Chương 35. Bày tỏ tâm ý.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Edit : Cà phê Phin
Sở Hành Ngọc cất cao âm lượng khiến mấy người đang nghỉ chân đều quan sát bên này, Cố Cửu Niên vội vàng kéo người tới gian phòng nghỉ ngơi tạm thời của hắn.
Trước mặt mọi người liếc mắt đưa tình làm ảnh hưởng thì không được, Cố Cửu Niên da mặt mỏng bị người nhìn sẽ rất ngại.
Không phải mỗi người đều có thể thô bạo coi trời bằng vung như Ma Tôn tương lai.
Nhưng mà hành vi trốn tránh của Cố Cửu Niên không khác nào có tật trong lòng, khiến Sở Hành Ngọc sinh hỏa khí. Đóng cửa lại, liền trực tiếp đem người đặt ở trên cửa, đè thấp âm thanh tràn ngập nguy hiểm.
"Sư huynh, ngày đó ta không ở đây ngươi cùng người khác làm gì?"
Đối mặt với lần ép hỏi này, Cố Cửu Niên bất chợt lăn lăn hầu kết, nhìn gương mặt tuấn mỹ gần trong gang tấc, bắt đầu tâm viên ý mã. (*)
(*) (tâm nhảy nhót như khỉ, ý nghĩ lồng lộn như ngựa) miêu tả trạng thái tâm trí cứ không ngừng tán gẫu, miên man chuyện trò chẳng dứt.
Lông mi của sư đệ rất dài, làn da đẹp, mũi đẹp, môi cũng rất ưa nhìn.
Người tình trong mắt hóa Tây Thi, Cố Cửu Niên đánh giá Sở Hành Ngọc nơi nào cũng tốt.
Người mình yêu và chính mình tiếp xúc với khoảng cách gần như vậy, nhiệt độ nóng rực xuyên thấu qua lớp quần áo mỏng manh truyền tới, khí tức ám muội phả lên cổ hắn, Cố Cửu Niên đối mặt với loại áp bức vô hình trung này, tim đập đến lợi hại, mặt cũng hồng đến lợi hại.
Đầu óc mông lung, những lời giấu ở đáy lòng hiện tại cũng có dũng khí nói ra khỏi miệng.
"Ta cả đêm đều nhớ đến ngươi, lo lắng ngươi bị thương, sợ hãi ngươi sẽ chết. Ta giúp đỡ thôn dân thoa dược, trong lòng cũng chỉ có an ủi cùng đồng tình. Thế nhưng, chỉ cần vừa nghĩ đến người mà ta phải cứu trị là ngươi, đôi tay này sẽ run rẩy không ngừng. Sư đệ, ta chưa từng hi vọng ngươi có chuyện."
Cố Cửu Niên mở miệng mang theo vài phần đánh bạo tức giận, nói xong lời cuối cùng, âm thanh ngày càng thấp, thậm chí có chút nức nở. Sở Hành Ngọc hiếm thấy Cố Cửu Niên ở trong lòng mình mềm nhũn, lửa giận có lớn hơn nữa cũng bị bộ dáng điềm đạm đáng yêu này của Cố Cửu Niên dập tắt.
Hai người lẳng lặng ôm một hồi, từng người đều bình phục tâm tình chính mình.
"Sư huynh..."
"sư đệ..."
"Ngươi nói trước đi."
Lần thứ hai ngầm hiểu ý nhau mà mở miệng, cũng đều không nói lời nào.
Khí tức ám muội lưu chuyển giữa hai người, Cố Cửu Niên giương lên con mắt ướt át, tận lực khiến cho âm thanh chính mình nghe vào không run rẩy, "Sư đệ, con đường tu chân lâu dài xa xôi, không bằng chúng ta ở bên nhau."
Suy cho cùng vẫn là thẹn thùng, Cố Cửu Niên nói rất hàm súc.
"Được."
Một chữ đơn giản đủ khiến Cố Cửu Niên trong lòng mừng như điên, hết thảy bất an cùng lo lắng đều biến mất không còn tăm hơi.
Sở Hành Ngọc lần thứ hai áp chế lại Cố Cửu Niên, lần này không dã man thô bạo giống như vừa nãy, bên trong con ngươi đen nhánh toàn bộ là ôn nhu, nhìn Cố Cửu Niên theo bản năng nhắm lại hai mắt, nín thở.
Trong nháy mắt trái tim như ngừng đập, phảng phất qua một thế kỷ, Cố Cửu Niên mới tìm về tri giác của mình.
"Sư huynh, lần sau nhớ phải hô hấp."
Sở Hành Ngọc cười xuân phong đắc ý, lại hôn nhẹ trên môi Cố Cửu Niên, xoay người lại khôi phục dáng vẻ lạnh nhạt tự nhiên. Nếu Cố Cửu Niên quan sát kỹ sẽ phát hiện Sở Hành Ngọc ẩn giấu ý cười cùng một tí tẹo như thể thẹn thùng.
Đáng tiếc, Cố Cửu Niên bị nụ hôn kia làm cho tâm hoảng ý loạn, chỉ chú ý tới khuôn mặt đỏ dị thường cùng nhịp tim không bình thường của mình, bất chợt cảm nhận được loại cảm giác điện giật kia.
Môi của sư đệ thật mềm.
Ngọt ngào ở trong lòng Cố Cửu Niên toàn bộ hóa thành ý cười trong mắt, nhìn về phía Sở Hành Ngọc ánh mắt cũng là nhu tình như nước.
Tuy rằng nói vậy có chút buồn nôn, chẳng qua cũng rất đúng.
Cố Cửu Niên hít sâu một hơi, nỗ lực đè xuống trái tim đang nhảy đến lợi hại, sau đó bị người nhàn nhạt liếc mắt nhìn, trái tim mới bằng phẳng lại nhảy càng lợi hại, trên mặt nhiệt độ cũng càng cao hơn.
"Sư đệ, muốn ngủ không?"
Lời vừa ra khỏi miệng, Cố Cửu Niên liền hối hận, câu này nghe làm sao có chút không đứng đắn.
Sở Hành Ngọc nhìn mặt trời ngoài cửa sổ một chút, cười không nói.
Nhận ra được bộ dạng ngu ngơ của chính mình, Cố Cửu Niên vội vã bổ sung, "Sư đệ, ngươi đói bụng không, ta đi lấy dược...không, ta đi nhà bếp...Ý của ta là, ta, ta..."
Khóe miệng Sở Hành Ngọc càng giương cao, tâm Cố Cửu Niên càng hoảng, nói lắp ba lắp bắp, vốn là muốn hỏi đối phương muốn ăn gì, kết quả lại tự bêu xấu.
Cố Cửu Niên cảm thấy thất bại rũ mắt, lần đầu tiên vì EQ của mình mà sốt ruột.
"Sư huynh, ta không đói." Sở Hành Ngọc nhìn cái người đang cúi đầu ủ rũ, tâm tình ngày càng tốt, "Sư huynh, chúng ta vẫn là ngủ đi."
Không chờ Cố Cửu Niên phản ứng lại, liền nửa ép buộc nửa cầu xin kéo người lên trên giường, im lặng một lúc lâu mới mở miệng, "Sư huynh, ta rất vui."
"Ta cũng vậy."
Không cần lại nhiều lời, chỉ cần một ánh mắt liền thể hiện rõ tâm ý của nhau, đây chính là hai bên tình nguyện, so với phải thầm mến nhiều cay đắng, Cố Cửu Niên rất hài lòng trạng thái hiện tại.
Nhắm mắt lại, hưng phấn đến nỗi không ngủ được. Có rất nhiều lời muốn nói, toàn bộ đã chạy đến cổ họng, nhét chung một chỗ nhưng một chữ cũng không nói ra được, không thể làm gì khác hơn là dùng sức nắm chặt tay đối phương, để diễn tả thay cho những lời sến súa không thể nói ra khỏi miệng.
Chán ngán một hồi, Cố Cửu Niên phát hiện tâm tình kích động của mình không chỉ không thể đè xuống, mà ngược lại càng mãnh liệt. Ngay khi hắn rốt cục thu dọn tốt ý nghĩ của mình, chuẩn bị nghiêm túc để nói thì cửa phòng bị vang lên.
Sau đó liền nghe thấy cái âm thanh chán ghét kia.
"Cố huynh, nên đi thay dược."
Trầm Thanh Lưu nói một chữ liền gõ cửa một hồi, Cố Cửu Niên nghe âm thanh rất có tiết tấu mà đau đầu, sau đó không thể không đứng dậy.
Trầm mặt mở cửa, Cố Cửu Niên ép nặng âm thanh, "Trầm huynh, tại hạ không phải người điếc."
Trầm Thanh Lưu nhún vai, cười sâu xa, "Tại hạ cũng không phải người điếc."
Cố Cửu Niên hô hấp cứng lại, sắc mặt hơi đỏ lên, "Ta đi bôi dược."
Nói xong nhanh chóng chạy.
Bọn họ vừa rồi động tĩnh lớn như vậy, lấy sự khôn khéo của Trầm Thanh Lưu, nhất định biết xảy ra chuyện gì.
Cố Cửu Niên ngược lại không lo lắng mình nói bậy, mà là da mặt hắn mỏng, thật sự chịu không nổi cái ánh mắt 'Ta đều hiểu' của Trầm Thanh Lưu.
"Người thông minh hẳn phải biết lúc nào nên hành sự."
Sở Hành Ngọc lạnh lùng nhìn Trầm Thanh Lưu, sư huynh của y chỉ một mình y có thể bắt nạt.
Ý tứ lạnh lẽo âm trầm khiến Trầm Thanh Lưu xẹt qua một tia sợ hãi, lập tức lấy ra chiêu bài nở một nụ cười, "Người thông minh hẳn nên biết hành sự thế nào."
"Ngươi không làm được không có nghĩa là ta không làm được."
Câu tiếp theo làm cho đối phương không cười nổi, Sở Hành Ngọc cũng sẽ không cùng người dây dưa. Y hiện tại khá lo sư huynh sẽ bị những kẻ như giun dế kia bắt nạt như mọi khi.
Sở Hành Ngọc lo lắng cũng không phải là không có đạo lý, thời điểm bôi dược đều sẽ có mấy người trong bóng tối làm khó dễ Cố Cửu Niên, cũng may Cố Cửu Niên nhớ tới bọn họ bị thương nên cũng rất tốt tính mà nhịn xuống.
Hôm nay tuy rằng vẫn còn người làm khó dễ, thế nhưng tâm tình Cố Cửu Niên cực tốt, không để trong lòng chút nào. Vui vẻ tháo băng gạc cho người ta, đổi dược, bận rộn xoay quanh thế nhưng vẫn giữ nụ cười trên mặt.
Có người có chút quen biết với Cố Cửu Niên, dồn dập trêu ghẹo nói, "Cố đạo trưởng, hôm nay có chuyện gì mà vui vậy?"
Mấy ngày trước Cố Cửu Niên tuy rằng bôi thuốc cho họ tâm tình cũng rất tốt, thế nhưng dường như không cười, thêm vào hắn lớn lên rất đẹp, cười lên đặc biệt ấm áp, khiến bọn họ cũng cao hứng theo.
Cố Cửu Niên quấn xong băng gạc, cười nói, "Thương thế của các ngươi nhanh lành, ta là vui vẻ vì các ngươi."
Lời nói này thật thật giả giả, mọi người cũng cười theo, không ai vạch trần khí tức thiếu nữ quanh thân Cố Cửu Niên, "Đa tạ đạo trưởng nhiều ngày chăm sóc, nếu không có các ngươi, thôn của chúng ta sẽ bị phá hủy."
Cố Cửu Niên vội vàng nâng một lão nhân sắp quỳ trên đất dậy, "Người mau đứng lên, trảm yêu trừ ma là chuyện chúng ta nên làm, các vị không cần khách khí như thế."
Nhìn thấy sư huynh không bị ai bắt nạt, Sở Hành Ngọc yên tâm không ít, nhưng những người kia dựa thế tới gần sư huynh, tư thái thân mật các loại khiến Sở Hành Ngọc không thể nhẫn nhịn, nhanh chân bước vào trong, che trước người Cố Cửu Niên, đem hắn cùng mọi người tách ra, "Các ngươi nên cảm tạ Đông Hoa phái."
Loại thái độ lạnh như băng này làm cho mọi người giảm nhiệt tình đi rất nhiều, náo nhiệt trong phòng cũng vì sự xuất hiện đột ngột của Sở Hành Ngọc mà trở nên yên tĩnh.
"Vị đạo trưởng này nói đúng lắm." Lão nhân lớn tuổi miễn cưỡng nở nụ cười, che giấu sợ hãi dưới đáy mắt.
Người thanh niên này tướng mạo ưa nhìn nhất, nhưng tính khí cũng là kém nhất. Chỉ riêng hàn khí tỏa ra quanh thân cũng làm người ta chùn bước.
Nếu so sánh, vẫn là Cố đạo trưởng ôn nhuận như ngọc tốt nhất.
Kỳ thực, chính là quả hồng mềm dễ niết.
Có Sở Hành Ngọc giải vây, Cố Cửu Niên tay chân lanh lẹ băng bó cẩn thận cho mấy người bị thương cuối cùng, sau khi làm xong nắm tay Sở Hành Ngọc tìm một nơi không có ai quấy rối.
"Sư đệ, chuyện vừa rồi thực sự cảm ơn ngươi." Cố Cửu Niên thả lỏng nằm trên nóc nhà, lẳng lặng nhìn mây trắng trên trời. Hắn tuy là người hiền lành, thế nhưng không am hiểu cách ứng phó người khác. Đặc biệt là những người kia nhiệt tình nói, khuếch đại hắn.
Thôn dân thuần phác nói lời cảm tạ từ tận đáy lòng, mấy ngày nay Cố Cửu Niên đã khẳng định, trong lòng rất cao hứng. Thế nhưng nhiệt tình thái quá cũng làm cho hắn khó chống đỡ được.
"Sư huynh, người ta trong lúc đó không khách khí như thế."
Cố Cửu Niên yên lặng đỡ trán, hắn cũng không phải khách khí thật, mà là không biết nói gì. Bên trong con ngươi sáng ngời của Sở Hành Ngọc, hắn có thể nhìn ra tình ý của đối phương.
Đồng thời, còn có tâm tư đùa giỡn của Sở Hành Ngọc.
Biết rõ hắn thẹn thùng, lại một mực không chịu chủ động nói chuyện, thản nhiên tự tại nhìn hắn một mình tay chân luống cuống.
Cố Cửu Niên lần đầu tiên biết sư đệ lạnh lùng cao quý cũng sẽ có một mặt ác liệt như vậy, thế nhưng hắn một chút biện pháp cũng không có.
"Sư huynh, mặt ngươi đỏ lắm nha." Sở Hành Ngọc nghiêm túc nói, nhìn dáng vẻ Cố Cửu Niên thẹn quá hóa giận, không biết tại sao lại càng hài lòng.
Y đại khái cũng có chút hiểu sự thú vị của Ám Nghiêu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro