Chương 26. Yến hội sinh thần

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

                                                              Edit : Cà phê Phin

Yến hội tổ chức tại một địa điểm trống trải giữa sườn núi, tân khách đến đây cũng không phải quá nhiều, chỉ tầm mấy chục người, trong đó có không ít là gương mặt quen. Cố Cửu Niên liếc mắt liền thấy một vị thiếu chủ uống rượu giải sầu.

"Trầm huynh, mấy ngày không gặp, vẫn khỏe chứ."

Trầm Thanh Lưu ngẩng đầu liếc mắt nhìn Cố Cửu Niên, mặt cười đầy ý xuân, tiếp tục uống rượu.

"Trầm huynh, có gì không vui, nói ra nghe một chút, có thể Cố mỗ giúp đỡ được."

Cố Cửu Niên cực kì tò mò ngồi xuống, Trầm Thanh Lư tính tình luôn luôn phong lưu, khi nào lại chật vật qua như thế, muốn một mình tự rót tự uống.

"Cố huynh chỉ là đến chúc?" Trầm Thanh Lưu liếc Sở Hành Ngọc đang đứng sau Cố Cửu Niên không nói tiếng nào một cái, nhớ tới thông báo người kia, còn có mục đích đến đây, trong lòng càng buồn bực.

Nghe trong lời nói này có vấn đề, Cố Cửu Niên lập tức cũng không cười nổi.

Đương nhiên còn muốn nghe cản sư đệ hắn hoa đào nở.

"Thừa dịp yến hội còn chưa bắt đầu, Cố mỗ cùng Trầm huynh uống hai chén."

"Sư huynh, rượu nhiều hại thân." Sở Hành Ngọc đoạt lấy chén rượu của Cố Cửu Niên, vẻ mặt không quen nhìn Trầm Thanh Lưu, "chúng ta lần này đến chỉ để chúc mừng."

Cũng có ý nói với Cố Cửu Niên, không cần có những tâm tư không nên có.

Trầm Thanh Lưu bật cười một tiếng, cũng không biết đang cười người khác hay cười chính mình, "Cố huynh, ngươi cũng coi như là rồng phượng trong nhân loại, con đường tu tiên xa xôi lâu dài, lẽ nào chưa hề nghĩ tới chọn một người mang theo bảo hộ một đời?"

Cố Cửu Niên bị hỏi sửng sốt, hắn dĩ nhiên cũng muốn cùng người nào đó sống đến già, chỉ là con đường tình duyên cũng như con đường tu chân, đều phải từ từ.

"Đời này rất dài, không vội."

Hai người dựa vào rất gần, nói lời riêng tựa như là cắn lỗ tai, dáng vẻ ám muội này khiến Sở Hành Ngọc sinh hỏa khí, đang muốn tách hai người ra, liền nghe có người cao giọng hô.

"Cung nghênh chưởng môn!"

Vừa dứt lời liền thấy Diệp Vĩnh Đào mang theo một nhóm tuấn nam mỹ nữ xuất hiện.

Trong đó một vị nữ tử lấy khăn che mặt, một bộ y phục lụa mỏng thuần trắng phác họa ra tư thái yểu điệu, mặt tuy rằng không nhìn thấy, thế nhưng cặp mắt kia trong suốt, tinh khiết mỹ hảo, chỉ cần liếc mắt nhìn cũng khiến tim gan người ta có cảm giác như mặt nước phẳng lặng, vạn vật trên thế gian đều biến thành hòa bình, yên tĩnh.

"Cố huynh, ngươi nhìn đến ngây người."

Cố Cửu Niên hoảng loạn lấy lại tinh thần, đối mặt với Trầm Thanh Lưu bằng đôi mắt đào hoa cười mà như không cười, mạnh mẽ trừng lại. Quay về bên cạnh Sở Hành Ngọc bị quăng tới ánh mắt phẫn nộ, chỉ có thể nhắm mắt làm ngơ. Vừa nãy hắn xác thực có cảm giác bị gột rửa linh hồn, thật giống như bị nhìn thấu hắn không phải người của thế giới này.

Đứng ở vị trí đầu tiên, Diệp Vĩnh Đào còn chậm rãi mà nói từ lúc Diệp Văn Nguyệt sinh ra đến khi đạt tu vi Trúc Cơ, phía dưới đã có mấy người thiếu kiên nhẫn, mà Diệp Vĩnh Đào đứng bên cạnh mấy người vẫn giống như rất ổn định, vẫn là vẻ mặt cùng tư thế của chưởng môn từ khi mới bắt đầu nói chuyện.

Bị vướng bởi thân phận chưởng môn của Diệp Vĩnh Đào, người đến tham gia yến hội cho dù bất mãn cũng không có ai ngắt lời, sau đó nghe đầy đủ hai canh giờ.

"Các vị đạo hữu, hôm nay bản phái song hỷ lâm môn (*), tại hạ khó tránh khỏi nói nhiều, mong các vị bao dung."

(*) niềm vui nhân đôi.

Chưởng môn một phái khách khí như thế, còn ai dám không nể mặt mũi đây.

Tất cả mọi người đều biểu thị không có chuyện gì, sau đó Diệp Vĩnh Đào còn nhân tình cảnh này nói tiếp. Nói chuyện kiểu này, gần nửa canh giờ lại qua.

Đợi được thời điểm Diệp Văn Nguyệt, nhân vật chính của yến hội này lên sân khấu, sắc trời đã gần hoàng hôn, cảm xúc mãnh liệt của mọi người đều bị mài đến không còn lại bao nhiêu.

"Đa tạ các vị tới tham gia yến hội của tiểu nữ, hôm nay thân thể tiểu nữ có chút không khỏe, muốn cáo lui trước, kính xin các vị thứ lỗi."

Diệp Văn Nguyệt nói đơn giản xong liền đi, để lại một đám người trợn mắt ngoác mồm. Diệp Vĩnh Đào nói xin lỗi với mọi người vội vã đuổi theo nữ nhi.

Đứng mấy canh giờ, thân thể không nhúc nhích, cả người không khỏe, lý do này quá giả.

"Xem ra thực sự đến chúc mừng." Trầm Thanh Lưu quét xung quanh đám người gây rối một chút, nhìn về phía Cố Cửu Niên ánh mắt không rõ ý vị, "Những người này một chuyến tay không."

Cố Cửu Niên cũng rõ ràng, nói là yến hội sinh thần, nhưng là biến tướng chọn rể, chẳng trách đến đều là các nam đệ tử tư chất tốt nhất các môn phái.

Lần này yến hội Diệp Văn Nguyệt cũng không muốn làm, nhưng là không từ chối được mảnh lòng tốt của cha mình, không thể làm gì khác hơn là mượn cớ ốm rời đi.

"Văn Nguyệt, cha tu luyện đã tới bình cảnh (*) rồi, cũng không biết còn ở cạnh ngươi được bao lâu." Sắc mặt Diệp Vĩnh Đào ưu sầu, "Cha không yên lòng nhất là ngươi, chỉ hi vọng có thể tìm một người thật tốt chăm sóc ngươi."

(*) Không thể vượt qua cảnh giới để tiếp tục tu luyện tăng cấp nữa.

"Cha, con nhất định sẽ tìm người có phương pháp giúp người đột phá bình cảnh. Còn việc hôn sự của con, cha không cần quá lo lắng." Diệp Văn Nguyệt sắc mặt lành lạnh cũng khó nén thống khổ trong mắt.

Con đường tu chân này, hiếm khi có thể thuận lợi phi thăng, tự nhiên cũng có việc ngã xuống. Mà tu vi Diệp Vĩnh Đào là Đại Thừa trung kỳ, chính là đang trùng kích(*) hậu kỳ. Nhưng những năm này tu vi vẫn không tinh tiến, hắn e sợ chính mình tăng cấp xong liền ngã xuống, vì lẽ đó mau chóng an bài tất cả cho nữ nhi.

(*) hiểu đơn giản là gần đạt tới.

"Vậy cũng tốt." Diệp Vĩnh Đào hiểu rõ tính tình nữ nhi mình, cũng không khuyên nhủ nữa, chỉ là cô đơn rời đi.

Diệp Văn Nguyệt trong lòng đau khổ, nàng không thể không thừa nhận nam nhân kia nói đúng.

Nàng cuối cùng sẽ có một ngày cầu xin hắn!

Bên này tình cảnh nữ nhi bi thảm, bên kia chính là một mảnh náo nhiệt.

Sau khi người ở chỗ này đều biết hỏi cưới thê tử là vô vọng, quét qua khí thế giương cung bạt kiếm lúc trước, mỗi người lại xưng huynh gọi đệ. Cố Cửu Niên phát hiện bên cạnh mình vô tình tụ tập rất nhiều người, phần lớn là khuôn mặt không quen thuộc.

Theo phép tắc, phàm là người chúc rượu, nói chuyện hắn đều không thể từ chối. Sở Hành Ngọc giúp hắn chặn rượu đều bị cự tuyệt, hắn cảm thấy từ đầu đến cuối y còn là vị thành niên, không nên uống rượu.

Vị thành niên!

Cố Cửu Niên uống đến đầu có chút không rõ ràng đột nhiên ý thức được vấn đề này, liếc mắt tinh tế nhìn khuôn mặt tuấn mỹ của Sở Hành Ngọc, "Sư đệ, chờ ngươi mười tám, ta liền..."

"Liền cái gì, sư huynh?"

"Liền..." thông báo.

Tửu lượng Cố Cửu Niên không tốt, lại bị người luân phiên chúc rượu, lời còn chưa dứt liền say ngất ngây.

Sở Hành Ngọc tàn nhẫn trừng một chút người muốn chúc rượu, ôm ngang Cố Cửu Niên liền đi.

"Ma tộc các ngươi đều làm việc càn rỡ thế sao?" Trầm Thanh Lưu quay về một gương mặt nam nhân đang trưng ra, nói.

Minh Tước cẩn thận suy nghĩ một lúc, gật đầu. Dẫn đến Trầm Thanh Lưu một trận cười to, cười đến cuối cùng sắc mặt chìm xuống.

Từ sau khi hắn ý thức được sức mạnh Sở Hành Ngọc, cũng biết người này chính là thiếu chủ Ma tộc vẫn không rõ tung tích. Mà Minh Tước nói cho hắn,ngoại trừ Ma Tôn có thể giết chết ma thể bên trong cơ thể muội muội hắn, còn có thể làm được cũng chỉ có Sở Hành Ngọc.

Căn cứ vào nguyên nhân này, hắn chưa nói ra thân phận của Sở Hành Ngọc.

Mà hắn lúc trước cứu Minh Tước cũng là hy vọng có thể tìm ra biện pháp loại bỏ ma thể của muội muội, nếu không phải hắn ngu xuẩn, Thanh Ly cũng không bị Ma tộc nhập thể, lại càng không có bất cứ lúc nào bị đoạt xác nguy hiểm.

"Nếu như ta muốn nói cho mọi người thân phận của thiếu chủ ngươi, ngươi sẽ làm thế nào?" Trầm Thanh Lưu ác ý hỏi, cố ý làm khó dễ Minh Tước. Trong lòng hắn bị những ma tộc này làm cho không thoải mái, hắn tự nhiên cũng phải để bọn họ không thoải mái.

Minh Tước cúi đầu không nói, một cái tay đỡ Trầm Thanh Lưu say chuếnh choáng, một tay khác buông xuống đứng ở bên cạnh, nắm gắt gao, lực đạo kia có thể bóp hòn đá vỡ vụn.

Đợi một lúc, không thấy người trả lời,Trầm Thanh Lưu tự giễu nở nụ cười, "Giết ta."

Minh Tước rất nhanh lắc đầu, "Ta sẽ không giết ngươi."

Cũng sẽ không phản bội Ma tộc.

"Thật sao?" Trầm Thanh Lưu hoài nghi hỏi, nhìn trong mắt Minh Tước ẩn nhẫn cùng khó chịu, trong lòng hắn thoải mái hơn nhiều.

Đợi đến màn đêm buông xuống, toàn bộ huyên náo ban ngày đều yên tĩnh lại.

Trong kiến trúc duy nhất chất gỗ của Đông Hoa phái xuất hiện một nam tử, nhàn nhã đánh giá đây là khuê phòng thuộc về nữ tử.

Không có tơ lụa, cũng không có son phấn, tất cả đều là sách ghi chép thuốc trị thương, điển tịch tu chân.

Diệp Văn Nguyệt trở lại phòng mình, kinh ngạc nhìn nam tử nằm ở trên giường nàng, vừa giận vừa sợ, "Ngươi sao lại ở chỗ này?"

Nhanh chóng đóng cửa lại, con mắt luôn bình tĩnh nay lại phẫn hận nhìn nam nhân trước mắt, "Nơi này là Đông Hoa phái ta, không phải một tên Ma tộc ngươi có thể tiến vào,"

"Khuê phòng của ngươi như thế này thật vô vị, giết người so với cứu người thú vị hơn nhiều, nắm giữ tính mạng của bọn họ, nghe những âm thanh cầu xin, nhìn gương mắt bọn họ hoảng sợ, ngẫm lại rất thú vị."

Diệp Văn Nguyệt cả người run lên, "Trong mắt ngươi tính mạng của ngươi khác là đồ chơi sao?"

"Không phải!" Ám Nghiêu tâm tình tốt trả lời, sau đó dừng lại trên gương mặt đẹp đẽ của Diệp Văn Nguyệt, "Ngay cả đồ chơi cũng không bằng."

Khóe miệng nâng lên một nụ cười giả tạo thực sự làm người chán ghét!

---------------------------------------------------------

Lời tâm tình của editor : Tui cảm thấy sắp đến lễ tình nhân rồi nên muốn edit nhanh xíu cho các cậu đọc. Không có người yêu thì ở nhà ăn cẩu lương. =w= Không hiểu sao tui rất thích Ám Nghiêu thế nhưng ảnh thì ra là người có chủ rồi. Chương sau mọi người sẽ biết tại sao tui nói vậy nha.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro