợ hãi bao phủ toàn bộ thôn trấn, trong không khí tràn ngập kiềm chế cùng đau thương làm người nghẹt thở.

Tất cả người bị thương đều tập trung trong một gian phòng, mùi máu tanh tràn ngập toàn bộ gian nhà, tiếng rên rỉ cùng tiếng khóc không ngừng.

Cố Cửu Niên chỉ liếc mắt nhìn, nhanh chóng lui ra ngoài. Nhắm mắt lại, đè xuống buồn nôn trong lòng.

"Sư huynh, ngươi đi sắp xếp người nấu dược, nơi này để ta chăm nom."

Sở Hành Ngọc nhìn thấy tình cảnh trong nhà, những người bị thủy quái tập kích không phải tất cả bộ phận đều biến dạng thì chính là tay chân bị gãy, có mấy người đến ruột cũng rơi ra.

Biết rõ không cứu được, còn ở đây kéo dài hơi tàn, không bằng chết cho thoải mái.

Thế nhưng người Đông Hoa phái không nghĩ thế, bọn họ sẽ không bỏ qua bất cứ người nào, mặc kệ đắng, đau chỉ cần có hi vọng sống tiếp đều sẽ kiên trì.

Cố Cửu Niên nhìn sắc mặt Diệp Văn Nguyệt nghiêm túc vì mọi người băng bó vết thương, đè xuống buồn nôn trong lòng, "Ta có thể."

Vừa dứt lời lại đi vào.

Sở Hành Ngọc muốn ngăn cản, không muốn Cố Cửu Niên phải miễn cưỡng chính mình như thế. Sau đó lại nghĩ tới những hình ảnh tàn khốc này Cố Cửu Niên sớm thích ứng chút cũng được, suy cho cùng tương lai hắn phải đối mặt chính là cục diện máu tanh.

Có Cố Cửu Niên hỗ trợ, Diệp Văn Nguyệt thoải mái một chút. Thêm vào vài đại phu trong trấn, rốt cuộc nửa đêm xử lí xong tất cả người bị thương.

Cố Cửu Niên một mặt uể oải đi ra khỏi phòng, đi đến phía góc tường, rốt cục không nhịn được nôn ra ngoài. Nhắm mắt lại trong đầu tất cả là những tiếng rên rỉ bất lực, khuôn mặt tràn ngập thống khổ còn có ánh mắt tuyệt vọng. Chóp mũi quanh quẩn mùi máu tanh không thể gạt đi, gây nên một trận buồn nôn.

"Sư huynh."

Cố Cửu Niên gian nan mở mắt ra, sắc mặt trắng bệch, ngón tay run run tiếp nhận khăn tay Sở Hành Ngọc đưa cho, lau miệng, nỗ lực nở một nụ cười.

"Sư huynh, đừng sợ, có ta đây."

Sở Hành Ngọc ôm người sắc mặt khó coi trước mắt này, nhẹ giọng an ủi. Chỉ lát sau nghe thấy tiếng nức nở trầm thấp, Sở Hành Ngọc cụp mắt xuống, không lên tiếng nữa, tùy ý để Cố Cửu Niên khóc ướt bả vai y.

Diệp Văn Nguyệt khắc phục hậu quả xong, đi ra liền thấy cảnh này.

Vào lúc này, có bờ vai để dựa vào, thật tốt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro