Chương 42. Yến hội phong ba.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả : Ngư Chi Thiền

Edit by Cà phê Phin

Nữ tử một thân váy hồng nhạt lưu tiên, trên tay áo thêu đàn hồ điệp trông rất sống động, dáng người nữ tử tùy theo vũ đạo đồng thời bay lượn. Trong không khí quanh quẩn mùi hoa nhàn nhạt, từ trên người nữ tử như truyền đến hơi thở thuộc về mùa xuân.

Đông đảo đệ tử bị kinh diễm bởi tình cảnh này, dồn dập sững sờ nhìn Trương Tế Nghiên uyển chuyển nhảy múa giữa cung điện.

Trong mắt Cố Cửu Niên kinh ngạc còn nhiều hơn kinh diễm, bởi vì trang phục ở thế giới này của Trương Tế Nghiên xem như là được dệt may khéo léo nhất.

Chân váy tách ra như sườn xám, thời điểm múa lộ ra da thịt trắng nõn, nơi ngực chỗ cổ áo khó khăn lắm mới che khuất được vẻ dụ hoặc kia, bộ dáng nửa hở hang nửa muốn che kín càng tăng thêm một chút thần bí, không hề có một tiếng động lộ ra dụ dỗ.

Cố Cử Niên nhìn mọi người còn chưa hoàn hồn, yên lặng cầu khẩn cho bọn họ. Trên chủ tọa Phong Tiêu Tiêu vẫn mang ý cười giờ khắc này sắc mặt tái xanh, cái chén trong tay muốn bị bóp nát.

Nếu không phải là nể mặt Mạc Hành Không, Phong Tiêu Tiêu chỉ sợ đã lật cái bàn.

"Sư huynh, ở đó than thở gì vậy, vũ đạo không dễ nhìn sao?"

Cố Cửu Niên nhanh chóng lắc đầu, "Vẫn là uống rượu cùng sư đệ mới thú vị."

Thức thời trả lời khiến Sở Hành Ngọc rất hài lòng, "Sư huynh, ăn nhiều chút, rượu nhiều hại thân."

Múa xong, Trương Tế Nghiên quét một vòng mắt những người đang si ngốc, quay về phía chủ tọa thướt tha hành lễ, âm thanh mềm mại mang theo tự hào, "Đệ tử gặp Phong sư thúc, chúc Mạc sư huynh sinh thần vui vẻ, tiền đồ như gấm."

"Đa tạ lòng tốt của ngươi, màn biểu diễn này thật là khiến người ta mở mang tầm mắt." Phong Tiêu Tiêu ngoài cười những trong không cười nói.

Đối với trang phục của Trương Tế Nghiên rõ ràng là bất mãn, thế nhưng vừa nghĩ tới tính tình của người này, làm ra chuyện như vậy cũng không tính là kì quái.

"Đa tạ sư muội, chúng ta tiếp tục uống." Mạc Hành Không tửu lượng tuy được, thế nhưng cũng không chịu nổi mọi người luân phiên ra trận, say chuếnh choáng bắt đầu tiếp tục uống rượu bắt chuyện với chúng đệ tử.

Một nửa đoàn người uống cùng hắn, một nửa ngồi vây quanh bên người Trương Tế Nghiên.

Bởi vì lấy cớ uổng rượu, ngôn hành cử chỉ của mọi người lớn mật hơn chút so với thường ngày. Trương Tế Nghiên thỏa mãn nhìn một đám đệ tử ngồi vây quanh nàng, tiếp nhận các loại ca ngợi ngả ngớn trắng trợn của mọi người.

Nàng ngượng ngùng thỉnh thoảng trả lời vài câu, ánh mắt lại vẫn nhìn Sở Hành Ngọc khiêu khích, tựa hồ đang khoe khoang mị lực của chính mình.

Nhưng mà, Sở Hành Ngọc căn bản không nhìn nàng.

Hàn khí quanh thân cùng bầu không khí huyên náo xung quanh hoàn toàn không hợp, khiến Cố Cửu Niên tự tạo ra một nơi thanh tịnh. Hai người tự tại uống rượu tán gẫu, Cố Cửu Niên tình cờ cười nói hai câu với đệ tử còn lại.

Bầu không khí tiệc rượu ngày càng tăng vọt, bất giác mặt trăng đã lên cao.

Cố Cửu Niên tuy rằng khắc chế không uống nhiều, thế nhưng tửu lượng không tốt, đã có mấy phần men say. Nương tựa trên bả vai Sở Hành Ngọc, híp mắt nhìn mọi người chơi đùa.

Sau đó nhìn thấy Trương Tế Nghiên từ trong đám người đi ra, nói cười dịu dàng đi tới vị trí của bọn họ.

Nụ cười trên mặt Cố Cửu Niên cứng đờ, khóe mắt nhảy lên, trong lòng có loại dự cảm xấu.

"Sư huynh, hôm nay ta có đẹp không?"

Trong đại điện âm thanh cụng rượu ầm ĩ át đi câu hỏi của Trương Tế Nghiên, thế nhưng hai người ở gần, Cố Cửu Niên vẫn nghe được.

"Sư muội, hay, hay, uống." Cố Cửu Niên giơ chén rượu, có chút say mông lung nói.

"Ta kính Đại sư huynh một ly." Trương Tế Nghiên bưng chén rượu, không biết sao dưới chân lại vấp, rượu trong chén muốn tung-----

Sở Hành Ngọc thấy thế, tay mắt lạnh lẹ kéo Cố Cửu Niên, lúc này mới không để hắn bị giội một thân.

Mà Trương Tế Nghiên sẽ không may mắn như vậy, không chỉ có đau chân, quần áo cũng ướt.

Một phen động tĩnh này náo động rất lớn, ánh mắt của những người khác cũng đều nhìn lại.

"Các ngươi đang làm gì?"

Phong Tiêu Tiêu nổi nóng hỏi, hắn liền biết rõ nữ nhân này sẽ không an phận.

"sư thúc, xin lỗi, đều là ta không tốt." Trương Tế Nghiên oan ức cúi thấp đầu, muốn đứng lên, dưới chân lại đau xót, ngã nhào ra đất.

Đệ tử xung quanh muốn đi đến đỡ nàng dậy, liếc mắt nhìn Cố Cửu Niên đứng bất động ở một bên cùng Sở Hành Ngọc, ngầm hiểu ý lẫn nhau.

"Đại sư huynh, Trương sư tỷ bị ngã rồi, ngươi mau đỡ sư tỷ đi."

Có người mở miệng, người còn lại cũng ồn ào theo.

"Cố Cửu Niên, mau đỡ nàng ta."

Vốn là Cố Cửu Niên đang dựa vào việc mình say mà không để ý tới mọi người ồn ào, nhưng mà mệnh lệnh của Phong Tiêu Tiêu, hắn lại không dám chống đối. Phiền nhiễu đứng dậy, chuẩn bị đi đỡ Trương Tế Nghiên.

Sau đó có một bóng người ở trước hắn nâng nàng ta lên.

Là Sở Hành Ngọc.

"Ta đưa Trương sư muội về phòng."

Cố Cửu Niên nhìn bóng lưng hai người rời đi, loại cảm giác bất an càng thêm mãnh liệt, vừa rồi nụ cười của Trương Tế Nghiên cũng không đơn thuần.

Thật giống đang tính toán cái gì.

Sở Hành Ngọc cũng nhìn ra Trương Tế Nghiên không có ý tốt, y lựa chọn dĩ bất biến ứng vạn biến.(*)

(*)"Dĩ bất biến, Ứng vạn biến" là "lấy một sự kiên định, chống lại ngàn sự biến động".

Ra khỏi tầm mắt của mọi người, Sở Hành Ngọc đẩy Trương Tế Nghiên ra, bước sang bên cạnh, "Đi thong thả không tiễn."

Trương Tế Nghiên bị người ghét bỏ, sắc mặt trong nháy mắt lúng túng, lại khôi phục ý cười, "Sở sư huynh, con thú cưng kia không biết xảy ra chuyện gì, ở nhà ta vẫn cứ réo lên không ngừng."

Bạch Kỳ là Ma thú, ý thức và sức khống chế đều rất mạnh, không phải là những con thú cưng không có linh trí kia.

Sở Hành Ngọc không lộ ra vẻ mặt thất kinh giống như Trương Tế Nghiên mong đợi, điểm ấy khiến ả có chút thất vọng.

"Sở sư huynh, ta sợ nó còn cứ kêu như thế, sẽ chết."

Nữ tử nhẹ giọng nói.

Ở trong lòng cân nhắc một phen, Sở Hành Ngọc quyết định ra sân xem tình huống, muốn xem người này đến cùng đang đùa cái gì.

Trương Tế Nghiên tự nhiên là vô cùng phấn khởi ở trước dẫn đường, bước chân nhẹ nhàng không giống như người bị đau chân.

Sở Hành Ngọc nhìn tình cảnh này, cũng không nói gì.

Qủa nhiên đến sân, liền thấy một cục bông trắng nằm trên đất, trong miệng phát ra tiếng than nhẹ thống khổ, tựa hồ đang nhẫn nại cái gì.

Sở Hành Ngọc thấy thế, lập tức tiến lên điều tra, rất nhanh liền cảm thấy Bạch Kỳ không đúng.

Địa phương mà họ đang đứng bày xuống một trận pháp phức tạp, vi diệu, mà trận pháp này chuyên môn để nhắm vào Ma tộc.

Trương Tế Nghiên cách đó không xa, đắc ý hỏi "Sở sư huynh, ngươi nếu bị thay đổi thì làm sao bây giờ?"

Thời gian thong thả trôi qua, lo lắng trong lòng Cố Cửu Niên càng nặng, cố gắng lên tinh thần nói chuyện cùng mọi người, kì thực vẫn luôn chú ý động tĩnh ngoài cửa.

Đột nhiên một tên đệ tử bị thương từ ngoài cửa xông vào, kinh hoảng kêu to, "Có Ma, Ma tộc!"

Cố Cửu Niên phản ứng đầu tiên, đỡ đệ tử bị thương, trầm ổn hỏi, "Ở đâu có Ma tộc?"

"Sân của Trương sư tỷ."

Cố Cửu Niên trong lòng căng thẳng, nói với Phong Tiêu Tiêu, "Sư thúc, ta đi xem xem."

"Ta đi cùng ngươi." Tâm tình Phong Tiêu Tiêu bây giờ hỏng bét, một tiệc rượu thôi lại cứ dẫn đến nhiều chuyện.

"...Được." Cố Cửu Niên lo lắng, sợ hãi thân phận Sở Hành Ngọc bị bại lộ.

Hai người nhanh chóng chạy tới, liền thấy Trương Tế Nghiên té xỉu trên sân, xung quanh cây cối giả sơn bị phá hỏng lợi hại, trên đất đâu cũng có mảnh vỡ tàn thạch.

Phong Tiêu Tiêu nâng Trương Tế Nghiên dậy, dò xét một phen mạch đập của nàng, "Không có chuyện gì,chỉ bị ngất đi."

"Sư thúc, ta đi tìm Sở sư đệ"

Cố Cửu Niên không đợi Phong Tiêu Tiêu đáp lời, đã không thấy tăm hơi bóng người.

Hắn hiện tại đầu óc một mảnh tùm lum tùm la, cồn ít nhiều cũng ảnh hưởng đến lực suy nghĩ của hắn. Tìm một đêm, cũng không thấy Sở Hành Ngọc.

Tên đệ tử bị thương kia đã được đưa đi trị liệu, trong miệng vẫn hô Ma tộc, bất luận người nào nghe cũng không lọt, hiện tại chỉ chờ Trương Tế Nghiên tỉnh lại, mới có thể biết tối qua đến cùng là xảy ra chuyện gì.

Đồng thời, Phong Tiêu Tiêu cũng ra lệnh cho đệ tử trông cửa, tăng mạnh đề phòng, phòng hoạn Ma tộc.

Lúc Trương Tế Nghiên tỉnh lại, liền thấy một đám đệ tử canh giữ trước giường, Phong Tiêu Tiêu đang chuẩn bị hỏi nàng đầu đuôi sự tình, liền thấy người đã khóc lên.

"Đại sư huynh, thật là đáng sợ."

Cố Cửu Niên gấp gáp muốn biết tình huống của Sở Hành Ngọc, liền kiên trì dỗ dành, "Sư muội, đã không sao rồi, ngày hôm qua đến cùng là xảy ra chuyện gì, Sở sư đệ đâu?"

Lo lắng hỏi dò lại thêm khẩu khí có chút nóng giận, khiến Trương Tế Nghiên khóc càng to, một chữ cũng không nói ra được.

Cho dù lòng như lửa đốt, Cố Cửu Niên cũng chỉ đè tính khí lại.

"Sư muội, không sao rồi, chúng ta đều ở đây, ngươi mau nói Sở sư đệ thế nào rồi?"

Nhẹ giọng mềm mại an ủi một phen, Trương Tế Nghiên cũng coi như bình tĩnh chút, cắn môi lập cập nói rằng, "Đêm qua Sở sư huynh đưa ta về, đột nhiên xuất hiện một con ma thú rất lớn, chúng ta bắt đầu đấu với ma thú. Sau đó ta bị ma thú quét đuôi đến, hôn mê bất tỉnh, lúc tỉnh lại đã ở trên giường."

"Đại sư huynh, đều do ta vô dụng, đều do ta."

Trương Tế Nghiên nằm trong lồng ngực Cố Cửu Niên, liên tục khóc cùng tự trách.

Nàng nói lời này một chút tin tức hữu dụng cũng không có, bọn Cố Cửu Niên muốn nghĩ tới biện pháp khác.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro