Chương 46. Tru ma

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tác giả : Ngư Chi Thiền

Edit by Cà phê Phin 

Chờ đến khi người nhà Trầm gia đều đi hết, thân thể Cố Cửu Niên lúc này mới cứng ngắc từ sau hòn giả sơn đi ra, xoa xoa tứ chi, nhìn sắc trời mới phát hiện sắp tới nửa đêm.

Gió đêm thổi, Cố Cửu Niên khập khiễng đi ra sân. Vừa nãy chăm chú nghe bí mật của Thiên Tâm Các, lại lo lắng bị phát hiện, sợi dây thần kinh ở trong đầu vẫn còn căng thẳng, giờ bình tĩnh lại, mồ hôi sau lưng lại bị gió thổi vào, ý lạnh càng sâu.

Cố Cửu Niên ôm cánh tay, cẩn thận nhớ lại hồi cãi vã vừa nãy, như vậy xem ra, tình cảm phụ tử Trầm gia cũng không tốt, ít nhất không giống như người ngoài nhìn thấy là phụ từ tử hiếu.

Mà tâm điểm cãi vã chính là thiên kim Trầm gia, Trầm Thanh Ly đối với chuyện hôn sự lần này không đồng ý, cũng không phản đối. Có thể đáp ứng cùng hắn ăn cơm, đại khái là thực sự muốn ăn thôi.

Cố Cửu Niên nghĩ tới nhập thần, bỗng nhiên cảm giác có một luồng ánh mắt lạnh lẽo âm trầm sau lưng, trong lòng giẫm một cái, vội vã chắp tay sau lưng dừng lại, hắng giọng một cái, mở miệng gọi "Sư đệ."

Trong giọng nói lộ ra chút chột dạ.

Sở Hành Ngọc từ trong bóng tối đi ra, lạnh lẽo như một pho tượng đá, tròng mắt ẩn chịu tức giận, lạnh lẽo làm người ta sợ hãi, thẳng nhìn Cố Cửu Niên có chút hốt hoảng trong lòng.

"Sư đệ, không phải ta để đệ trở về nghỉ ngơi sớm chút sao?" Cố Cửu Niên kéo cánh tay Sở Hành Ngọc, hơi lạnh từ trên y phục truyền đến, xem ra đã đợi rất lâu rồi.

Phải nói là từ khi hắn đi vào, người này đã chờ ở đây.

"Sư huynh, bữa cơm này ăn có ngon miệng không?"

Cố Cửu Niên nghe khẩu khí ngày càng lạnh, trong lòng cũng biết sư đệ bất mãn với chuyện này, nhanh chóng biểu đạt thái độ hiểu rõ.

"Sư đệ, đừng nói cơm, ta một món cũng không ăn, một giọt rượu cũng không dính."

Lửa giận trong lòng Sở Hành Ngọc cũng coi như là tiêu một chút, đột nhiên nghĩ đến cái gì, lớn tiếng hỏi "Cái kia sao muộn như vậy huynh mới đi ra."

Cố Cửu Niên bị bức ép hỏi, nuốt ngụm nước bọt, theo bản năng ló đầu nhìn xung quanh, nhỏ giọng nói "Chúng ta trở về rồi nói, nơi này thật lạnh."

"Tốt thôi, trở về rồi nói." Sở Hành Ngọc nghiêng người liếc mắt một chút, nhìn Cố Cửu Niên đang co rụt lại.

Không biết có phải ảo giác hay không, cảm thấy sư đệ gần đây khí thế càng lớn mạnh.

Cố Cửu Niên nắm tay Sở Hành Ngọc, lúc này mới thấy ấm áp hơn chút. Đến tiểu viện, Sở Hành Ngọc không nói gì ngồi xuống, con mắt sắc bén nhìn Cố Cửu Niên muốn mềm nhũn cả chân, liền vội vàng đem thấy những gì nghe được nói ra.

"Sư đệ, ta cùng Trầm cô nương trong lúc đó không có nửa điểm vượt qua giới hạn, lúc đó muốn đi, lại sợ đụng phải Trầm chưởng môn, không thể làm gì khác hơn là trốn tránh. Không thể đi ra sớm hơn, là sư huynh sai."

Cố Cửu Niên ngôn từ nhuẫn nhuyễn, nửa là giải thích nửa bày tư thái yếu thế.

"Cha con Trầm gia bất hòa?"

Sở Hành Ngọc gần đây công lực tăng mạnh, đã đến tu vi Kim Đan hậu kỳ. Ở trước mặt người ngoài còn có thể bảo trì tu vi bình thường, cố tình ở trước mặt Cố Cửu Niên tức giận, bất chợt liền tỏa ra uy thế.

"Hôn sự lần này, bọn họ ồn ào càng lợi hại. Nếu Trầm huynh có thể thể thuyết phục Trầm chưởng môn, chuyện đó không còn gì tốt hơn. Nếu không thể, ta cũng chỉ có thể nói rõ ràng cùng Trầm cô nương, miễn làm lỡ người ta."

"Sư huynh đúng là sẽ vì người suy tính, chỉ sợ Trầm cô nương không hiểu phần tình nghĩa này của huynh."

Cố Cửu Niên nghe lời nói này có gai, buồn cười lắc đầu một cái.

"không hiểu cũng được, trong lòng ta chỉ có một mình sư đệ."

Nói xong trên mặt như lửa đốt, cũng mặc kệ Sở Hành Ngọc có nghe thấy câu này của hắn hay không, trực tiếp nằm, tiện tay tắt nến.

Sở Hành Ngọc ngồi lẳng lặng trong bóng tối, tim đập nhanh đến nỗi không thể ức chế gia tốc. Lời tâm tình trong nhân thế y nghe qua không ít, chỉ có câu này lại khiến trong lòng y nổi sóng chập trùng, trên mặt cũng hồng lợi hại.

Đuôi lông mày nơi khóe mắt cũng bất giác mang theo ý cười.

Đã quá nửa đêm, trong bóng tối ở Thiên Tâm Các có người di chuyển , dường như đang tìm kiếm thứ gì.

Trầm Thanh Lưu ra ngoài thông khí giải buồn nhìn thấy bóng dáng quen thuộc kia, đứng thẳng hồi lâu, mời đè xuống tức giận cùng thất vọng ngút trời trong lòng.

Ma chung quy vẫn là ma!

Tin tức Thiên Tâm Các xuất hiện Ma tộc từ sáng sớm đã truyền đi khắp nơi, Cố Cửu Niên mới vừa được báo cho, phản ứng đầu tiên là nghĩ tới Sở Hành Ngọc bị bại lộ thân phận, sau đó nghĩ lại, đệ tử tới báo tin nhìn thấy Sở Hành Ngọc vẫn rất cung kính.

"Ta hiểu rồi, chúng ta lập tức đi."

Cố Cửu Niên chắp tay nói, xoa xoa thái dương đổ mồ hôi.

"Sư huynh, huynh mặc ngược quần áo."

Cố Cửu Niên mới vừa thả lỏng đột nhiên bị một tiếng này làm cho sợ hãi trở lại, vừa thẹn vừa giận nói "Sư đệ, chúng ta đi xem tình huống thế nào."

Nói xong liền cúi đầu chỉnh lại quần áo, bởi vậy cũng không thấy trong mắt Sở Hành Ngọc tràn ngập sát khí.

Đại điện Thiên Tâm Các so với hôm qua còn náo nhiệt hơn, bên trong một tầng người, bên ngoài cũng thế. Cố Cửu Niên và Sở Hành Ngọc bởi vì có thân phận đặc biệt, một đường đều có người nhường đường, rất nhanh nhìn rõ ràng tình huống bên trong.

Qùy ở trong điện chính là Trầm Thanh Lưu, bên cạnh là tùy tùng của hắn – Minh Tước.

Cố Cửu Niên nhớ lại, người này cũng là người phò trợ cho Trầm Thanh Lưu, không nhiều lời, nhưng là người thành thật, chỉ là không nghĩ tới dĩ nhiên là Ma tộc.

Nghĩ tới đây, Cố Cửu Niên theo bản năng liếc mắt nhìn Sở Hành Ngọc, vẫn chưa nhìn ra bất luận rung động gì trong mắt đối phương, các loại âm thanh dồn dập xung quanh lại đúng là lọt vào tai.

"Nghe nói mạng tiểu tử này là Trầm công tử cứu được, không nghĩ tới dĩ nhiên lấy oán trả ơn, quả nhiên Ma tộc không có ai tốt, lúc trước nên tru diệt tận gốc."

"Đúng đấy, Ma tộc tính cách tàn nhẫn, dù cho tướng mạo trung thực, cũng không thể tin."

"Ma tộc nên giết."

"Đáng chết!"

Các loại nghị luận từ trên xuống dưới cuối cùng đã biến thành âm thanh đồng nhất, mặc kệ Minh Tước những năm ở Nhân giới có làm chuyện xấu hay không, chỉ cần thân phận hắn là Ma tộc, nên giết.

"Sư phụ, ở Đông Hoa phái, người này đã giúp chúng ta cứu trị thôn dân. Cũng coi như có tình đối với Nhân giới, Ma cũng có tốt có xấu, không nên vơ đũa cả nắm."

Cố Cửu Niên nhỏ giọng nói với Trương Minh Chính.

Lời này nếu bị người ngoài nghe được, tất sẽ bị mọi người cho là tội danh tư thông với Ma tộc.

"Cửu Niên, không cần nhiều lời, Trầm chưởng môn hiểu rõ trong lòng."

"Vâng, sư phụ."

Cố Cửu Niên hiểu rõ, người này ngày hôm nay chạy trời không khỏi nắng.

Huyên náo một hồi, Trầm Tần Viễn uy nghiêm ngồi ở chủ vị chậm rãi mở miệng "Ma tộc này ẩn nấp ở phái ta nhiều năm, nhưng ta lại không phát hiện, thực sự là thẹn với tín nhiệm của mọi người."

"Tên ma đầu này là một trong Tam Đại Ma Sứ năm đó, Minh Tước."

Nói xong lời đấy, mọi người một mảnh xao động.

"Đây không phải là lỗi của Trầm chưởng môn, tên ma đầu này quả thật quá mức giảo hoạt, tránh được đại chiến năm đó. Trầm công tử nhỏ tuổi, lại tốt bụng nhân hậu cứu ma đầu kia. Chỉ hận ma đầu kia không chỉ không cải tà quy chính, còn mưu toan làm hại Thiên Tâm Các, thật là đáng chết."

Trầm Tần Viễn nở nụ cười trấn an "Nhận được sự thông cảm của các vị, hôm nay không giết ma đầu này, khó có thể xứng đáng với mọi người."

Mọi người cũng lên tiếng phụ họa, dồn dập yêu cầu tru diệt ma đầu.

"Thanh Lưu, ma đầu kia là ngươi cứu, hôm nay cũng là lí do để ngươi thanh lí tính mạng của hắn."

Thân thể Trầm Thanh Lưu chấn động, tựa hồ tỉnh lại từ trong mộng, tay cầm kiếm mơ hồ run lên, trên mặt hoàn toàn là lạnh lẽo, nhìn không ra hỉ nộ.

Hai cánh tay Minh Tước bị trói, đêm qua sau khi bị Trầm Tần Viễn đánh thì đã trọng thương, nếu không phải muốn hôm nay cho mọi người câu trả lời, chỉ sợ Trầm Tần Viễn sẽ không để hắn sống.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro