Chương 40. Tình cảm vặn vẹo.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả : Ngư Chi Thiền

Edit by Cà Phê Phin

Cố Cửu Niên nhấc bút, chuyên tâm phê duyệt các loại sự vụ nội môn phức tạp. Nhưng mà tiếng gõ cửa vẫn vang lên liên tục, hắn nhẫn nại hồi lâu vẫn là không thể nhịn được cỗ ma âm bên tai.

Bất đắc dĩ mở cửa, đối mặt chính là Trương Tế Nghiên đuôi lông mày xinh đẹp nhếch lên lộ vẻ tức giận, "Đại sư huynh, ngươi trốn ở bên trong làm gì? Mấy ngày nay vẫn luôn trốn tránh ta, lẽ nào là không muốn thấy ta? Ta đã làm sai điều gì ngươi nói cho ta?"

Khí thế hùng hổ khiến Cố Cửu Niên bất chợt lùi về sau.

Qủa nhiên là trốn được mùng một, không trốn được mười lăm.

Thở dài trong lòng, Cố Cửu Niên ngồi xuống nói chuyện, lại đưa tới một cái khăn tay, "Sư muội, còn khóc nữa sẽ thành mặt mèo."

Trương Tế Nghiên vốn là đang giả khóc, nghe thấy thế nhưng có bậc thang trèo xuống, miễn cho thật sự bị lem luốc phấn trang điểm. Để tỏ vẻ chính mình rất tức giận, cầm khăn tay dùng sức vung một cái, chất vấn nói "Đại sư huynh, ngươi vẫn không trả lời vấn đề của ta."

"Sư muội, ta còn đang xử lí sự việc, cũng không phải muốn trốn tránh ngươi." Cố Cửu Niên nhặt khăn tay lên, phủi đi bụi bặm, cẩn thận gấp lại. Mặt mày yên tĩnh ôn hòa khiến Trương Tế Nghiên có vẻ là đặc biệt cố tình gây sự.

Đại khái ý thức được hành vi vô lễ của chính mình khi nãy, Trương Tế Nghiên cũng thu lại khí thế, đổi thành dáng vẻ đáng thương.

"Đại sư huynh, ngươi cả ngày bận rộn xử lí công việc, Sở sư huynh lại không để ý đến ta, Vân Hiển Tông lớn như vậy không có một người đồng ý theo ta, các ngươi đều đang bắt nạt ta."

Cố Cửu Niên thoáng cau mày, đối với lời nói này dĩ nhiên là không tin. Nhiều người muốn nịnh bợ Trương Tế Nghiên, chỉ là nàng đều không để ai vào mắt.

Một tay chống tay lên trán, tay còn lại nhẹ nhàng xoa bóp lông mày, Cố Cửu Niên uể oải nhắm mắt lại, phảng phất như mấy ngày mấy đêm không ngủ.

"Đại sư huynh, ngươi nói chuyện đi."

Trương Tế Nghiên cắn môi, hai tay kéo ống tay áo Cố Cửu Niên, ngày hôm nay thế nào cũng phải biết đáp án.

"Sư muội, ngươi vừa nói gì?"

Cố Cửu Niên cũng không còn cách nào, mỗi ngày bị nàng ồn ào đến đau đầu, đánh không được, mắng không được, cản không xong, ngoại trừ giả ngu thực sự không còn biện pháp nào.

"Đại sư huynh, ngươi không cho ta một lời giải thích hợp lí, ta sẽ không đi."

Trương Tế Nghiên tùy hứng bĩu môi, hạ thủ lại càng mạnh.

"Không đi? Ở lại đây cản trở hắn sao?" Phong Tiêu Tiêu cầm một quyển sách, bóng người cao gầy phản quang bước đến, khiến người ta không thấy rõ vẻ mặt.

Cố Cửu Niên nghe được thanh âm hàm ẩn tức giận này đầu cũng không đau, lập tức mừng rỡ đứng lên, "Sư thúc, Mạc sư đệ đọc sách thật nhanh, đệ tử đã chọn vài cuốn đặt ở trên giá phía trước, sư thúc nhìn xem có vừa lòng không?"

Cố Cửu Niên chỉ vào giá sách phía trước sắp xếp chỉnh tề 20 quyển sách, đều là hắn chọn theo tính tình Mạc Hành Không. Kỳ thực hắn nghĩ muốn cẩn thận giới thiệu những cuốn mình lựa chọn, nhưng Trương Tế Nghiên đều khẩn trương gặp hắn, hắn không đi được.

"Không tệ, quả thực là hiểu chuyện, so với một số người chỉ biết khóc sướt mướt tốt hơn nhiều."

Một phen trào phúng khiến sắc mặt Trương Tế Nghiên rất khó coi, âm thầm cắn răng, miễn cưỡng nở một nụ cười cứng nhắc, "Đại sư huynh thật là bất công, Mạc sư huynh là người ở Dược phong mà cũng có thể lấy chuyện của hắn để ở trong lòng, mà ta là một người sống sờ sờ ở đây đều bị các ngươi lơ là."

Phong Tiêu Tiêu mặt mày kiêu ngạo vẩy một cái, hoàn toàn không che giấu xem thường trong đáy mắt, "Ngươi cũng có thể so với đồ đệ ta?"

Trương Tế Nghiên bị một câu nói không chút lưu tình này làm cho uất nghẹn, khuôn mặt đỏ chót, trong mắt rất nhanh chực trào nước mắt oan ức. Cúi đầu bất lực đứng ở nơi đó, một lát sau truyền đến âm thanh khóc thút thít.

Cố Cửu Niên ánh mắt cầu viện nhìn Phong Tiêu Tiêu, mà người này trước sau đều chú ý chọn sách, căn bản không rảnh quan tâm hắn,cũng không có chút cảm giác không nên bắt nạt vãn bối.

Đè lại thái dương mơ hồ có chút đau đớn, Cố Cửu Niên bất đắc dĩ nói, "Sư muội, khóc nhè không dễ nhìn."

Nói xong lại đưa khăn tay đến, mà Trương Tế Nghiên phảng phất như không thấy, trực tiếp nhào vào trong ngực hắn, lớn tiếng khóc lên.

Cố Cửu Niên cương một cánh tay, vui mừng vì mình có dự kiến trước, quần áo toàn thân là màu đen. Nếu là đồ trắng, sư đệ nhìn thấy lại không vui.

Có Cố Cửu Niên an ủi,Trương Tế Nghiên rốt cục ngừng khóc, ngại ngùng nhìn vạt áo thấm ướt nước mắt của mình, "Đại sư huynh, xin lỗi."

"Sư muội, nữ nhân không nên dễ khóc, bằng không sẽ khó coi."

Một phen đùa thành công để Trương Tế Nghiên nín khóc mỉm cười, Cố Cửu Niên không ngừng cố gắng, ôn nhu nói, "Sư muội, ta bảo nhà bếp làm bánh ngọt ngươi thích ăn nhất, hiện tại chắc cũng xong rồi, ngươi đi xem xem."

"Đa tạ Đại sư huynh." Nhìn bóng lưng thiếu nữ nhảy nhót rời đi, Cố Cửu Niên như trút được gánh nặng.

Phong Tiêu Tiêu cầm hai quyển thư đã chọn tỉ mỉ, tự tiếu phi tiếu liếc Cố Cửu Niên một chút, người đằng sau lập tức quy củ dừng lại, cung kính hỏi, "Xin hỏi sư thúc, còn có dặn dò gì?"

"Đồ đệ giỏi hơn sư phụ." Phong Tiêu Tiêu cầm quyển thư gõ một cái lên đầu Cố Cửu Niên, tán thưởng nói.

Tựa hồ bị gõ đến bối rối, Cố Cửu Niên có chút đau vuốt vuốt đầu, sững sờ suy nghĩ ý tứ trong lời nói này.

Là chỉ sư phụ hắn sao?

Nhưng là khắp mọi mặt đều kém rất xa người sư phụ Trương Minh Chính này nha, nơi nào lại mạnh hơn người?

Sư thúc vẫn thần thần bí bí.

Cố Cửu Niên không nghĩ vấn đề này nữa, trở về bàn án, tiếp tục công việc. Khóe mắt đột nhiên nhìn tới một vật sáng sủa, nhặt lên nhìn kĩ là một cây trâm màu vàng, trên mặt là hoa văn so với phong cách Trương Tế Nghiên mang ở lúc trước khác biệt rất lớn. Hơn nữa cây trâm cài này nhìn vừa xa lạ vừa mang theo cảm giác cổ xưa.

Giống như đồ vật từ mười mấy năm trước.

Cố Cửu Niên trầm tư một chút, đột nhiên tỉnh lại, cuống quýt gọi đệ tử, "Nhanh đưa khăn tay này giao cho Trương sư tỷ."

Nếu như Trương Tế Nghiên phát hiện phụ tùng(*)không thấy đâu lại trở về tìm hắn, vậy coi như phiền phức.

(*) Đồ trang sức.

Đệ tử gác cổng luôn luôn trầm ổn tự tin nhìn thấy Đại sư huynh hốt hoảng thất thố, mau chóng tiếp nhận khăn tay, nghiêm túc nói, "Ta nhất định tự tay giao cho sư tỷ."

Cố Cửu Niên cảm giác có chút không đúng, còn đang định giải thích hai câu, đệ tử kia lại như một cơn gió chạy xa.

Sau đó, thông tin Đại sư huynh yêu thích sư tỷ, đồng thời đưa tín vật đính ước truyền khắp toàn bộ Vân Hiển Tông.

Cố Cửu Niên nghe xong bản tin tức ngầm, chợt cảm thấy nhân sinh một vùng tăm tối.

Nơm nớp lo sợ bưng bát, ngón tay thon dài mạnh mẽ run rẩy đến nỗi không cầm được hai chiếc đũa, bình thường cơm nước ngon miệng giờ ở trong miệng thật vô vị. Cố Cửu Niên cẩn thận từng li từng tí quan sát Sở Hành Ngọc ngồi ở đối diện chuyên tâm ăn cơm, ý đồ từ gương mặt lạnh như băng kia tìm thấy kẽ hở.

Dù chỉ là một tia tâm tình tốt cũng được.

Nhưng mà Sở Hành Ngọc che giấu kín kẽ không một lỗ hổng, bề ngoài càng bình tĩnh thì đáy lòng Cố Cửu Niên càng ồn ào.

Yên bình trước bão táp thật đáng sợ!

"Sư đệ, kỳ thực chuyện này ta có thể giải thích. Cái trâm kia là..."

"Rắc-------"

Cố Cửu Niên nhìn chiếc đũa bị bẻ gãy, quả là muốn khóc thét lên. Tâm lí đã chuẩn bị sẵn không biết toàn bộ chạy đi đâu, đầu óc trống rỗng nhìn gương mặt người hắn yêu, lại có chút sợ.

Sư đệ là khi nào khiến hắn sợ như thế đây? Thật giống như hắn từ nhỏ đã rất sợ sư đệ đi?

Cố Cửu Niên không có tiền đồ nghĩ.

"Ta đi lấy đũa." Sở Hành Ngọc hời hợt đứng lên, ống tay áo rộng lớn nhẹ nhàng phẩy qua gò má Cố Cửu Niên,gây lên một trận sóng gió trong lòng hắn.

Càng ngày càng run sợ trong lòng.

Hoang mang lo sợ đếm từng hạt cơm trong bát, Cố Cửu Niên tự nói với mình nhất định phải tỉnh tao lại, đột nhiên sau lưng bị một mảnh ấm áp vây quanh, tiếp theo đó vang lên âm thanh tức giận lại có chút khổ sở của Sở Hành Ngọc.

"Sư huynh, ta biết đây là hiểu lầm, nhưng là lúc ta nghe được người khác nói ngươi yêu thích nữ nhân kia, ta liền muốn giết tên đệ tử lắm miệng, còn có nữ nhân khó ưa kia."

Cố Cửu Niên bị cánh tay ôn nhu lại mạnh mẽ chăm chú ôm, đối phương phảng phất như một giây sau muốn đem hắn dung hòa vào huyết nhục. Nhẫn nhịn đau đớn, Cố Cửu Niên cầm lấy tay Sở Hành Ngọc đặt lên trái tim chính mình, che lại khuôn mặt đã rơi đầy lệ của hắn.

"Sư huynh, ta nghĩ ta nên tìm một nơi nào đó giấu ngươi đi, ta muốn trong mắt sư huynh chỉ có mình ta, chỉ cười với ta, chỉ ôn nhu nói chuyện với ta."

" Nhưng ta biết, sư huynh sẽ không phải chỉ thuộc về mình ta."

Sở Hành Ngọc phát tiết tình cảm bá đạo trong lòng xong, nằm ở trên vai Cố Cửu Niên, chờ đợi nhận lấy trừng phạt.

Y yêu đã vặn vẹo đến mức độ đáng sợ, có thể ngày nào đó y sẽ không khống chế được nếu muốn giết người đã có thể dễ dàng làm dao động nỗi lòng của y.

Nếu muốn một phen thành tựu bá nghệp, tốt nhất không nên có loại tâm tư tẻ nhạt mềm yếu kia, hết thảy nhược điểm đều phải trừ sạch. Chỉ có như vậy, ngươi mới có thể trở thành cường giả chân chính, đánh đâu thắng đó.

Đây là Ám Nghiêu nhắc nhở y.

Nhưng là, nếu như không có người này bầu bạn bên cạnh, y làm vương giả của thế giới này có ý nghĩa gì?

Rơi vào tâm tình chính mình căm ghét Sở Hành Ngọc lần đầu tiên cảm nhận rõ ràng cảm giác khủn hoảng, muốn nắm lấy lại không nắm được, cảm giác vô lực khiến hắn bị đả kích sâu sắc.

Bộ dáng mệt mỏi này khiến Cố Cửu Niên rất đau lòng.

Sư đệ của hắn luôn là khí phách hào hoa phong nhã, nắm giữ thiên hạ bễ nghễ tự tin, khi nào lại yếu đuối bất lực như thế.

"Sư đệ, ta sẽ luôn hầu ở bên cạnh ngươi, cho đến khi chết đi."

"Ta sẽ không để cho sư huynh chết." Sở Hành Ngọc bị ảo tưởng của chính mình kích thích, kích động rống to.

Một tiếng này đúng là làm cho Cố Cửu Niên hoảng sợ, cảm nhận được bả vai thấm ướt, Cố Cửu Niên trong lòng mềm thành một mảnh.

Cho dù có một ngày ngươi muốn giết ta, ta cũng cam tâm tình nguyện.

Giao phó tính mạng hôn môi khiến tâm hai người càng dựa gần nhau hơn, cho dù nước mắt vẫn chực trào, cũng không ngăn được gương mặt phong hoa tuyệt đại đó.

Tim Cố Cửu Niên đập lợi hại, cũng cảm nhận được từ lúc bắt đầu số mệnh đã rất tốt.

________________________________________________

Góc lảm nhảm : Chương này cảm động quá *lau nước mắt vô hình*
Tui có viết sai chính tả thì nhớ nhắc nha !

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro