Chương 39. Sư đệ thật thủ đoạn.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả : Ngư Chi Thiền

Edit by Cà phê Phin

Thân là nữ nhi của chưởng môn, nhưng khắp nơi đều bị người không ưa. Trương Tế Nghiên vừa tức giận vừa oan ức, muốn tìm người than khổ.

"Sở sư huynh tại sao lãnh đạm với ta như vậy, ta đã làm sai ở đâu sao?"

Đôi mắt thương tâm rũ xuống, Trương Tế Nghiên cắn chặt môi, mặc cho nước mắt chảy xuống. Bộ dáng yếu đuối đáng thương này cực dễ làm cho nam nhân nảy ý muốn bảo vệ.

"Sư tỷ, ngươi sao có thể làm sai được? Đều là tiểu tử Sở Hành Ngọc kia không thức thời, không hiểu sư tỷ tốt." Trình Vi từ nhỏ đã là tùy tùng của Trương Tế Nghiên, đối với tính tình của nàng có thể nói hiểu rất rõ, "Sư tỷ ngươi không chỉ có thân phận cao quý, ngoại hình lại xinh đẹp đáng yêu, đông đảo đệ tử đều ái mộ sư tỷ."

"Không được nói xấu Sở sư huynh." Trương Tế Nghiên trừng mắt nhìn Trình Vi, cực lực giữ gìn người trong lòng chính mình, sắc mặt đúng là đẹp đẽ rất nhiều.

Trình Vi nhanh chóng nói tiếp không phải, cúi đầu che đậy sự xem thường trong lòng.

"Ta sai rồi, sư tỷ. Sở sư huynh thiên tư thông tuệ, lại là một nhân tài, là người xứng đôi nhất với sư tỷ."

Một phen lời khen tặng dỗ Trương Tế Nghiên nín khóc mỉm cười, cao hứng không ít, cũng sẽ không tính toán vừa nãy hắn nói lỡ.

"Vẫn là ngươi hiểu ta nhất. Nếu Sở sư huynh có thể có một nửa tâm tư của ngươi, ta cũng thấy đủ."

Ai oán ngẩng đầu lên, Trương Tế Nghiên cuồng dại nhìn Thương Lan phong, nơi đó có người nàng quan tâm nhất, không biết đối phương có đón nhận tâm ý của nàng hay không, có thích hay không.

Chỉ hy vọng Đại sư huynh có thể thuận lợi đem đồ vật giao cho Sở sư huynh.

Bộ dáng khốn khổ vì tình này đúng là làm người vô cùng thương yêu, nam nhân tâm địa sắt đá cũng sẽ nhẹ dạ.

Chỉ tiếc Sở Hành Ngọc nhất định phải làm cho nàng thất vọng rồi.

Nhìn Cố Cửu Niên nửa che nửa lộ đưa cho y một hầu bao, khóe miệng Sở Hành Ngọc bất giác nhếch lên, cẩn thận tiếp nhận hầu bao, tuy rằng thủ công chẳng ra gì, đồ án thêu trên bề mặt cũng chẳng nhìn ra là cái hình dạng gì. Chẳng qua chỉ cần là sư huynh đưa cho thì chính là bảo bối.

"Đa tạ sư huynh, rất đẹp, ta rất thích."

Trong lòng Cố Cửu Niên cảm thấy một trận nghẹt thở, nỗ lực bình tĩnh nói, "Đây là sư muội đưa cho ngươi."

"Thật xấu." Gương mặt đẹp trai của Sở Hành Ngọc nhất thời trở nên khó coi, dùng sức chạm một cái, đồ vật kia đã biến thành tro tàn, "Sư huynh, ngươi sau này không cần để ý tới nữ nhân kia, càng không cần giúp nàng tặng đồ, loại hành vi ngu ngốc này, một lần là đủ rồi."

Nhìn Sở Hành Ngọc đột nhiên trở mặt, Cố Cửu Niên cũng không biết nên khóc hay cười, chẳng qua đúng là trong lòng dễ chịu không ít.

Lần đầu tiên cảm thấy, sư đệ tức giận cũng thật đáng yêu.

Hôm nay Trương Tế Nghiên tới tìm thần thần bí bí đưa cho hắn một thứ, còn dặn hắn nhất định phải tự tay giao cho Sở Hành Ngọc. Nhìn thiếu nữ tư thái e thẹn, Cố Cửu Niên đại khái biết mục đích của sư muội.

Tuy rằng đáy lòng rất không muốn làm người truyền đạt, thế nhưng mình lại hủy hoại vật phẩm cùng tâm ý của người khác như vậy, Cố Cửu Niên không làm được. Thấp thỏm bất an đem đồ vật giao cho Sở Hành Ngọc, khi nghe đến đối phương nói thích, Cố Cửu Niên khó chịu siết chặt nắm đấm.

Mà sau khi biết hầu bao này là Trương Tế Nghiên làm, trên mặt sư đệ lộ ra ghét bỏ làm hắn yên tâm không ít.

Nói cho cùng, Cố Cửu Niên không tự tin với chút tình cảm này.

Chuyện này ít nhiều gì cũng là hắn thăm dò tâm ý của đối phương. Mà Sở Hành Ngọc, cũng biết điều này. Sau khi trở lại Vân Hiển Tông, thái độ Cố Cửu Niên đối với y rõ ràng xa cách không ít. Đại khái là lo lắng bên trong môn phái không thể tùy ý như ở bên ngoài.

Chỉ là, không để ý tình cảm của hai người, cứ như vậy lấy nữ tử khác giao cho y, chuyện như vậy phải trừng phạt người này một chút mới được.

"Sư huynh, ngươi có cái gì muốn đưa cho ta?" Sở Hành Ngọc ôm lấy eo Cố Cửu Niên, dựa đầu vào vai đối phương mê hoặc nói.

Cố Cửu Niên bị nhiệt độ đột nhiên xuất hiện làm cho sợ, bên trong môn phái, hắn không dám quá mức làm càn, sợ bị những người khác nhìn ra đầu mối.

Trương Minh Chính vẫn ôm ấp kỳ vọng rất cao đối với hắn, coi hắn như chưởng môn tương lai mà bồi dưỡng, nếu như biết người hắn thích là một nam nhân, không biết hậu quả sẽ thế nào?

Hắn không sợ bị xử phạt, thế nhưng lo lắng sẽ liên lụy Sở Hành Ngọc.

"Sư đệ, ngày hôm nay ta rất mệt, nghỉ ngơi sớm đi."

Sở Hành Ngọc bị cự tuyệt, nguy hiểm nheo mắt lại, tựa tiếu phi tiếu nhìn Cố Cửu Niên, sau đó lấy tư thế sét đánh mang hắn nhào lên giường, "Sư huynh, không bằng liền đưa ngươi đi."

Nhếch miệng cười ác ý, nhìn biểu hiện Cố Cửu Niên vừa sợ vừa thẹn, Sở Hành Ngọc xấu tâm đem bàn tay tiến vào trong quần áo, chạm tới làn da tinh tế dẻo dai thì lộ ra vẻ mặt thỏa mãn.

Quanh năm luyện kiếm, vóc người Cố Cửu Niên rắn chắc, thêm nữa màu da lại trắng mịn, sờ ở trong tay như một khối mỹ ngọc tốt nhất.

"Sư đệ, ta..."

Xin tha vừa mới nói ra khỏi miệng, liền bị người dùng môi niêm phong lại câu chữ còn lại. Cố Cửu Niên rất nhanh liền say sưa hôn môi, hai mắt thả lỏng nhắm lại, mặc cho người ta xâm chiếm.

"Sư huynh, ngươi so với lần trước tiến bộ không ít."

Sở Hành Ngọc khích lệ trêu đến Cố Cửu Niên vừa giận dữ vừa xấu hổ, khí huyết dâng lên, lớn mật vươn mình đem người đặt dưới thân, học động tác ban nãy của đối phương, nhắm mắt lại, hôn từng chút lên khóe môi, động tác khinh nhu phảng phất như trân bảo mà đối xử.

Tuy rằng nhẹ nhàng như vậy cũng không đáp ứng được Sở Hành Ngọc, thế nhưng Cố Cửu Niên ôn nhu khiến y vô cùng cao hứng, cũng tùy theo đối phương giở trò.

Lúc Cố Cửu Niên vươn mình nắm lấy cổ tay y, y theo bản năng muốn đẩy người ra, cũng may đúng lúc ý thức được người này là y một lòng muốn bảo vệ, lúc này mới đè xuống khó chịu trong lòng.

Không phải vậy, y cũng không thể nhìn thấy mặt phong tình của sư huynh.

Hồi tưởng lại, Cố Cửu Niên không thể tin được chính mình đêm qua dĩ nhiên lại to gan làm càn như vậy. Trời còn chưa sáng, liền lấy cớ đi xử lí sự việc, hoảng loạn chạy trốn.

Sở Hành Ngọc chống đầu, vạt áo mở ra, lộ ra nhiều dấu vết mơ màng. Nhìn Cố Cửu Niên hoảng hốt chọn đường vắng người, hơi thất vọng, sư huynh nếu nhiệt tình một chút thì tốt rồi.

Lại ngừng lại ở bước cuối cùng, trong miệng nhắc tới vị thành niên, cuối cùng dâng hỏa cũng chỉ có thể giúp đỡ lẫn nhau giải quyết.

Nhưng mà, ngày sau còn dài.

Cố Cửu Niên thoát khỏi nơi làm người ngượng ngùng kia, dựa vào xử lí sự vụ phân tán sự chú ý, khi nghe đến tiếng bước chân bên ngoài, không khỏi cảm thán nên đến vẫn sẽ đến.

Trương Tế Nghiên gõ cửa đi vào, phản ứng đầu tiên của Cố Cửu Niên là cau mày. Ngừng bút trong tay, hỏi "Sư muội, sắc trời vừa hừng sáng, ngươi đến tìm ta có chuyện gì sao?"

Trương Tế Nghiên ngại ngùng nhìn ra bầu trời mờ sáng ngoài cửa sổ, giảo ngón tay, cúi đầu thẹn thùng, "Đại sư huynh, Sở sư huynh có thích lễ vật ta tặng không?"

Không chờ Cố Cửu Niên mở miệng, tiếp tục nói, "Ta biết ta làm không đẹp, nhưng ta đã rất nỗ lực học, lần sau ta nhất định sẽ đưa một cái càng đẹp mắt cho Sở sư huynh."

Nói xong ngẩng đầu lên điềm đạm đáng yêu nhìn Cố Cửu Niên.

Lại là loại ánh mắt này.

Cố Cửu Niên nhíu mày càng chặt, nhìn nữ nhân vì làm đồ thủ công mà tổn thương đến ngón tay, trong lòng dâng lên một luồng buồn bực. Cái hầu bao kia xác thực làm không ra sao, hầu như không thể lấy ra dùng.

Chẳng qua Trương Tế Nghiên vẫn quen sống trong nhung lụa, vì Sở Hành Ngọc cũng có năng lực làm đến nước này, cũng thật là dụng tâm.

"Sư muội, ngươi nên cố gắng tu luyện, không cần cả ngày làm những việc không liên quan này, còn có trên tay bị thương nhớ bôi thuốc."

Cố Cửu Niên nói xong lại bắt đầu dựa vào bàn làm việc, hiển nhiên không muốn để ý đến Trương Tế Nghiên.

Hắn cảm thấy sư muội này thay đổi rất nhiều, tuy rằng thần thái cử chỉ vẫn giống như trước đây, thế nhưng có nhiều chỗ không đúng. Đối với sư đệ dường như càng để tâm hơn trước đây, cũng càng thêm nóng bỏng.

Mà loại vội vàng này làm cho người ta có cảm giác không tốt, khiến người ta cảm thấy nàng tựa hồ là mang theo một mục đích nào đó.

Trương Tế Nghiên oan ức đứng giữa trời, thấy Cố Cửu Niên một chút thương hương tiếc ngọc cũng không có, không thể làm gì khác hơn là cắn môi căm giận rời đi. Vừa vặn tình cờ gặp Phong Tiêu Tiêu đang đến đây.

"Ngươi làm cái gì với nha đầu này, nàng một bộ dáng vẻ bị ngươi bắt nạt."

Cố Cửu Niên thở dài, "Đệ tử chỉ là muốn sư muội nỗ lực tu hành, không cần..."

"Sau đó ít tiếp xúc cùng nha đầu này, tránh cho Đại sư huynh trở về trách cứ ngươi."

Nghe khẩu khí của Phong Tiêu Tiêu, đối phương tựa hồ đã biết gì đó. Cố Cửu Niên nghĩ kĩ nên giải thích một phen, chẳng qua Phong Tiêu Tiêu cũng không giống như để tâm, ý tứ trong lời nói cũng là nhắm về hắn.

"Sư thúc, sư muội khi nào biến thành như vậy?" Cố Cửu Niên hỏi, cẩn thận nghĩ đến một phen trước sau biến hóa, lớn mật suy đoán, "Lẽ nào là ma vật kia ảnh hưởng, khiến sư muội trở thành như vậy."

"đừng nghĩ nhiều như thế, đây là vận mệnh của nàng, ngươi cần phải làm là cách xa nàng một chút, miễn cho một ngày kia bồi thêm tính mạng."

Phong Tiêu Tiêu khuôn mặt thiên hướng quyến rũ đều là không vui, sâu trong ánh mắt có một tia căm ghét.

Chỉ cần nghĩ tới Mạc Hành Không suýt chút nữa vì nữ nhân ngu xuẩn này mà mất mạng, Phong Tiêu Tiêu có kích động muốn Trương Tế Nghiên nợ máu trả bằng máu. Cũng oán hận Hạ Từ Lâu năm đó nhiều chuyện, tất cả đều là hành vi hại người không lợi mình.

"Sư thúc có thể nói cho đệ tử nguyên do trong đó không?"

"Ngươi nếu muốn biết, chờ Đại sư huynh trở về, hỏi hắn là được."

Phong Tiêu Tiêu tìm mấy quyển thư thú vị ở thư phòng liền rời đi, lời này cũng chứng tỏ rằng, Trương Tế Nghiên hiện tại không giống như trước đây.

Cố Cửu Niên đè xuống nghi vấn trong lòng, dự định chờ sau này thỉnh giáo Trương Minh Chính.

Mà khoảng thời gian này, hắn cũng chỉ có thể tận lực trốn tranh Trương Tế Nghiên.

Trở lại Thương Lan phong, Cố Cửu Niên nói với Sở Hành Ngọc lời dặn dò của Phong Tiêu Tiêu.

"Sư huynh, không cần lo lắng, nếu Phong sư thúc không nói cho chúng ta xảy ra chuyện gì, vậy chúng ta tự mình đi thăm dò."

"Sư đệ, chớ làm bừa, nếu như ngươi bị thương, ta cũng không có y thuật tốt như Phong sư thúc, có thể cải tử hồi sinh."

Cố Cửu Niên lo lắng nói.

"Sư huynh, ta sẽ không chết, ta còn muốn cùng người sống đến khi bạc đầu."

Lời nói ngọt ngào Cố Cửu Niên nghe xong trong lòng nhảy một cái, kết hợp với khuôn mặt tuấn tú thâm tình kia của Sở Hành Ngọc, khiến hắn mặt đỏ tới mang tai, cũng sẽ không từ chối đối phương tác hôn. (*)

(*) Gần nghĩa với cầu hôn, hứa hẹn.

Không biết tại sao, Sở Hành Ngọc nói tới các lời thoại này, tâm tình quả thực là hạ bút thành văn, thêm vào giọng trầm thấp, con mắt thâm thúy, làm cho người ta có một loại ảo giác tình thâm bất hối.(*)

(*) tình yêu sâu nặng không hối hận

Cố Cửu Niên đại khái đã quên đi người này từng là ứng cử viên ngựa giống, thừa sức đối phó với tiểu xử nam như hắn.

__________________________________

Tác giả có lời muốn nói: Các vị tiểu đồng bọn, trung thu vui vẻ ~( ̄▽ ̄~)(~ ̄▽ ̄)~

Lời của Cà phê Phin : Ây da, đăng chương muộn quá, mọi người thông cảm nha haha.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro