Chương 37. Tấn Dạ Tầm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Edit : Cà phê Phin

Sự việc ở Bình Thủy trấn rốt cục cũng hạ màn kết thúc, mấy người Cố Cửu Niên đứng ở cửa thôn, tiếp đón các thôn dân nhiệt tình đưa tiễn. Vốn lần cứu viện này là do Tiêu Viêm Lãng dẫn đầu mọi người ở Đông Hoa phái, thế nhưng nhân vật mà thôn dân Bình Thủy trấn chủ yếu cảm tạ là Cố Cửu Niên.

"Cố đạo trưởng y thuật cao minh, tấm lòng nhân hậu, giống như là Bồ Tát cứu khổ cứu nạn."

Đối mặt với các loại ca ngợi biểu dương không cần tiền, Cố Cửu Niên nhận lấy thì ngại, miễn cưỡng ứng phó, muốn để đệ tử Đông Hoa phái tới đón nhận phần nhiệt tình này. Nhưng mà từ sáng sớm Tiêu Viêm Lãng đã là một bộ dáng thất thần, vẫn luôn không ở trong trạng thái, Tấn Dạ Tầm cũng dự định là hoàn toàn không để ý đến đám người kia.

Các đệ tử còn lại thấy hai vị sư huynh không nói lời nào, cũng đều đứng ở một bên, lẳng lặng nhìn.

Trầm Thanh Lưu luôn yêu thích tham gia náo nhiệt cũng yên lặng không nói, đứng thẳng tắp nghiêm túc, ánh mắt vẫn không hề rời khỏi Minh Tước đang trầm mặc không nói gì.

Cố Cửu Niên không nhịn được ở trong lòng rơi lệ, có thể đừng không màng danh lợi như thế được không, hắn một mình ứng phó không nổi.

Nhìn thấy Cố Cửu Niên lộ vẻ khó xử, Sở Hành Ngọc rốt cục mở miệng.

"Đưa tới đây được rồi, đừng đi theo nữa."

Ngữ khí lạnh như băng trong nháy mắt khiến mọi người như đông lại, phảng phất bị đoạt đi khả năng nói chuyện vậy, các thôn dân cứ trơ mắt như thế nhìn một đám tiên nhân ngự kiếm rời đi, không để lại một tia dấu vết.

Bởi vì thời điểm Sở Hành Ngọc tác chiến cùng xà yêu kiếm đã bị đứt rời nên Cố Cửu Niên cùng hắn ngự chung một thanh kiếm.

Đứng ở phía sau Sở Hành Ngọc, Cố Cửu Niên nhếch miệng lên, nói bên tai đối phương, "Sư đệ, vừa nãy cảm ơn ngươi giúp ta giải vây."

"Đừng khách khí." Sở Hành Ngọc quay đầu, nhẹ nhàng cọ bên môi Cố Cửu Niên, khiến người một trận đỏ mặt.

Hai người nắm tay, một đường ngọt ngào nhẹ giọng nói nhỏ, trong lúc nói chuyện còn xen lẫn xấu hổ hoặc tiếng cười. Tình cảnh này ở trong mắt vài người mà nói, có chút chói mắt.

Tấn Dạ Tầm híp mắt, sắc mặt khó coi đánh giá hai người bên kia tùy ý ân ân ái ái, buồn bực quay đầu, nhìn về phía Tiêu Viêm Lãng đang phờ phạc.

Hôm qua hắn ôm Tiêu Viêm Lãng để người ta nghỉ ngơi tốt một phen, mãi cho đến khi nửa đêm người tỉnh lại, hắn đều chưa từng đổi qua động tác, chính là sợ người này ngủ không ngon.

Tiêu Viêm Lãng nghỉ ngơi tốt, năng lực suy nghĩ cũng quay về, nghi hoặc nhìn Tấn Dạ Tầm trước mắt, hắn nhớ tới sư đệ hẳn là dưỡng thương ở Trúc Sơn trấn, làm sao lại xuất hiện ở đây?

Không đúng, ngày hôm qua sư đệ xuất hiện.

Tiêu Viêm Lãng ấn lại thái dương, nhất thời không nhận rõ đây là mộng hay là hiện thực.

"Sư đệ, sao ngươi lại ở đây?"

"Sư huynh chẳng lẽ không hi vọng nhìn thấy ta, sư huynh vẫn là e ngại ta chuyện gì?" Tấn Dạ Tầm không trả lời mà hỏi lại, đối với Tiêu Viêm Lãng cứ thấy canh cánh trong lòng một chuyện cảm thấy bất công.

Bởi vì Diệp Văn Nguyệt, nói vẫn sẽ chăm sóc cho hắn liền cứ như vậy ném hắn ở chỗ đó, rời đi một ngày một đêm chẳng nói lời nào. Phái người đi tìm hiểu, mới biết nam nhân này chính là đang thâm tình trông coi ở đầu giường của người ta, một tấc cũng không rời.

Thật là đáng chết!

Tấn Dạ Tầm càng nghĩ càng giận, đệ tử trong môn phái đều cho rằng Đại sư huynh cùng Nhị sư tỷ là một đôi trời sinh. Nam tuấn lãng đẹp trai, lại phong độ nhã nhặn. Nữ chim sa cá lặn, như tuyết lĩnh chi hoa băng thanh ngọc khiết.(*) Đứng chung một chỗ, chính là tuyệt phối.

(*)Trong như giá, sạch như ngọc. Ý của câu là miêu tả Diệp Văn Nguyệt có vẻ đẹp thuần khiết, trong sáng.

Hơn nữa Tiêu Viêm Lãng đối với Diệp Văn Nguyệt xác thực tốt hơn so với các đệ tử khác, thường xuyên ân cần hỏi han, đồng thời nói chuyện phiếm. Phàm là yêu cầu của Diệp Văn Nguyệt, Tiêu Viêm Lãng đều sẽ rất chăm chú hoàn thành, cho dù có khó khăn thế nào.

Không hiểu sao người trước mắt lại làm một bộ dáng nổi giận đùng đùng, Tiêu Viêm Lãng ngồi thẳng, hắn nhiều lúc đều không thể lí giải vì sao sư đệ lại sinh khí, thế nhưng chỉ cần thả mềm thái độ nói chuyện sẽ không sao.

"Sư đệ lo xa rồi, thấy ngươi xuất hiện ta vui còn không kịp, làm sao sẽ cảm thấy ngươi vướng bận? Hiện tại là giờ nào?"

"Qúa nửa giờ Tý."(*)

(*)Từ 23h – 1h sáng.

"Sư đệ, ta đói." Tiêu Viêm Lãng giờ khắc này thật giống một chú cún lớn đang làm nũng, ở trước mặt người ngoài vẫn giữ hình tượng bình tĩnh cứng cỏi, cũng chỉ ở trước mặt người này mới dám thả lỏng một chút.

Tấn Dạ Tầm sắc mặt vẫn lạnh, một quyền đập nát bàn, phất ống tay áo đi tới nhà bếp.

Không thể không nói, thủ đoạn vuốt lông của Tiêu Viêm Lãng rất thuần thục, khả năng nói lái sang chuyện khác cũng không tệ.

Ăn như hùm như sói xong một bát mì, uống xong canh, Tiêu Viêm Lãng cảm giác không chỉ có thân thể ấm áp, mà trong lòng cũng ấm áp. Khóe miệng thỏa mãn nâng lên, lại khôi phục thần thái sáng láng.

"Sư đệ, dược Sở huynh cho thật thần kì, chúng ta nên cố gắng cảm tạ hắn."

"Một hồi là Cố huynh, một hồi là Sở huynh, sư huynh cũng có thật nhiều huynh đệ, sao không gọi bọn họ nấu cho ngươi bát mì."

Tấn Dạ Tầm khinh bỉ nói, trực tiếp quăng cái bát đi.

"Ầm" một tiếng giữa bầu trời đêm yên tĩnh, tiếng cũng đặc biệt rõ ràng, trái tim Tiêu Viêm Lãng co rụt lại, thật giống như chính mình lại nói sai.

"Sư đệ, ai làm ngươi giận ?" Cẩn thận mở miệng từng li từng tí, mắt nhìn chằm chằm không chớp chờ đối phương trả lời. Ngay khi ánh mắt Tấn Dạ Tầm càng ngày càng lạnh, Tiêu Viêm Lãng bắt đầu có loại dự cảm xấu, không dễ chịu nhún nhún vai, tiếp tục nói.

"Sư đệ, phải ôn hòa nhã nhặn, đừng có lòng dạ tiểu nhân thái quá."

"Lòng dạ tiểu nhân?" Tấn Dạ Tầm cất cao âm lượng, lông mày càng âm u lạnh lẽo, bốn phía hàn khí tản ra làm người ta sợ hãi, "Tiêu Viêm Lãng, ngươi nếu là chính nhân quân tử thật cũng tốt, nhưng đầy bụng tâm tư đều ở trên nữ nhân kia, hẳn là muốn cái chức chưởng môn đi."

"Sư đệ, ta tự biết tư chất kém cỏi, chưa bao giờ nghĩ tới chức chưởng môn."

Tiêu Viêm Lãng thẳng lưng, hai cánh tay đặt ngay ngắn, thật lòng trả lời. Chẳng qua là tìm lộn trọng điểm.

Tấn Dạ Tầm bận tâm chính là hắn có ý với Diệp Văn Nguyệt chứ không phải cái chức chưởng môn kia.
"Vậy là ngươi thích nàng?"

Nghe xong câu nói trách cứ này, Tiêu Viêm Lãng nghi hoặc nhăn mày kiếm lại, không hiểu tại sao lại nói đến đề tài này.

"Ngươi nói sư muội sao?" Buồn cười nhìn Tấn Dạ Tầm khẩn trương nhấp môi, thân thể Tiêu Viêm Lãng thoáng thả lỏng, ôn nhu nói, "Sư muội là một nữ tử, ở bên ngoài tự nhiên là cần chăm sóc nhiều chút, huống chi sư muội còn vì an nguy của thôn trấn mà bị thương, ta chăm sóc nàng là việc nên làm."

"Bảo vệ không quản ngày đêm sao? Ta cũng là bởi vì thôn trấn mà bị thương, ngươi tại sao không chăm sóc ta?"

Lời này Tấn Dạ Tầm nói thẳng thừng, lí lẽ hùng biện, lại ngốc nghếch như tiểu hài tử đang tranh giành khiến Tiêu Viêm Lãng dở khóc dở cười, vẫn thật lòng giải thích.

"Sư muội bị thương nặng, ngàn cân treo sợi tóc, nếu như không phải ta phải đưa một nữ tử về thôn, sư muội cũng sẽ không nguy hiểm đến tính mạng."

Nói tới chỗ này, Tiêu Viêm Lãng hổ thẹn cúi đầu, "Nếu như sư muội có chuyện, ta cho dù chết cũng khó có thể chuộc tội."

"Sư huynh, ngươi thật là được hoan nghênh, nửa đêm còn có nữ tử muốn nhào vào đòi ôm."

Tiêu Viêm Lãng đang tự trách, nghe Tấn Dạ Tầm nói lời trào phúng, cảm thấy bất đắc dĩ, vừa định giải thích tiếp liền bị đối phương khống chế hai cánh tay, lập tức hoảng loạn trợn mắt lên.

"Sư đệ, ngươi muốn làm gì?"

"Ngươi sau đó sẽ biết."

Tiêu Viêm Lãng sợ hãi nhìn gương mặt quen thuộc kia tới gần hắn, loại cảm tình trong mắt làm trái tim hắn như muốn ngừng đập.

Phục hồi tinh thần lại, hai người chính là trần trụi đối diện nhau.

Cùng sư đệ tắm rửa thuận tiện giải quyết dục vọng ở phương diện nào đó, chuyện này đối với Tiêu Viêm Lãng luôn luôn nghiêm cẩn đoan chính mà nói, là một đả kích rất mạnh mẽ.

Suy cho cùng người này vẫn luôn là sự tồn tại khiến hắn ngước nhìn, chính là một loại tín ngưỡng để hắn dựa vào, hành vi hoang đường đêm qua đối với hắn mà nói chính là khinh nhờn vầng trăng sáng trong lòng mình.

Loại quan hệ sư huynh đệ đơn thuần kia đã không thể quay về.

Tiêu Viêm Lãng thở dài, cúi đầu suy nghĩ sâu xa không nói một lời.

Đến Đông Hoa phái, Diệp Vĩnh Đào dẫn đầu một đám đệ tử ở cửa núi nghênh tiếp bọn họ.

Nhìn thấy đại đệ tử luôn chính khí sang sảng, hiện giờ lông mày tối tăm giống như tam đệ tử, Diệp Vĩnh Đào quan tâm hỏi, "Chuyến này có thuận lợi không?"

"Hết thảy đều tốt, chỉ là hi sinh mấy vị đồng môn."

"Lãng nhi, không nên tự trách, trừ ma vệ đạo tự có hi sinh, đây là vinh quang của bọn họ, cũng là vinh quang của chúng ta. Đúng không, Văn Nguyệt?"

Diệp Văn Nguyệt nghe ra ý tứ trong lời nói, hai con mắt rũ xuống, trầm mặc một hồi nói, "Đệ tử nhất định sẽ chăm chỉ tu luyện, bảo vệ trên dưới môn phái, sẽ không để nhiều người phải chết hơn nữa."

"Sư phụ, sư muội nói rất đúng, đệ tử cũng phải gia tăng tu hành."

Tiêu Viêm Lãng nói tiếp, không chú ý tới trong mắt Diệp Vĩnh Đào không đồng ý.
___________________
Góc lảm nhảm : chương đầu tiên tác giả viết không tới 2000 chữ luôn hahaha.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro