Chương 27

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit : Cà phê Phin

Nghe người kia nói lời ngông cuồng, lông mày Diệp Văn Nguyệt hiện lên sự phẫn nộ càng rõ, cũng không mang được sự bình tĩnh tự tin như thường ngày.

"Ám Nghiêu, ta nợ ngươi ân tình đã xong, từ đó chúng ta không còn liên quan. Ngươi sau này không cần trở lại Đông Hoa phái, nếu không đừng trách kiếm ta vô tình."

Một lần ra ngoài làm nhiệm vụ trừ ma vệ đạo, nàng trúng ám toán. Vốn là lấy thực lực của nàng, giết chết mị ma kia cũng không phải việc khó, chỉ là đối mặt với mị ma khổ sở xin tha, nàng động lòng trắc ẩn, muốn cho đối phương một cơ hội sửa sai làm lại cuộc đời.

Sau đó thiện tâm của nàng làm hại chính mình, đối phương nhân lúc nàng thu kiếm đó, mưu toan đoạt xác. Tuy rằng nàng giết chết mị ma, nhưng nàng vẫn là đánh giá thấp Ma tộc đê tiện.

Mị ma là một Ma tộc cấp thấp, làm tất cả đều là chút việc mê hoặc, nàng bị mị ma ám hại, trong cơ thể bốc lên một cảm giác xa lạ làm nàng hoảng hốt, lung tung tìm tới một chỗ yên tĩnh muốn ép lại xao động bên trong.

Sau đó càng áp chế, thân thể càng khô nóng, ý thức mơ hồ nhìn thấy một người nở nụ cười chậm rãi đi về phía mình.

Sau đó liền phát sinh sự tình nàng không muốn hồi tưởng.

Đối mặt với Diệp Văn Nguyệt khí thế uy hiếp bức người, Ám Nghiêu vẫn cười nhàn nhã như cũ, ánh mắt sâu thẳm nhìn khiến người phát hoảng.

"Ngươi không đánh lại được ta."

"Ngươi..." Diệp Văn Nguyệt giận dữ, lại không thể không thừa nhận sự thật này, "Ta không giết được ngươi, Đông Hoa Phái ta sẽ có người có thể giết ngươi."

"Ngươi nói là cha ngươi à." Ám Nghiêu cười lạnh một tiếng, đảo mắt liền đến bên người Diệp Văn Nguyệt, nhìn ánh mắt nàng tràn ngập đề phòng, nâng cằm người lên, cười ác ý, "Ta nói giao dịch ngươi cần suy nghĩ kĩ, nhưng thời gian cho ngươi suy nghĩ không nhiều."

"Ám Nghiêu, luôn có một ngày ta muốn giết ngươi." Diệp Văn Nguyệt quật cường mở to hai mắt, hung hãn nói.

"Giết ta thì sẽ không cứu được cha ngươi." Một phen uy hiếp khiến Diệp Văn Nguyệt cắn môi, ánh mắt nhìn Ám Nghiêu tràn ngập thù hận.

Tựa hồ còn trêu đùa chưa đủ, Ám Nghiêu còn ở bên người ám muội thổi khí, "Vẫn là dáng vẻ không vui này mới đáng yêu, lúc này mới như tiểu cô nương. Toàn bộ khuôn mặt lạnh nhạt, sẽ rất xấu."

Bên môi sát qua vành tai, kinh sợ đến mức Diệp Văn Nguyệt tim đập nhanh hơn, trên mặt lúc xanh lúc đỏ, "Kẻ xấu xa."

"Chúng ta sự tình thân mật cũng đã làm, hôn một chút thì thế nào?" Ám Nghiêu không phản đối, "Nữ tử Ma tộc không phiền toái giống các ngươi, vừa lớn mật vừa cởi mở, không cần phải giữ vẻ ngụy quân tử. Các ngươi thật đúng là tẻ nhạt."

"Người có tình cảm không phải người để ma vật máu lạnh các ngươi có thể lí giải."

"Cũng chính bởi vì các ngươi có những thứ cảm tình buồn cười này, đùa bỡn mới vui như vậy."

Lý trí Diệp Văn Nguyệt triệt để mất khống chế, vung kiếm công kích Ám Nghiêu. Mà làm cho nàng không nghĩ tới chính là, dĩ nhiên đâm trúng thật.

Sững sờ nhìn nam tử trước mắt bởi vì bị thương mà thu lại ý cười, tâm Diệp Văn Nguyệt lập tức nguội, tay cầm kiếm bất chợt thả ra.

"Ngươi làm sao không tránh ra."

Ám Nghiêu không nói gì, lạnh lùng rút kiếm ra, ánh mắt nhìn về phía Diệp Văn Nguyệt dường như một người xa lạ. Che ngực bị thương, hóa thành một trận ma khí không hề có một tiếng động biến mất.

Nhìn gian phòng không có một bóng người, thân thể Diệp Văn Nguyệt không khống chế được run lên, nước mắt theo gò má trắng bệch chảy xuống, cùng với vết máu quyện trên đất như luân hãm trái tim nàng.

Ám Nghiêu cứu nàng.

Nam nhân cao to anh tuấn không sợ nàng lạnh lùng, khóe miệng tựa hồ vẫn mang theo ý cười, trêu đùa nàng như một con nai vàng ngơ ngác, tâm không gợn sóng.

Thất thân, mất tâm. Nam nhân này mới nói cho nàng biết mị ma là thủ hạ của hắn, hết thảy đều là kế hoạch của hắn.

Đáng trách!

Kỳ thực vết thương ấy đối với Ám Nghiêu mà nói chỉ là chút thương tích nhỏ. Ma tộc bọn họ có năng lực tự lành rất mạnh mẽ, không phải bị thương mất chút máu liền sẽ yếu đuối chết như nhân loại. Vết thương này không cần một ngày có thể tốt lên, chỉ là dòng máu có chút khoa trương.

Ra khỏi gian phòng của Diệp Văn Nguyệt, Ám Nghiêu bưng vết thương cười đến không thể ngậm miệng.

Nữ nhân kia dáng vẻ một mặt tan nát cõi lòng thật là khó thấy, cũng không uổng công hắn nhận chiêu kiếm đó của nàng. Nhìn gương mặt đẹp đẽ thuần khiết kia lộ ra vẻ mặt thú vị, hắn liền cao hứng.

Coi như quay về đột nhiên xuất hiện hai người khác cũng không làm ảnh hưởng tâm tình vui vẻ của hắn.

"Thiếu chủ, Minh Tước, đã lâu không gặp."

Sở Hành Ngọc nhàn nhạt đáp một tiêng, cũng không tính toán thái độ vô lễ của Ám Nghiêu.

"Ngươi vì sao đi tới Nhân giới?"

"Thuộc hạ ở Ma giới nhàn rỗi, nghĩ đến còn chút nợ cũ năm xưa chưa giải quyết ở Nhân giới, cho nên mới tới."

Ám Nghiêu ung dung trả lời, không tránh né đối mặt với ánh mắt hoài nghi của Sở Hành Ngọc.

"Không nên xem thường Nhân giới, có được thứ ngươi muốn liền trở về." Sở Hành Ngọc nhìn vết máu trên người Ám Nghiêu, cảnh cáo một câu. Y biết mục đích của Ám Nghiêu, chỉ là hiện tại không có lực không chế hắn.

Là một trong Tam Đại Ma Sứ, Ám Nghiêu luôn phóng khoáng bất kham, không câu nệ tiểu tiết, chỉ trung thành với Ma tộc mà không phải trung thành với người nào.

Dưới cái nhìn của hắn, chỉ có Ma Tôn mới có tư cách dẫn dắt Ma tộc sừng sững với Tam giới. Mà trước mặt người này tuy có huyết thống mạnh mẽ, thế nhưng vẫn là thiếu chủ rất yếu, không đáng để hắn có nhiều tôn kính.

Sự vụ xử lí bên trong Ma Tộc lại khô khan tẻ nhạt, sớm ngày đón Ma Tôn về, hắn có thể được giải thoát rồi.

"Thiếu chủ, thuộc hạ chờ mong ngươi một ngày nắm giữ Ma giới."
Sở Hành Ngọc nghe xong liền trào phúng, cũng không nổi giận, "Ngươi sẽ thấy."

"Mong là vậy." Ám Nghiêu nói rất ít, hắn không quá yêu thích Sở Hành Ngọc, bởi vì Sở Hành Ngọc rất vô vị, tuy rằng Minh Tước cũng là một kẻ không hiểu tình thú, thế nhưng tốt xấu có thể đùa. Liền chuyển hướng nói chuyện cùng Minh Tước.

"Minh Tước, ở Nhân giới lăn lộn lâu như vậy, làm sao vẫn buồn như thế?"

"Ta.." Minh Tước biết mình không biết nói chuyện, cũng không hiểu niềm vui của con người, nhớ tới người kia cũng nói hắn như vậy, tâm tình chợt suy sụp.

Ám Nghiêu chỉ quan tâm chính mình cao hứng, không để ý người khác vui sướng đau buồn, cũng không có ý nghĩ an ủi.

"Thiếu chủ, nếu không còn chuyện gì, thuộc hạ đi trước."

Cũng không nghe Sở Hành Ngọc trả lời, trực tiếp biến mất.

"Thiếu chủ..." Minh Tước nhìn sắc mặt không quen của Sở Hành Ngọc, thử hòa hoãn bầu không khí.

"Không cần nhiều lời, hắn luôn là tính tình thế này, không cần cùng hắn tính toán."

"Đa tạ thiếu chủ." Minh Tước nói, tâm trạng thở phào nhẹ nhõm. Tuy rằng Ám Nghiêu làm việc, nói chuyện có lúc khiến người khác chán ghét, thế nhưng bọn họ đã làm việc chung nhiều năm, hắn không hi vọng nhìn thấy tương lai Ám Nghiêu bị thiếu chủ trả thù.

Tối nay Cố Cửu Niên cùng Trầm Thanh Lưu đều uống say, hai người họ vừa vặn thừa cơ hội này tìm kiếm Ám Nghiêu thương lượng sự tình. Nhưng mà Ám Nghiêu chính mình xuất hiện, lại cười điên cuồng, quả thực có bệnh.

Sở Hành Ngọc biết Ám Nghiêu đến Đông Hoa phái tự nhiên không phải giải quyết việc riêng đơn giản như vậy, nhất định có liên quan đến Ma Tôn.

"Chú ý hành động của Ám Nghiêu, bất cứ lúc nào cũng báo cáo cho ta."

"Vâng, thiếu chủ."

Minh Tước không hiểu lời nói của Sở Hành Ngọc có mục đích gì, lấy hiểu biết của hắn đối với Ám Nghiêu, người này sẽ không phản bội Ma tộc, không biết thiếu chủ đang lo lắng gì.

Thấy Minh Tước nghi vấn, Sở Hành Ngọc không có ý muốn giải thích, ở bên ngoài lâu như vậy, sư huynh chắc cũng tỉnh rượu rồi.

Trở lại nơi ở, xa xa nhìn thấy đèn đuốc bên trong động sáng choang, Cố Cửu Niên ngồi ở trên giường đá (moẹ, giường đá chắc cứng lắm ), một tay đỡ trán, tựa hồ đợi rất lâu rồi.

Sở Hành Ngọc trong lòng nhảy một cái, y không nghĩ tới Cố Cửu Niên tỉnh sớm như thế.

"Sư huynh uống chút trà nhuận giọng."

"Sư đệ, ngươi đi đâu vậy?" Cố Cửu Niên không có tiếp nhận chén trà, trực tiếp nắm lấy cổ tay Sở Hành Ngọc, nhíu mày chất vấn.

Sở Hành Ngọc gỡ bỏ một nụ cười le lói, "Ta đi ra ngoài một chút, hôm nay ánh trăng không tệ."

Ánh trăng không tệ? Sợ là sắc đẹp không tệ đi!

Nhìn ánh mắt né tránh của Sở Hành Ngọc, trong lòng Cố Cửu Niên một trận hờn dỗi. Tự động bổ não ra một cảnh tượng tuấn nam mỹ nữ gặp gỡ dưới trăng, nghĩ như thế làm sao không chướng mắt.

"Ngày mai chúng ta về Vân Hiển Tông."

"... Vâng, sư huynh." Sở Hành Ngọc còn có một ít chuyện muốn giao cho Ám Nghiêu, chỉ là nhìn Cố Cửu Niên không hiểu sao tức giận, cũng không phản đối.

Mà trong lòng Cố Cửu Niên càng là phiền muộn.

Trả lời miễn cưỡng như vậy, khẳng định là có chuyện. Thế nhưng tiếp tục hỏi thành ra chính mình gây sự, hắn căn bản không có tư cách hỏi đến việc tình cảm của sư đệ.

"Nhanh ngủ đi, sau này ngươi không cần ra ngoài một mình, đặc biệt buổi tối."

Cố Cửu Niên trừng Sở Hành Ngọc một cái, cường điệu với người tên có ba chữ này.
––––––·–––––·––––––·––––––·

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro