Chương 43. Thề hồn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tác giả : Ngư Chi Thiền

Edit by Cà phê Phin

Dặn dò vài câu nghỉ ngơi thật tốt với Trương Tế Nghiên, tâm tình Cố Cửu Niên càng trầm trọng thương lượng chuyện tìm người với Phong Tiêu Tiêu.

Trước đây, bên trong Vân Hiển Tông không có bất kì tung tích ma vật nào, mà khi ma vật xuất hiện, Dược phong bên kia cũng không có chút cảm ứng. Phong Tiêu Tiêu không có lo lắng như Cố Cửu Niên, trực giác hắn cho rằng bí ẩn then chốt ở chỗ Trương Tế Nghiên.

Từ khi con bé kia xuất hiện, sự tình liền bắt đầu lộn xộn, nhất định phải xem ả giở trò gì.

"Ngươi phụ trách tìm kiếm tung tích Sở Hành Ngọc, ta bên này chăm nom Trương Tế Nghiên."

"Vâng, sư thúc." Như vậy vừa đúng ý Cố Cửu Niên, hắn không cần lo lắng Phong Tiêu Tiêu phát hiện đầu mối.

Cố Cửu Niên rất lo ma tính của Sở Hành Ngọc đã lộ ra.

Nhưng mà tìm khắp cả Vân Hiển Tông, vẫn không thu hoạch được gì. Trở lại Thương Lan phong, Cố Cửu Niên nhìn mọi thứ quen thuộc, trong lòng dâng lên một trận bi thương.

Hắn cẩn thận suy nghĩ nơi ẩn giấu đi Sở Hành Ngọc, có thể còn nơi nào đó hắn chưa đi tìm.
Sư đệ, ngươi ở đâu?

Ba ngày trôi qua, Sở Hành Ngọc vẫn không rõ tung tích.

Cố Cửu Niên sức cùng lực kiệt ngồi ở gốc cây hoa đào, mơ hồ nhìn thấy dáng người đang linh động luyện kiếm của người kia
"Đại sư huynh, ngươi sao vậy?"

"Ta không có chuyện gì." Cố Cửu Niên thấy rõ người tới, thất vọng thở dài.

Mạc Hành Không mấy ngày nay nhìn Cố Cửu Niên như một con thú mệt mỏi điên cuồng tìm kiếm, lo lắng còn chưa tìm được người Cố Cửu Niên liền ngã xuống.

"Đại sư huynh, Sở sư huynh sẽ không có chuyện gì, ngươi phải chăm sóc kĩ lưỡng thân thể chính mình."

"Ta biết rồi." Cố Cửu Niên nhắm mắt lại, vô lực trả lời.

Liên tục tìm kiếm mấy ngày, thêm vào áp lực to lớn trong lòng, Cố Cửu Niên bất ngờ bị bệnh.

"Còn chưa tìm được người, liền bồi thêm cái mạng của mình, người Đại sư huynh như ngươi sao mà vô dụng." Phong Tiêu Tiêu một bên bắt mạch cho Cố Cửu Niên, một bên quở trách.

"Sư thúc nói rất đúng, ta thật vô dụng."

Nhìn dáng vẻ Cố Cửu Niên tiều tụy tự trách, Phong Tiêu Tiêu cũng không nhiều lời nữa. Đưa cho một phương thuốc dặn dò đệ tử đi sắc thuốc.

"Ta đã liên lạc với Đại sư huynh, không đến mấy ngày nữa bọn họ sẽ về."

Nói đến bọn họ, Phong Tiêu Tiêu bĩu môi khinh thường.

Trương Minh Chính lần này ra ngoài là vì tìm Hạ Từ Lâu, nếu không phải trong tông môn xảy ra chuyện, hai người kia cũng không biết muốn tiêu dao đến khi nào.

"Sư phụ cùng Hạ sư thúc quay về." Cố Cửu Niên nghe xong lời ấy, trong dạ dày lại càng khó chịu.
Lần này hắn không chỉ sợ Phong Tiêu Tiêu, còn phải lo lắng Trương Minh Chính bọn họ có thể phát hiện ra thân phận Sở Hành Ngọc hay không.

Nếu bọn họ tìm tới Sở Hành Ngọc, chỉ sợ...

"Đúng vậy, ngươi nghỉ ngơi cho tốt, chuyện này giao cho Đại sư huynh là được."

"...Vâng." Cố Cửu Niên nắm chặt ga trải giường, thống khổ nói.

Bởi vì lo lắng cho tình trạng cơ thể của Cố Cửu Niên, ban đêm Mạc Hành Không vẫn canh giữ chăm sóc trước giường hắn, mà Phong Tiêu Tiêu dĩ nhiên cũng ở lại.

Quan sát Trương Tế Nghiên mấy ngày, không phát hiện có chỗ nào bất ổn.

Có thể là lần này hắn lo xa rồi.

Ban đêm Vân Hiển Tông yên tĩnh mang theo nhiều nguy hiểm, thỉnh thoảng có người tuần tra.
Trương Tế Nghiên nhìn sắc trời bên ngoài, nghe người ta nói Phong Tiêu Tiêu ở Thương Lan phong, lường trước tối nay sẽ không tới, rốt cục nàng cũng yên tâm đi làm chuyện của chính mình.

Đóng kĩ các cửa, Trương Tế Nghiên từ trong lồng ngực lấy ra một khối Ngọc Thạch tạo hình kì lạ, truyền linh lực vào đó. Hòn đá từ từ biến óng ánh long lanh, tỏa ra hào quang màu vàng óng, ở giữa có thể thấy được bóng người Sở Hành Ngọc nhắm mắt tập trung suy nghĩ.

"Sở sư huynh, Đại sư huynh bị bệnh, tựa hồ rất nghiêm trọng."

Tinh thần Sở Hành Ngọc hơi xúc động, khóe miệng lưu lại vết máu nhàn nhạt, ánh mắt nhìn về phía Trương Tế Nghiên tràn ngập sát khí.

"Sở sư huynh, lấy thực lực trước mắt của ngươi, không cách nào địch nổi với linh lực khối ma linh thạch này, ta vô tình yêu ngươi, chỉ hi vọng Sở sư huynh có thể một lòng say mê ta."

Sở Hành Ngọc cười lạnh, y đúng là coi thường nữ nhân này.

Ma linh thạch là một trong pháp bảo khởi động trận pháp Thiên Cực, cư nhiên lại ở trong tay nàng. Nói vậy nữ nhân này từ lâu đã biết rõ thân phận Bạch Kỳ, nếu không nàng sẽ không bố trí xong trận pháp từ trước, dùng Bạch Kỳ làm mồi, dẫn y bị lừa.

"Một lòng say mê? Ngươi cũng có tâm?"

Lau đi vết máu ở khóe miệng, Sở Hành Ngọc tiếp tục vận công, y nhất định phải lao ra, giết nữ nhân này.

"Sở sư huynh, ngươi đừng cậy mạnh, ma linh thạch sẽ hút khô sức mạnh trên người ngươi, chỉ cần ngươi đáp ứng ta, cùng ta kí kết khế ước, ta liền thả ngươi ra ngoài."

"Ta làm mọi thứ đều bởi vì ta yêu ngươi, nhưng ngươi một chút cũng không nhìn ta, cho nên ta không thể làm gì khác hơn là ra hạ sách này."

Mặc cho Trương Tế Nghiên vừa đấm vừa xoa, Sở Hành Ngọc cũng không bị lay động.

"Sở sư huynh, ta sẽ thay ngươi bảo vệ bí mật thân phận, không nói cho bất kì ai, cho dù là Đại sư huynh, ta cũng không nói."

Sở Hành Ngọc mở mắt ra, đối diện với biểu hiện si tình mang theo vài phần oan ức của Trương Tế Nghiên, hơi nhếch miệng.

"Được."

"Sở sư huynh, ngươi có thể đáp ứng thật quá tốt rồi, như vậy ta cũng không cần tổn thương ngươi. Nếu như ngươi mạnh mẽ đột phá, ma khí phân tán, nhất định sẽ bị người khác phát hiện ra thân phận ngươi."

Sở Hành Ngọc cũng là nghĩ tới điểm này, hiện nay hoàn cảnh của y rất bất lợi, hiện tại y chưa đủ thực lực để trở thành chủ nhân Tam giới, nhất định phải đợi được đến khi cơ hội đó đến.

Như vậy, y mới có thể lấy được thứ mình muốn.

"Lấy hồn của ta, ở đây lập xuống lời thề, quyết không phản bội."

"Lấy hồn của ta, cùng ngươi kết thề, quyết không phản bội."

Thề hồn chính là lời thề khế ước mạnh nhất trong tam giới, sau khi kí khế ước giữa hai người, liền có thể cùng chung tuổi thọ. Khế chủ là Trương Tế Nghiên nếu có nguy hiểm đến tính mạng, Sở Hành Ngọc cũng không sống nổi. Có khế ước này, Trương Tế Nghiên không cần lo chuyện sau này. Cho dù Sở Hành Ngọc hận nàng, cũng không thể giết nàng, càng không thể để người khác giết nàng.

Tuy rằng hiện tại Sở Hành Ngọc không có hảo cảm đối với nàng, thế nhưng tin tưởng rằng chỉ cần có thời gian, nàng nhất định sẽ làm cho người máu lạnh này vì nàng mà trả giá một khang nhu tình.

Ma tộc, dù cho kiêu ngạo, khi có tình cảm cũng sẽ buông bỏ được, trở nên thấp hèn.

"Sở sư huynh, lần này chuyện Ma tộc xâm lấn làm phiền ngươi lo lắng, sư muội ta sẽ không biết gì hết." Trương Tế Nghiên ngây thơ rực rỡ nói.

Sở Hành Ngọc vẫn bị nàng phong ấn trong đá ma linh, cũng không đánh mất nhận biết đối với thế giới bên ngoài, tự nhiên cũng biết tình huống những ngày qua. Hiện tại chuyện quan trọng nhất là đến xem tình huống người kia.

Cố Cửu Niên ngủ cũng không yên ổn, chau mày, trán vẫn chảy mồ hôi, cả người thẳng tắp, tựa hồ đang lạc ở bên trong mộng.

Nhất định còn chỗ chưa tìm!

Đúng rồi, còn nơi sư đệ biến mất chưa đi tìm.

"Sư đệ..."

Cố Cửu Niên gian nan muốn mở miệng, nói cho người khác biết ý nghĩ trong lòng hắn, nhưng thân thể không động được, đơn giản là mở mắt ra nói chuyện hắn cũng khó làm được.

Trong đầu xẹt qua rất nhiều hình ảnh hỗn loạn, nhanh đến mức Cố Cửu Niên không kịp nhìn. Trong không khí tựa hồ truyền đến mùi máu tanh, Cố Cửu Niên mở mắt ra, liền thấy Sở Hành Ngọc cầm khăn mặt ngồi bên giường hắn.

"Đại sư huynh, ngươi tỉnh rồi."

Cố Cửu Niên mừng rỡ nhìn đối phương, cũng cười lên "Sư đệ, ngươi không có chuyện gì thật tốt."

Nói xong, lại ngất đi.

Mạc Hành Không cầm khăn mặt có chút không biết làm sao, vội vàng hỏi Phong Tiêu Tiêu "Sư phụ, bệnh tình Đại sư huynh xem ra ngày càng nghiêm trọng."

"Sư phụ ta chỉ có thể chữa bệnh, sẽ không chữa tâm."

Đêm qua kéo dài dị thường, Cố Cửu Niên vẫn chìm chìm nổi nổi trong cơn ác mộng, trong miệng nỉ non điều gì Mạc Hành Không bọn họ nghe không hiểu, trên mặt vẫn luôn là vẻ thống khổ.

Dằn vặt hơn nửa đêm, cuối cùng cũng xem như tốt hơn chút.

Mở mắt ra, đại não Cố Cửu Niên vẫn ở trong trạng thái choáng váng. Nhìn bóng người quen thuộc đang bận rộn trong phòng, Cố Cửu Niên có chút không cam lòng nhắm mắt lại.

Đại khái là đang mơ đi.

"Sư huynh, nên rời giường uống dược rồi."

Sở Hành Ngọc bưng bát dược, cẩn thận nâng Cố Cửu Niên dậy, thổi nguội sau đó múc từng muỗng đưa đến bên miệng hắn.

"A----"

"Sư huynh, nóng sao?"

Sở Hành Ngọc nếm thử một chút, nhiệt độ thích hợp, chỉ là nó rất đắng, nhưng nhìn vẻ mặt sư huynh, cười ngốc hề hề, nhìn qua không giống dáng vẻ dược quá đắng.

"Ta không sao, sư đệ có thể bình an trở về, thật tốt." Lặng lẽ thả tay xuống, Cố Cửu Niên nhéo bắp đùi chính mình một cái thấy một mảnh thanh hồng.

Loại hành vi ngu xuẩn này, là phương pháp duy nhất hắn có thể nghĩ đến.

Người này thực sự xuất hiện trước mắt hắn, không phải hư huyễn, không phải là mộng.

Có Sở Hành Ngọc chăm sóc, Cố Cửu Niên càng nhanh khỏi bệnh. Lại uống thêm mấy loại dược bồi bổ, gần như hoàn toàn hồi phục. Sau khi khỏi bệnh, Cố Cửu Niên mới có cơ hội hỏi ngày ấy đã xảy ra chuyện gì.

"Sư đệ, các ngươi tại sao lại đột nhiên bị Ma tộc tập kích?"

Sở Hành Ngọc đang đánh bóng một cái ngọc khí, nghe xong lời này, sắc mặt cũng không thay đổi, "Sư huynh, con vật nhỏ ngươi mua trên đường là Ma Thú."

Lần này đúng là Cố Cửu Niên sửng sốt.

Ở cùng với con vật nhỏ kia sớm tối, hắn một chút phát hiện cũng không có.

"Sư đệ, đều là ta sai, khiến ngươi gặp nguy hiểm."

"Sư huynh , không nên tự trách. Ma Thú kia là bởi vì đi nhầm vào trận pháp Phục Ma của Trương Sư muội, do đó hiện nguyên hình. Nó bị trận pháp làm cho trọng thương, tính tình nổi điên, chạy ra khỏi Vân Hiển Tông."

"Ta đuổi theo nó đến một chỗ giữa rừng, chiến đấu cùng nó vài ngày, rốt cục đem nó hàng phục."

"Sư đệ, ngươi không sao thì tốt."
Cố Cửu Niên đối với đầu đuôi sự việc không phải quá quan tâm, chỉ cần thân phận Sở Hành Ngọc không bị lộ là được.

Đúng là Trương Tế Nghiên có bày trận pháp Phục Ma, còn có thể vô cùng dễ dàng che giấu khí tức ma vật đả thương mình, điểm ấy khiến hắn thấy rất kì quái.

"Sư huynh, cái này tặng ngươi."

Sở Hành Ngọc cầm trong tay một khối ngọc chính tay y vừa điêu khắc xong, miếng ngọc mang theo luồng cảm giác mát mẻ, hình dạng rất đặc biệt, nói đúng hơn là kì quái.

Không nhìn ra hình gì, cũng không nhìn ra là đồ án gì, nhưng đúng là trên mặt miếng ngọc khắc một dòng chữ nhỏ.

Sắc mặt Cố Cửu Niên khẽ biến hồng, nhất thời quên mất chính mình đang suy tư cái gì, theo bản năng để Sở Hành Ngọc đeo cho hắn.

"Sư huynh, ngươi đeo lên rất đẹp."

Cố Cửu Niên được khen trên mặt ứa ra nhiệt khí, trái tim cũng đập rất nhanh, giống như lại bị bệnh. Mượn cớ mở cửa sổ ra, liền thấy bóng người Mạc Hành Không chạy như bay đến.

"Đại sư huynh, chưởng môn trở về."
________________________________________
Góc lảm nhảm : Đọc chương này coi tức hong???! ಠ_ʖಠ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro