Chương 41. Dược phong hỉ sự

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả : Ngư Chi Thiền

Edit by Cà phê Phin

Tuy Sở Hành Ngọc không hiểu lầm chuyện cây trâm cài, thế nhưng là hắn làm sư đệ bị oan ức, Cố Cửu Niên cảm giác mình phải chủ động làm rõ chuyện này, không thể để cho những người khác lại tiếp tục hiểu lầm.

đứng ở ngoài cửa phòng Trương Tế Nghiên, Cố Cửu Niên kiểm tra quần áo của mình lần cuối cùng, xác định không có gì sai sót mới gõ cửa.

Lần đầu tiên đàm phán cùng nữ nhân, thật sốt sắng.

"Vào đi, Đại sư huynh."

Bên trong vang lên âm thanh mang theo ý cười của Trương Tế Nghiên, Cố Cửu Niên nghe xong trong lòng giật mình, đẩy cửa ra liền thấy dáng vẻ một nữ tử lả lướt nằm trên giường gỗ nhỏ.

Cách trang trí trong phòng khác một trời một vực với lúc trước.

Trước đây tuy rằng hoa lệ, nhưng cũng coi như bố cục hợp lí, chỉnh tề sạch sẽ. Mà hiện tại, trong phòng mang theo lụa mỏng tùy ý tung bay theo gió, phảng phất như sương mù che lấp cả phòng, khiến người ta không thấy rõ hư thực.

Xà nhà được điêu khắc vẽ trụ là sắc thái rực rỡ, trong không khí mang theo hương thơm nồng, bên trong tráng lệ xen lẫn phong tình không thuộc về độ tuổi này của nàng.

"Sư muội, ta tới là để nói về chuyện lời đồn đãi, ta hi vọng..."

Lời còn chưa dứt, nữ tử từ trên giường nhỏ thân thể nhẹ nhàng tiến đến trước mặt hắn, tỏa ra từng cỗ mùi hương kích thích mũi hắn.

"A chíp chíp __________"

Cố Cửu Niên lấy tay áo che, ngửi mùi vị thanh tân trên y phục của chính mình mới cảm thấy tốt hơn chút. Ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy bộ dạng oan ức khóc nấc của Trương Tế Nghiên.

"Đại sư huynh, ngươi không thích ta sao?"

Bỏ tay áo ra, Cố Cửu Niên đi tới trước cửa sổ, quay lưng về phía người yên lặng hô hấp không khí mới mẻ. Hắn nhất thời cũng không biết rõ lời Trương Tế Nghiên nói là lời đồn đãi ngày hôm qua hay là nói tới động tác bài xích của hắn vừa nãy, không thể làm gì khác hơn là hàm hồ trả lời.

"Sư muội là bảo bối trên dưới toàn bộ môn phái, ta đương nhiên thích ngươi."

"Ta cũng thích Đại sư huynh."

Trương Tế Nghiên trả lời không chút nghĩ ngợi, mang theo nét thẳng thắn cùng sự ngây thơ đặc hữu của thiếu nữ.

Cố Cửu Niên kinh ngạc quay đầu, nhìn khuôn mặt đang cười nhẹ nhàng kia, bỗng nhiên cảm giác lạnh thấu xương, nữ nhân trước mắt cùng sư muội xinh đẹp đơn thuần trong kí ức của hắn cách nhau rất xa.

"Đa ta sư muội nâng đỡ, nếu như các ngươi đều không thích ta, vậy người làm Đại sư huynh như ta quá thất bại."

Trương Tế Nghiên bất mãn Cố Cửu Niên lần thứ hai xuyên tạc ý nàng, nửa đáng thương nửa cứng rắn nói, "Đại sư huynh, chuyện này cũng không phải ta nói, là chính bọn đệ tử tự hiểu lầm. Nếu bọn họ biết chân tướng rồi, nhất định sẽ cười ta."

Cố Cửu Niên làm khó dễ cau mày, tuy rằng làm như vậy sẽ tổn thương lòng tự ái của Trương Tế Nghiên, thế nhưng so với để sư đệ khổ sở, hắn vẫn là lựa chọn người trước.

Trương Tế Nghiên tuy rằng cũng là người bị hại, thế nhưng chuyện này là bởi vì nàng dựng lên. Nàng cần phải nhận trách nhiệm về bản thân, chứ không phải là việc không liên quan đến mình.

"Chuyện này ta sẽ mời Phong sư thúc làm chủ, mấy ngày nữa là sinh thần Mạc sư đệ, mượn cơ hội này để ngươi cố gắng xin lỗi Mạc sư đệ, sớm ngày lấy được hảo cảm từ Phong sư thúc."

"Đa tạ Đại sư huynh."

Không nghĩ tới sự việc dễ dàng giải quyết như thế, Cố Cửu Niên cẩn thận suy nghĩ một phen lời nói của mình, vẫn chưa phát hiện có chỗ nào không thích hợp. Liền yên tâm nói rằng, "Sư muội, mấy ngày nay sư thúc đều sẽ đến thư phòng thương thảo sự vụ cùng ta. Ngươi phải cố gắng luyện kiếm, không cần đi chuốc rủi ro ở chỗ sư thúc, nếu không sư thúc tức giận ta liền không thể đảm bảo nhất định để ngươi tham gia sinh thần Mạc sư đệ."

Ý tứ cũng để Trương Tế Nghiên đừng đi quấy rối hắn làm việc.

"Đại sư huynh, ta biết rồi." Trương Tế Nghiên làm mặt quỷ, dáng vẻ hờn dỗi giống như khi còn bé gây họa muốn hắn thu thập.

Cố Cửu Niên nhất thời bật cười, trìu mến xoa đầu nàng, trong lòng bắt đầu tỉnh lại ảo giác vừa nãy của chính mình.

Dựa theo ước định, Cố Cửu Niên đi tìm Phong Tiêu Tiêu biện hộ.

Miệng lưỡi lưu loát nói nửa ngày, vừa lấy tình vừa lấy lí biểu đạt, từ bầu không khí của môn phái cho đến tấm lòng độ lượng của cá nhân, cuối cùng vẫn là Mạc Hành Không đi ra khuyên bảo, "Sư thúc, sư huynh đệ chúng ta đã lâu không tụ tập cùng nhau."

Phong Tiêu Tiêu ôm cánh tay, tuy rằng vẫn khó chịu, thế nhưng cũng không từ chối yêu cầu của đồ nhi.

Trong lòng Cố Cửu Niên yên lặng rơi lệ, hắn thiên ngôn vạn ngữ cũng không bằng một câu nói của Mạc Hành Không.

Tâm tính lương thiện thật mệt mỏi, sư đệ, ta cầu an ủi.

Trở về Thương Lan phong, liền thấy bóng người Sở Hành Ngọc dưới tàng cây phiên nhược kinh hồng (*).

(*) bay bổng tựa cánh hồng kinh động.

Vẫn là cái cây đó, vẫn là người kia, chỉ là kiếm không giống nhau.

"Sư đệ, chờ mấy ngày nữa hết bận, ta cùng ngươi đi mộ kiếm tìm lấy một cây kiếm tốt."

Sở Hành Ngọc thu kiếm vào vỏ, mồ hôi nhàn nhạt thấm trên mặt như bạch ngọc "Sư huynh, kiếm của ngươi ta dùng cũng quen rồi."

Cố Cửu Niên hơi đỏ mặt, sư đệ đây là yêu ai yêu cả đường đi.

Kiếm của hắn dĩ nhiên là không sánh được với kiếm Sở Hành Ngọc đã dùng mười năm.

Tâm bị tổn thương lúc ở Dược phong trong nháy mắt được chữa trị, Cố Cửu Niên nhướng mày, thanh âm ôn nhu trầm thấp vang lên "Sư đệ, ta thích ngươi."

Từng câu từng chữ, nói thật chậm, vượt qua ngàn vạn hứa hẹn.

Sở Hành Ngọc sững sờ, sau đó cười lên, "Ta cũng vậy."

Thời gian dường như ngừng lại ngay lúc này, ngoại trừ hai người họ, ai cũng không thể hòa vào thế giới của bọn họ.

Không có gì có thể tăng mùi vị phấn hường so với bầu trời hoa đào bay múa kia.

Cố Cửu Niên yên lặng nghĩ.

Chuyện yêu đương Cố Cửu Niên xử lí rất cao siêu, tuy rằng tình cờ lộ ra nụ cười khúc khích khiến người ta hoài nghi có phải là đầu Đại sư huynh bị hỏng rồi.

Chẳng qua này cũng không ảnh hưởng đến tâm tình Cố Cửu Niên.

Thời gian ngọt ngào tựa hồ trôi qua đặc biệt nhanh, nháy mắt liền đến ngày sinh thần của Mạc Hành Không.

Phong Tiêu Tiêu hôm nay cố ý mặc một thân bộ đồ mới, bộ quần áo vừa vặn bao lấy vóc người gầy nhưng mạnh mẽ đầy sức lực của hắn, ống tay áo rộng tăng thêm mấy phần phong độ 'trích tiên'. Màu sắc đỏ thẫm không chỉ không tục khí, trái lại còn tăng thêm da trắng dáng đẹp, khí chất xuất chúng.

Mà Mạc Hành Không cũng được Phong Tiêu Tiêu an bài, mặc một thân hồng y, tay áo ngắn hẹp. Đại khái là không quen mắt với màu sắc như thế, Mạc Hành Không có chút ngại ngùng, thỉnh thoảng giật nhẹ cổ áo cùng đai lưng.

Hắn bình thường đều là mặc quần áo tối màu, màu đỏ ở trong sự nhận thức của hắn, đó là màu sắc của ngày thành hôn.

Thành hôn ?

Mặt lại càng đỏ.

Mạc Hành Không khó xử khụ hai tiếng, khó chịu đứng bên cạnh Phong Tiêu Tiêu, hai người đồng thời ở cửa đại điện Dược phong thu hút tầm mắt mọi người.

"Mạc sư đệ, quần áo này rất hợp với ngươi, mặc vào tinh thần không ít." Cố Cửu Niên cười trêu ghẹo nói.

"Ngươi nếu không nói câu cuối cùng, sư thúc vẫn là rất thích ngươi." Âm thành âm trầm khiến nụ cười trên mặt Cố Cửu Niên cứng đờ, nhanh chóng kéo tay Sở Hành Ngọc đi vào.

"Nếu không phải hắn chạy nhanh, sư phụ cần phải đánh hắn một trận." Phong Tiêu Tiêu lạnh rên một tiếng, ngạo khí nói. Nhìn Mạc Hành Không như một cô dâu nhỏ, không khỏi nổi lên tâm tư trêu đùa.

"Đồ nhi, Đại sư huynh ngươi nói không sao, mặc quần áo này xác thực rất hợp với ngươi."

Mạc Hành Không vốn đang căng thẳng, lần này một câu cũng không nói được, trên mặt đỏ đến muốn nhỏ máu, hai bên tai lặng lẽ hồng thấu, một luồng nhiệt khí từ lòng bàn chân xông thẳng lên trán, thiêu hắn chóng mặt.

Hắn biết đó là Cố Cửu Niên tán dương hắn, có thể miễn cưỡng cười như bình thường.

Thế nhưng sư phụ, lại khiến hắn tim đập nhanh hơn ma lực, chỉ đơn giản một ánh mắt của đối phương liền làm cho hắn khí huyết dâng lên, khó thở.

"Sư phụ mặc mới đẹp đẽ."

Dùng âm thanh chỉ có mình mới có thể nghe được, Mạc Hành Không cúi đầu nhìn xuống đất, rước lấy một trận cười của Phong Tiêu Tiêu.

Đệ tử đến đây tham dự đều bị nụ cười bất thình lình này làm cho hoa cả mắt.

Phong Tiêu Tiêu bình thường thời điểm không cười cao quý lãnh diễm, cười lên chính là các loại chê cười trào phúng, chưa bao giờ giống như hôm nay cười như gió xuân ấm áp, ôn hòa nhã nhặn.

Vốn là khuôn mặt đồ đệ đã đẹp, phối hợp với một thân đỏ chói này, càng thêm sặc sỡ lóa mắt, khiến người không dời nổi tầm mắt.

"Các vị sư đệ, rượu và thức ăn đã chuẩn bị tốt, mời mọi người ngồi vào chỗ."

Mạc Hành Không tiến lên một bước, che ở trước mặt Phong Tiêu Tiêu, ngăn cách ánh mắt của mọi người hoặc kinh ngạc hoặc kinh diễm.

"Đều đứng sững ra đó, là chê cơm nước không hợp khẩu vị sao?"

Phong Tiêu Tiêu nhướng cao mày, liếc xéo mọi người nói, vừa kiêu ngạo vừa ác độc.

Mọi người đều biết nên oan ức, bọn họ đều không đến ăn đâu. Nhưng bị bức bách bởi uy nghiêm của Phong Tiêu Tiêu, mắt đều nhìn thẳng ra cửa, nhịp bước vội vàng đến suýt thì vấp ngã.

Bởi vì đều là đệ tử bổn môn, mọi người đều rất quen thuộc nhau, cũng không có câu nệ, thế nhưng cũng không quá làm càn, suy cho cùng Phong Tiêu Tiêu ở đây.

Vì lẽ đó coi như nhìn sư đồ hai người ăn mặc như hỉ phục bái đường, cũng không ai dám nói ra nghi vấn này.

Phong Tiêu Tiêu ngồi song song với Mạc Hành Không ở chủ vị, dựa theo đạo lí, hẳn là Phong Tiêu Tiêu làm chủ vị, Mạc Hành Không muốn ngồi ở cái bàn gần cửa một chút. Thế nhưng nơi này là địa bàn của Phong Tiêu Tiêu, hắn muốn sắp xếp thế nào cũng không ai dám nói gì.

Cho dù trong lòng mọi người đều thoáng cảm thấy có chút không đúng.

Còn đối với sắp xếp hai bên bàn còn lại, mỗi bàn bốn người, ngồi ngay ngắn đối diện nhau. Làm Cố Cửu Niên hơi có chút cưỡng bách nhưng nhìn rất thoải mái.

Gian phòng này là gian phòng tốt nhất, không có lụa mỏng bay tới bay lui, vừa rộng rãi vừa sáng sủa, ánh mặt trời từ bốn phương tám hướng chiếu đến, phảng phất dát lên một tầng màu vàng, rọi vào lòng người đều ấm áp, lời nói cử chỉ mang theo ý cười.

Cố Cửu Niên là Đại sư huynh, gánh vác trách nhiệm kéo bầu không khí. Liền đi đầu chúc rượu Mạc Hành Không "Mạc sư đệ, ta mời ngươi một chén, mời."

Hai người cùng đối ẩm (*), đều là uống một hơi cạn sạch.

(*) đối ẩm : hướng vào nhau cùng uống rượu.

Tửu lượng Cố Cửu Niên không tốt, mời một ly liền ra hiệu những đệ tử khác tiến lên, hôm nay ngược lại nhất định phải ngàn chén không say.

Mọi người được ám chỉ, lại nhìn Phong Tiêu Tiêu không có bất kì dấu hiệu nổi đóa, đều dồn dập đánh bạo tiến lên chúc rượu.

"Mạc sư huynh, đến, uống một chén."

"Mạc sư huynh, chúc ngươi sinh thần vui vẻ."

"Mạc sư huynh, ngươi mặc đồ này đúng là đẹp mắt."

Mọi người ngươi một ly, ta một ly, lý do chúc rượu tầng tầng lớp lớp, trong lúc nửa tỉnh nửa say tựa hồ nghe thấy một cỗ âm thanh tự nhiên.

Sau đó liền thấy một dáng người uyển chuyển từ trên trời giáng xuống, phảng phất như tiên nữ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro