Chương 25. Đến Đông Hoa phái.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

           Edit : Cà Phê Phin
Thương thế Cố Cửu Niên đã tốt hơn, dựa theo kế hoạch bọn họ muốn đến Đông Hoa phái. Gần mấy ngày nữa là sinh thần đôi mươi của nữ nhi chưởng môn Đông Hoa phái, Diệp Văn Nguyệt, đồng thời cũng chúc mừng nàng đạt đến tu vi Kim Đan.

Tuổi còn trẻ đã có tu vi cao thâm như vậy, đúng là hiếm thấy. Càng hiếm có hơn chính là thiên kim chưởng môn này dung mạo như thiên tiên, khí chất xuất trần(*), còn có một tấm lòng nhân hậu. Một lòng tu đạo chỉ vì bá tánh vạn vật, chưa bao giờ trục lợi bản thân.

(*) Không thuộc về trần gian.

Mỹ nhân có thực lực, thân phận và nhan sắc như vậy tự nhiên không thiếu người theo đuổi. Thế nhưng nghe nói cho đến nay vẫn chưa có người nào lọt vào mắt nàng. Nghĩ cũng đúng, nàng là nữ tử ưu tú, mấy người có thể xứng đôi.

Càng đến gần Đông Hoa phái, các loại truyền thuyết liên quan đến Diệp Văn Nguyệt ngày càng nhiều, cũng không tránh khỏi càng ngày càng không hợp lẽ thường.

Đại đệ tử Đông Hoa Phái Tiêu Viêm Lãng, cùng Cố Cửu Niên sau một ngày du ngoạn cũng đến nơi. Nội môn còn có nhiều việc chờ hắn xử lí, tuy rằng nhị sư đệ có thể làm, nhưng nhị sư đệ trước giờ bất hòa với sư muội, hắn phải trở về nhanh chút mới tốt.

Mà hai nhân vật khác cấp trưởng bối, chỉ nói câu sau này còn gặp lại liền không thấy tăm hơi, sau đó cũng chỉ còn lại hai huynh đệ Cố Cửu Niên chạy đi.

Cố Cửu Niên cười, nghe trên phố đồn đại, tình cờ nhìn về phía Sở Hành Ngọc.

Ở trong nguyên tác, nữ tử hắn yêu thích nhất chính là Diệp Văn Nguyệt, cũng như mọi khi có Thánh Mẫu(*), làm những sự việc Bạch liên hoa, thế nhưng không khiến người ta chán ghét chút nào. Nàng cũng là nữ tử Sở Hành Ngọc sủng ái nhất, ngồi chắc vị trí ghế gập đệ nhất hậu cung.

(*) Ý Niên Niên là tấm lòng lương thiện, tâm thánh mẫu đó.

Nghĩ tới đây, Cố Cửu Niên cười không nổi nữa, có thể không lâu sau đó hắn cũng nên làm lễ tế từ trần thanh xuân cho chính mình.

"Sư huynh, ngươi đang nghĩ gì? Hẳn là cũng hiếu kì vị cô nương này?"

Âm thanh Sở Hành Ngọc ép tới cực thấp, chỉ một mình Cố Cửu Niên nghe thấy. Ánh mắt y đen tối không rõ, ngón tay đẹp đẽ lắc nhẹ chén trà, tựa hồ hờ hững.

Cố Cửu Niên sững sờ, không biết có phải là vì "người tình trong mắt hóa Tây Thi"hay không, chỉ là động tác rất đơn giản, đặt trên người Sở Hành Ngọc lại tự dưng nhiều hơn mấy phần mê hoặc.

"Kỳ nữ tử." (*) Cố Cửu Niên tùy tiện nói vài câu, nghiêng đầu che giấu, trên mặt có thể thấy rõ có thêm vài tia đỏ ửng, bộ dáng thẹn thùng khiến Sở Hành Ngọc tức giận trong lòng.

(*) Nữ tử tài giỏi, nổi bật.

Còn chưa thấy mặt, y đã đối với Diệp Văn Nguyệt sinh ra cảm giác căm ghét.

"Lần này Đông Hoa phái mời không ít người tu chân tới tham gia yến hội sinh thần nữ nhi chưởng môn, đến lúc đó sẽ có rất nhiều ánh mắt, sư đệ nếu không thích, một mình sư huynh đi cũng được."

Để ngươi một mình đi gặp tình nhân à?

Sở Hành Ngọc dĩ nhiên không chút nghĩ ngợi liền từ chối, "Ta cùng sư huynh đi, để phòng trừ vạn nhất."

Cố Cửu Niên định tiếp tục khuyên, sau đó nhìn thấy Sở Hành Ngọc không cho thay đổi sắc mặt, không thể làm gì khác hơn là thỏa hiệp, miễn cưỡng lộ ra một nụ cười.

Hắn vốn là muốn hai người không thấy mặt, vậy thì chẳng sát ra tia lửa gì. Nhưng mà Sở Hành Ngọc lại muốn đem hắn để dưới mí mắt, miễn cho bản thân lơ là, người trước mắt này lại bị kẻ khác câu dẫn hồn phách.

Hai người mỗi người một ý, đến yến hội trước một ngày.

Đối với Đông Hoa phái, Cố Cửu Niên ấn tượng đầu tiên chính là mộc mạc. Nói trắng ra, chính là nghèo. Toàn bộ môn phái dung hợp rất hài hòa với quang cảnh tự nhiên, hợp lí vận dụng tất cả tài nguyên thiên nhiên, tỷ như dùng rừng sâu làm thành đình viện.

Nhìn động vật nhỏ tình cờ xuất hiện, Cố Cửu Niên không nhịn được co giật khóe miệng, chủng loại cũng thật nhiều, các loại món ăn dân dã đều đầy đủ.

"Những thứ này đều là thiên nhiên tự nhiên, không thể gây tổn hại, mời hai vị sư huynh đi bên này." Đệ tử dẫn đường không cảm thấy kinh ngạc, Đông Hoa phái bọn họ mỗi lần có khách nhân đến đều sẽ bị thiết kế thuần tự nhiên này làm cho kinh diễm.

Ách... càng đúng hơn là kinh hãi đi.

Kỳ thực nhìn lâu, cũng có một phong vị khác. Ít nhất thời điểm tẻ nhạt ăn món ăn dân dã cũng không tệ.

Chờ có nơi nghỉ, Cố Cửu Niên cảm giác trở về nguyên thủy càng mãnh liệt hơn.

Hoàn toàn dựa vào ngọn núi chế tạo nhà đá, nhìn thật giống như bị một người trực tiếp đập một quyền. Trên thực tế đúng thật như vậy. Đông Hoa phái nhà đá chiếm đa số, phần lớn đệ tử lấy ngọn núi để luyện công tăng cấp.

Cũng có một chút tạo hình ưu mỹ, không gian rộng rãi, góc cạnh bên trong nhà đá bằng phẳng, nhưng phần nhiều là làm ẩu, chính là giai đoạn luyện công trước tạo thành hàng nhái dỏm.

Bọn Cố Cửu Niên ở tự nhiên là chỗ tốt nhất.

Cũng may sắp xếp đồ ăn không phải dùng tảng đá chế tạo thành bát, chỉ là tại sao tất cả đều là thức ăn chay?

Cố Cửu Niên đột nhiên nhớ ra ý nghĩa tồn tại của đình viện sâu trong rừng kia.

"Sư huynh, nếu ăn không quen ta đi kiếm ít đồ khác."

Cố Cửu Niên biết Sở Hành Ngọc muốn kiếm đồ gì, nghĩ đến đệ tử dẫn đường nhắc nhở, lắc lắc đầu, "Nhập gia tùy tục."

Nói không khỏi có mấy phần chua xót trong lòng.

"Sư huynh, ngươi cảm thấy nơi này thế nào?"Sở Hành Ngọc đột nhiên hỏi, lời nói tựa hồ mang theo thâm ý.

Cố Cửu Niên thở dài, "Ở lại một hai ngày, tự nhiên là sẽ thấy có thú vui. Nếu nói là nơi ở, vẫn là môn phái chúng ta tốt."

Một câu tiếp theo, Cố Cửu Niên nhỏ giọng, suy cho cùng lời nói này nói ra quả thật có lỗi với Đông Hoa phái.

Sở Hành Ngọc thỏa mãn nở nụ cười, sư huynh của hắn luôn chú trọng đồ ăn uống, mà nữ nhân kia hoàn toàn theo chủ nghĩa ăn thức ăn chay, phải nói từ sau khi Tích Cốc, nữ nhân kia liền không ăn uống nữa, càng không nỡ nhìn người khác đi sát hại động vật nhỏ để thỏa mãn dục vọng của chính mình.

Nói riêng về điểm này, đủ để ấn tượng của sư huynh với nàng hạ thấp.

Cố Cửu Niên không biết Sở Hành Ngọc đang suy nghĩ gì, chẳng qua là cảm thấy người cười lên đúng là khiến thiên địa thất sắc, nhật nguyệt ảm đạm.(*)

(*) Hiểu đơn giản là đẹp đến nỗi khiến mọi vật đều kém sắc.

Nhìn chút sắc trời bên ngoài, đã không nhìn rõ năm ngón tay, cũng không có mặt trăng ngôi sao chiếu sáng nào. Bên trong hoàn toàn dựa vào mấy ngọn nến chiếu sáng, Sở Hành Ngọc ở dưới ánh nến, ít đi chút quạnh quẽ thường ngày, có thêm một phần ấm áp mông lung.

Rõ ràng trong mắt tựa hồ cũng mang ý cười, nhìn người mông lung men say.

"Sư đệ, ngươi thật là đẹp mắt." Cố Cửu Niên theo bản năng nói, nếu ở ban ngày, hắn nhất định sẽ cảm thấy loại hành động này thật xấu hổ, chỉ là hiện tại, hắn tựa hồ bị sắc đẹp Sở Hành Ngọc làm cho say. (sao tui lại nghe thấy câu nói, ái phi đến đây trẫm sủng nàng thế nhỉ?)

"Sư huynh thích không?"

Đuôi lông mày trên khóe mắt Sở Hành Ngọc tất cả đều là đắc ý, khóe miệng nhếch lên một độ cong mang theo vài phần giảo hoạt, ánh mắt ôn nhu như muốn cho người sa vào trong đó.

"thích." Nói xong câu này người liền say ngất ngây.

Nụ cười trên mặt Sở Hành Ngọc dần dần biến mất, lần nữa khôi phục cái dáng dấp lạnh như băng kia.

"Ngươi nếu lại nhiễu loạn tinh thần sư huynh ta, ta liền giết ngươi."

"Ta chỉ là giúp ngươi thôi."

Từ chỗ tối một nữ tử đi ra, yêu diễm mỹ lệ, nụ cười câu người, chính là Liễu Điểm Giáng.

"Nơi này không phải nơi ngươi nên đến, lúc cần ngươi ta sẽ gọi."

Sở Hành Ngọc ôm lấy Cố Cửu Niên, để người ta ngủ thoải mái, cũng không thèm nhìn đến trang phục xinh đẹp của Liễu Điểm Giáng một chút.

"Còn xin chủ nhân giúp ta lấy một thứ."

Sở Hành Ngọc thu liễm hai con mắt, tùy ý liếc Liễu Điểm Giáng một cái.

"Vật mình muốn thì phải lấy bằng bản lĩnh của mình, mà không phải dựa vào kẻ khác bố thí."

Liễu Điểm Giáng bị nhìn toàn thân phát lạnh, trong lòng bàn tính tựa hồ bị người nhìn thấu hết. Nở nụ cười che giấu, quỳ một chân trên đất, khẩn thiết nói, "Khẩn xin chủ nhân trả nội đan."

"Có thể, chẳng qua hành vi vừa nãy của ngươi phải bị trừng phạt."

Liễu Điểm Giáng cắn môi, trong lòng vừa phẫn hận vừa sợ hãi. Nàng biết Sở Hành Ngọc nói là làm, đã làm sẽ rất tàn khốc, còn máu lạnh hơn so với nàng.

Nhớ tới ngày ấy hoảng sợ vì gần như bị giết chết, Liễu Điểm Giáng mới ý thức được chính mình vừa nãy có hành vi ngu xuẩn cỡ nào.

Trong cơ thể Cố Cửu Niên tuy đã trừ sạch độc tố, thế nhưng độc của nàng từ lâu đã xâm nhập hồn thể hắn, tuy rằng không khống chế được hành vi người, thế nhưng đơn giản khiến người ta ý loạn tình mê thì vẫn được.

"Thuộc hạ tự nguyện tiếp nhận hình phạt."

"Chỉ là một chút giáo huấn nhỏ, không cần sốt sắng." Sở Hành Ngọc cười lạnh một tiếng, quay về nói với Bạch Kỳ vẫn chảy nước miếng ở một bên, "Giao cho ngươi."

"Ta đây không khách khí."

Sau đó Liễu Điểm Giáng liền bị ép dùng nguyên hình cùng Bạch Kỳ chơi một đêm trò chơi mèo vờn chuột, hơn phân nửa thân vảy đều bị Bạch Kỳ dùng móng vuốt cào rách, khắp nơi có thể thấy được vết thương rõ ràng, chơi đến cuối cùng gần như thoi thóp mới buông tha.

Sở Hành Ngọc tự nhiên không quan tâm cái này, y chỉ lệnh cho Bạch Kỳ tìm địa phương bí ẩn một chút mà chơi, còn có không được đem nàng đùa chơi đến chết.

Y giữ lại nàng là còn có tác dụng.
Nhìn gương mặt đẹp đẽ của Cố Cửu Niên, Sở Hành Ngọc không nhịn được mỉm cười, nếu người này có thể cứ yên tĩnh bên cạnh y như vậy, y đồng ý cả đời che giấu thân phận Ma tộc.

Chỉ là hơn nửa đêm cũng có người tới quấy rầy.

"Ngươi tới làm gì?"

Sở Hành Ngọc nhìn Minh Tước ngoài động, lạnh lùng hỏi.

Hiếm khi y cùng sư huynh có thời khắc thân mật, lại bị người khác phá hoại. Mấy ngày nay y tuy cùng Cố Cửu Niên ăn ở chung, thế nhưng rõ ràng cảm thấy Cố Cửu Niên đề phòng y. Ban đêm lúc ngủ tận lực không đụng tới hắn, thậm chí thân thể cứng ngắc mãi đến tận hừng đông. (giống như bị vợ giận dỗi ấy)

"Thiếu chủ, Ám Nghiêu đến Nhân giới."

Minh Tước cung kính nói, tận chức làm tốt bổn phận Ma sứ của chính mình.

"Hắn tới làm gì?"

"Thuộc hạ không biết."

Sau cuộc đại chiến, Ám Nghiêu tiếp quản Ma tộc, trở thành người lãnh đạo tạm thời. Chỉ là Ám Nghiêu không thích quyền lợi, so với tranh quyền đoạt thế, hắn càng yêu thích tự do tiêu sái, làm một người cả ngày ăn no, tháng ngày không bị đói bụng.

"Ngươi ở nơi nào nhìn thấy hắn?"

Sở Hành Ngọc cũng không lo lắng Ma tộc không có người lãnh đạo có thể tự loạn hay không, y quan tâm chính là Nhân giới có chuyện gì đáng giá để tên không thích lo chuyện bao đồng như Ám Nghiêu tới.

"Gần Đông Hoa phái. Ta cùng hắn... Thiên Tâm các thiếu chủ còn có thiên kim cùng tới tham gia tiệc rượu, trong lúc vô tình nhìn thấy Ám Nghiêu, hắn tựa hồ đang cùng một nữ nhân tranh cướp món đồ gì đó." Thời điểm Minh Tước nhắc đến Trầm Thanh Lưu dừng lại một hồi mới nói tiếp. Nhắc đến Ám Nghiêu, hắn cũng không biết rõ hành vi của người này.

"Ta nghe Thiên Tâm Các thiếu chủ nói, nữ nhân kia giống như là thiên kim Đông Hoa phái, Diệp Văn Nguyệt."

Sở Hành Ngọc suy nghĩ tin tức của Minh Tước, Ám Nghiêu vừa xuất hiện đã đi tới Nhân giới, chắc chắn là có mục đích. Mà trong đó tất nhiên có liên quan đến y.

Chỉ là Ám Nghiêu mặc dù trung thành với Ma Tộc, thế nhưng cũng không phải một người dễ sai khiến. Cho dù là đối với y, Ám Nghiêu cũng chưa chắc sẽ hoàn toàn phục tùng.

Bây giờ các nhân vật trọng yếu đều xuất hiện ở Nhân giới, xem ra cần phải có một phen hội tụ.

Sở Hành Ngọc cười khẩy nhìn Minh Tước, trong mắt tối tăm không thấy rõ, trực giác khiến người ta cảm thấy nguy hiểm, nhưng không có cách tránh né.

"Thuộc hạ xin nghe thiếu chủ phân phó."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro