Chương 45. Liên hôn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả : Ngư Chi Thiền

Edit by Cà phê Phin

"Tuy rằng hẻo lánh, thế nhưng phong cảnh rất đẹp, cũng có một phong vị khác." Cố Cửu Niên không suy nghĩ nhiều, đối với lời này của Trương Tế Nghiên không đồng tình chút nào, "Trầm huynh chu đãi chúng ta chu đáo, không có phương diện nào có nửa điểm sai lệch, sư muội đừng mang lòng tiểu nhân."

"Sở sư huynh, ngươi xem, Đại sư huynh suốt ngày bắt nạt ta."

Trương Tế Nghiên kéo cánh tay Sở Hành Ngọc làm nũng, dáng vẻ ngây thơ biến Cố Cửu Niên thành người không đúng.

Lời nói của Cố Cửu Niên vừa nãy cũng có ý tứ phát tiết, khoảng thời gian gần đây Trương Tế Nghiên càng ngày càng gần gũi với sư đệ, trong mắt tình cảm lớn mật đều bị mọi người nhìn ra.

"Sư muội, ngươi tìm chúng ta có chuyện gì?"

Sở Hành Ngọc thẳng thừng đẩy người ra, dùng khẩu khí giải quyết việc chung hỏi.

"Người Đông Hoa phái đến rồi, chưởng môn để ta qua đây tìm các ngươi cùng đi tiền thính."

Trương Minh Chính vốn là muốn để Mạc Hành Không tới đây, nhưng mà Trương Tế Nghiên náo loạn muốn chính mình đến, hắn cũng không muốn trước mặt mọi người làm mất mặt Trương Tế Nghiên, không thể làm gì khác hơn là đáp ứng.

Trong tiền thính, thật náo nhiệt. chưởng môn Thiên Tâm Các ngồi trên chủ vị, nhi tử và nữ nhi đứng ở phía sau hắn, còn lại chưởng môn hai phái thì ngồi bên trái và bên phải hắn.

Sau khi Cố Cửu Niên vào cửa liền nhìn thấy Trương Minh Chính mặt luôn nghiêm túc lộ ra mấy phần sắc mặt vui mừng, đang cùng Trầm Tần Viễn thương lượng chuyện gì, nhìn thấy Cố Cửu Niên đi vào, hai người ngừng trò chuyện.

"Sư phụ, đồ nhi đến rồi. Ra mắt Trầm chưởng môn."

Cố Cửu Niên bước chân ung dung không vội, mọi cử chỉ mang theo phong nhã tuấn tú, khuôn mặt cung thuận ôn hòa càng khiến người thỏa mãn.

"Cố hiền chất là một nhân tài, lại ôn hòa hữu lễ như vậy, chúc mừng Trương chưởng môn, có đồ đệ tốt."

"Trầm chưởng môn khách khí, Cửu Niên vẫn còn phải học tập lệnh lang."

Chưởng môn hai phái ở trước mặt đông đảo đệ tử thổi phồng lẫn nhau, khiến Cố Cửu Niên có chút không tiện, trái lại Trầm Thanh Lưu lại nghiêm mặt, nhìn không ra hỉ nộ.

"Hai phái có thể kết thành nhân duyên, quả thật là phúc khí tu chân giới." Diệp Vĩnh Đào vẫn trầm mặc ở một bên, nói. Trải qua lần trước hắn cũng hiểu rõ, vô cùng hài lòng với Cố Cửu Niên, cũng có ý tứ kết thân. Chẳng qua Diệp Văn Nguyệt không có ý này, khiến hắn cảm thấy đáng tiếc.

Vừa dứt lời, Cố Cửu Niên cảm thấy nhiệt độ chung quanh hạ thấp rất nhiều, nhắm hai mắt lại cũng có thể cảm thấy hàn khí trên người Sở Hành Ngọc. Còn có Trầm Thanh Lưu cách đó không xa không hề che giấu địch ý đối với hắn.

Cố Cửu Niên làm sao cũng không nghĩ tới mấu chốt chính là hai phái đàm phán đến việc làm thông gia. Nhìn ý tứ Trương Minh Chính, cũng không phản đối việc hôn nhân này. Mà Trầm Tần Viễn, ý cười dịu dàng, cực lực muốn thúc đẩy cái chuyện tốt này.

"Đa tạ Trầm chưởng môn chiếu cố, đệ tử tự biết tư chất kém cỏi, chỉ hi vọng chăm chỉ tu luyện, không phụ kì vọng của mọi người." Cố Cửu Niên trầm giọng nói, từ chối ý tốt này.

Một phen hợp tình hợp lí thêm vào thái độ cung kính, để Trầm Tần Viễn tuy rằng bất mãn trong lòng, cũng không tính toán cùng một vãn bối, đẩy lên ý cười nói, "Cố hiền chất trong lòng có quý phái, lại cung nghiêm lễ phép, thực khiến người ta kính nể."

"Trầm chưởng môn quá lời."

Nụ cười trên mặt Cố Cửu Niên đều gượng ép đến sắp rơi mất, không hề phòng bị liền bị đẩy đến nơi đầu sóng ngọn gió, ánh mắt Sở Hành Ngọc khiến hắn như có gai ở sau lưng, mỗi một chữ nói ra khỏi miệng đều ở trong lòng suy nghĩ kĩ qua, thậm chí còn nghĩ tới việc bù đắp nếu hắn đồng ý hôn sự này.

Càng nghĩ càng sợ, Sở Hành Ngọc đã không vui thì chuyện gì cũng có thể làm.

Cố Cửu Niên tuyệt đối tin tưởng.

"Cha, việc cấp bách là ứng đối ra sao trong bí cảnh Tử Thiên nguy hiểm, việc thành hôn của muội muội tạm gác lại sau này nói cũng không muộn."

Trầm Thanh Lưu mở miệng nói, sắc mặt đối với Cố Cửu Niên khá hơn chút.

"Trầm huynh nói rất đúng." Cố Cửu Niên mau chóng đáp lời, trong giây lát cũng hiểu rõ dụng ý Trầm Thanh Lưu thu xếp cho hắn ở nơi hẻo lánh.

Xem ra Trầm chưởng môn vẫn có ý tứ kết thông gia. Vừa vặn hắn có nhi tử và nữ nhi, có thể liên hôn cùng hai phái, nếu là thành công, thì Thiên Tâm Các sẽ được tăng cường thế lực cùng sức ảnh hưởng. Tính thế nào, cũng là một bút kiếm buôn bán không lỗ.

"Trương chưởng môn, xem ra chúng ta đều già rồi, không hiểu ý nghĩ của những người trẻ tuổi này." Trầm Tần Viễn cầu thân bị nhiều người trước mặt từ chối như vậy, điều này làm hắn có chút mất mặt, chỉ có thể leo xuống dưới bậc thang Trầm Thanh Lưu đã sắp cho.

Đổi đề tài đi, Cố Cửu Niên cũng thoải mái hơn rất nhiều, cùng Sở Hành Ngọc đứng đằng sau Trương Minh Chính, mắt nhìn thẳng.

Đại hội này nói đến buổi tối, trong lòng Cố Cửu Niên tổng kết một phen, ý tứ chính là muốn bọn họ trợ giúp lẫn nhau, tăng cao cảnh giác, ý chí kiên cường, mọi việc cẩn thận.

Bến trong bí cảnh có rất nhiều ảo ảnh, rất nhiều chuyện khó phân biệt thật giả.

Đại hội kết thúc, Cố Cửu Niên vốn định về nghỉ ngơi, lại bị người đơn độc mời ở lại ăn bữa tối.

"Cố hiền chất, Thanh Lưu nói ngươi là huynh đệ tốt của nó, mấy ngày nay ngươi đến nó vẫn đang bận, không thể chiêu đãi ngươi, bây giờ vẫn chưa muộn để các ngươi tụ tập lại, cũng để nó nói với ngươi vài tiếng khách sáo."

Cố Cửu Niên vẻ mặt miễn cưỡng, không dám nhìn trong mắt Sở Hành Ngọc đều là tức giận, cầu cứu nhìn về phía Trương Minh Chính, hi vọng đối phương có thể cho hắn lí do khước từ lời mời này.

"Trầm chưởng môn có ý tốt, ngươi đi đi thôi." Trương Minh Chính ngậm cười nói, cười đến mức da gà Cố Cửu Niên nổi hết lên.

Bên hông cơ hồ bị Sở Hành Ngọc nhéo, Cố Cửu Niên nhịn đau, chầm chậm nói, "Đệ tử cung kính không bằng tuân mệnh."

Nhìn ánh mắt mọi người hoặc là ước ao hoặc là ghen tị, Cố Cửu Niên theo Trầm Thanh Ly đi tới hậu viện.

Đây không phải lần đầu tiên đến chỗ Trầm Thanh Lưu ăn cơm, chỉ là lần này Cố Cửu Niên như đứng trên đống lửa, ngồi trên đống than, cả người không dễ chịu. Mặc dù có rượu tốt nhất,món ăn ngon nhất, cũng không có khẩu vị.

Nói rằng để hai người ôn chuyện, kỳ thực là để hắn cùng Trầm Thanh Ly đơn độc ở chung.

Mới uống chưa được một chén rượu, liền có đệ tử đến báo, nói chưởng môn có việc muốn tìm Trầm Thanh Lưu trao đổi.

"Không được vô lễ với muội muội ta." Trầm Thanh Lưu đột nhiên ực một cái uống cạn chén rượu, bám vào vạt áo Cố Cửu Niên, hung hãn nói.

Xoay người về phía Trầm Thanh Ly lại là dáng dấp ca ca tốt "Thanh Ly, có việc cứ gọi ca ca."

Trầm Thanh Ly đang chuyên tâm dùng bữa, nghe nói như thế có chút không hiểu nghiêng đầu, sau đó nghe lời gật gật, "Ca ca."

"Nghe cho rõ, nếu ngươi dám bắt nạt muội muội ta, ta tuyệt đối không tha cho ngươi."

"Cố mỗ hiểu rõ, ta ăn xong sẽ đi."

Cố Cửu Niên vốn định đi luôn bây giờ, thế nhưng làm vậy rất không nể mặt Trầm chưởng môn, hắn vốn đã từ chối một lần, lại tới một lần nữa sợ là sẽ ảnh hưởng quan hệ hai phái, không thể làm gì khác hơn là tiếp tục đợi.

Coi như Trầm Thanh Lưu không nhắc nhở, hắn cũng biết chừng mực. Hiện tại hắn buồn phiền chuyện khi trở về nên đối mặt với Sở Hành Ngọc thế nào.

Trăng treo đầu cành liễu, gió nhẹ sao lên, dưới chòi nghỉ mát mẻ, trong lòng người tâm phiền ý loạn.

Cố Cửu Niên hướng về phía ánh trăng vô biên, không có lòng dạ nào thưởng thức. Nhìn chung quanh một vòng, phát hiện nơi này thật tĩnh lặng. Chòi nghỉ mát xây ở trước hồ Bích Lục, sóng nước lấp loáng phản chiếu hoa ảnh mỹ lệ.

Phong cảnh bốn phía tao nhã lại hào hoa phú quý, mỗi nơi đều được tỉ mỉ trang trí, nhìn qua thật vui mắt.

Cố Cửu Niên xem một vòng, trở lại chỗ ngồi nhìn Trầm Thanh Lưu vẫn cứ vùi đầu ăn cơm. Cơm nước qua hồi lâu, vẫn nhiệt tình.

"Trầm cô nương, Cố mỗ đã ăn no, đa tạ chiêu đãi chu đáo, Cố mỗ xin cáo từ trước." Tính toán thời điểm cũng được rồi, Cố Cửu Niên nói.

"Được."

Trầm Thanh Ly nói xong, cũng không ngẩng đầu lên, tiếp tục ăn.

Cố Cửu Niên nghe đáp lại, không thể chờ đợi được nữa rời đi, vừa ra khỏi cửa liền thấy phụ tử Trầm gia xông tới trước mặt. Đường ra ngoài chỉ có một cái, nếu va phải Trầm chưởng môn, thế tức là không đi được.

Tính toán trong lòng một phen, Cố Cửu Niên trốn đến sau núi giả, dự định chờ sau khi bọn họ đi thì mình mới ra ngoài.

"Thanh Ly, Cố hiền chất đâu?"

Trầm Tần Viễn nhìn trong lương đình to lớn chỉ có mình nữ nhi, mở miệng hỏi, ngữ khí mang theo vài phần trách cứ.

"Đi." Trầm Thanh Ly để đũa xuống, quy củ đứng một bên.

"Thanh Ly, Cố hiền chất ăn có ngon miệng không?"

"Rất, tốt."

Trầm Thanh Ly bị hỏi đến căng thẳng, toàn bộ bữa tiệc Cố Cửu Niên chỉ uống chút rượu, vẫn chưa đụng tới đũa.

"Ngươi nếu không phải người cà lăm, vi phụ cũng không cần bận tâm như vậy." Trầm Tần Viễn liếc mắt nhìn thức ăn trên bàn, đã bị ăn gần hết rồi.

Trên bàn thức ăn tất cả là của Trầm Thanh Ly bên kia, mà mâm của Cố Cửu Niên lại sạch sẽ như vừa mới lấy ra. Trong lòng hắn tự nhiên cũng hiểu nữ nhi của mình, chỉ tiếc mài sắt không thành kim nói "Lúc nào mới có thể thay đổi tật xấu tham ăn."

Trầm Thanh Ly bị khiển trách, oan ức trốn đến phía sau Trầm Thanh Lưu "Cha, đúng, không, không nên."

"Cha, muội muội nói lắp thì thế nào, nàng là thiên kim Thiên Tâm Các, thân phận cao quý, muốn tìm hạng người nào mà không được, nhất thiết phải là Cố Cửu Niên sao?"

"Ngươi biết cái gì? Nó thành như hôm nay cũng có trách nhiệm của ngươi."

Trầm Thanh Lưu ngực cứng lại, phẫn hận phản bác, "Ta chỉ biết chuyện muội muội không muốn làm, ta sẽ không ép nàng làm."

"Ngươi đúng là một ca ca tốt, cố ý đem Đại đệ tử Vân Hiển Tông sắp xếp ở nơi hẻo lánh, còn phái người giữ ở đó không cho người ta tiến vào, những thứ này đều là vì nó?"

Trầm Tần Viễn giận dữ cười, đứa con trai này của hắn vẫn làm trái lại hắn, để nó đi Đông Hoa phái kết thân, nó lại chạy đi du ngoạn, hoàn toàn không để mệnh lệnh của chính mình trong lòng.

"Muội muội không thích Cố Cửu Niên, chuyện hôn sự này ta không đồng ý."

"Chuyện này không phải do ngươi quyết, cũng không phải do nó quyết." Trầm Tần Viễn một chưởng vỗ nát bàn đá, Trầm Thanh Ly sợ hãi nước mắt lưng tròng, tóm chặt lấy quần áo Trầm Thanh Lưu.

Vì chuyện của nàng, phụ thân và ca ca lần nào cũng phải ồn ào, nếu không phải là có khách mời ở đây, thêm vào là bí cảnh Tử Thiên sắp mở ra, phụ thân nhất định sẽ trừng phạt ca ca.

"Cha, ca ca, đừng, ồn ào."

"Ngươi câm miệng."Trầm Từ Viễn trừng mắt nữ nhi của mình "Nữ nhi chưởng môn ba phái chỉ có ngươi kém cỏi nhất. Không nhân cơ hội này nói tới việc hôn nhân của ngươi, chờ ngày nào đó ta ngã xuống, ai tới chăm sóc ngươi?"

"Cha, người, người không..."

Sẽ không ngã xuống.

Trầm Thanh Ly lau nước mắt, nơi cổ họng làm sao cũng không phát ra tiếng.

"Cha, xem như là người ngã xuống, cũng có ta chăm sóc muội muội, không làm phiền người bận tâm."

Trầm Thanh Lưu lôi kéo Trầm Thanh Ly nhanh chân rời đi, phụ thân đối với nữ nhi không khác gì người ngoài, vừa đấm vừa xoa, tùy tiện sử dụng.

Muội muội một mực tính tình mềm, đều nghĩ phụ thân tốt, không chút nào để trong lòng sự tổn thương mà phụ thân đối với nàng.

_____________________________

Góc lảm nhảm : Ở đâu bán ca ca giống Trầm Thanh Lưu?? 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro