Chương 47. đại hội trừ ma

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả : Ngư Chi Thiền
Edit : Cà phê Phin

Trầm Thanh Lưu mỗi một bước đi đều cực ổn, thân kiếm lạnh lẽo chiếu rọi gương mặt không cảm xúc của hắn. Bốn phía yên tĩnh kì lạ, cùng với sự huyên náo ầm ĩ ban nãy như là hai thế giới.
"Tất cả đều nên kết thúc."
Trầm Thanh Lưu bình thản nói ra câu này, tiếp theo chính là ánh kiếm lấp lóe, trong nháy mắt đó, hắn mới nhìn rõ con mắt người kia.
Vô hỉ vô bi.
Rõ ràng là ma, lại học con người chìm trong  ái tình.
Thực sự là buồn cười.
"Dừng tay."
Một giọng nữ trong trẻo vang lên ở giữa hai người, nương theo tiếng 'Thịch', hai thanh kiếm chạm vào nhau.
Trầm Thanh Ly run rẩy nắm kiếm trong tay, nàng không đón được chiêu kiếm này.
"Ly nhi, hắn là ma, am hiểu đầu độc lòng người nhất, ngươi còn nhỏ, không nên bị lừa gạt. Chuyện này vi phụ cùng ca ca ngươi sẽ xử lý."
Biến cố trên sân đến quá đột nhiên, Trầm Tần Viễn không nghĩ tới nữ nhi luôn luôn ngoan ngoãn lại dám ở trước mặt đông đảo tu sĩ cầu xin cho tên ma đầu này, lập tức sầm mặt lại, liếc mắt ra hiệu cho tùy tùng bên cạnh.
"Cha, ta..." Trầm Thanh Ly còn muốn giải thích vài câu, đã bị người cứng rắn mang đi, chỉ có thể khẩn cầu nhìn Trầm Thanh Lưu "Ca ca."
Trầm Thanh Lưu ngoảnh mặt làm ngơ, kiếm trong tay run lên, vẫn là dáng dấp lạnh nhạt như cũ "Ta sẽ để ngươi thoải mái."
Minh Tước nặn ra một nụ cười, bi thương nhìn thanh kiếm cầm trong tay, bên tai nhớ tới tiếng nói một hài đồng non nớt "Ngươi là Ma tộc, ta cứu ngươi, sau này tính mạng của ngươi sẽ là của ta."
"Một mạng đền một mạng, đến đây không còn nợ nhau."
Trầm Thanh Lưu nhảy dựng trong lòng một cái, cũng cười rộ lên "Đường tới Hoàng Tuyền, đi bình an."
Minh Tước nhìn người này lần cuối cùng một chút, hết hy vọng nhắm mắt lại.
Người và ma chỉ có thể dùng vũ khí thôi sao?
Cố Cửu Niên sắc mặt thê ai nhìn hai người trên sân, không khỏi có chút cảm giác mèo khóc chuột, tựa hồ dự kiến tương lai của chính mình. Nghĩ tới đây, trong lòng khó tránh khỏi nhiều hơn mấy phần thương cảm, liếc mắt nhìn Sở Hành Ngọc bên cạnh, lặng lẽ nắm chặt tay đối phương.
Cảm nhận được nhiệt độ của đối phương, lúc này mới an lòng, chỉ là ý cười bên môi Sở Hành Ngọc khiến hắn không hiểu rõ có ý gì.
"Thanh Lưu, động thủ." Âm thanh Trầm Tần Viễn tràn ngập áp bức truyền đến từ trên chủ vị, mơ hồ mang theo tức giận.
Không đợi động tác của Trầm Thanh Lưu, một thanh âm ngông cuồng vang lên.
"Thể diện của ngươi cũng thật lớn đấy Minh Tước, Tam Đại chưởng môn đều bị ngươi làm cho kinh động."
Nói chuyện trong nháy mắt, đã cùng Trầm Thanh Lưu so qua mấy chiêu, một tay bức lui đối phương.
"Là Ám Nghiêu."
Trong đám người phát ra tiếng kêu sợ hãi, bên dưới một mảnh gây rối.
Ma tộc tàn nhẫn vẫn còn để lại trong lòng người cảm giác sợ hãi.
Ám Nghiêu khinh bỉ nhìn chung quanh một vòng, ánh mắt rơi xuống trên một nữ tử nào đó thì nở nụ cười ác ý, khách khí nói "Nhiều ngày không gặp, có khỏe không."
Trả lời hắn chính là chưởng môn Đông Hoa phái.
"Hôm nay các đại năng tu chân đều ở đây, các hạ một thân một mình, sợ là không có năng lực cứu đi vị Ma sứ này."
"Diệp chưởng môn không cần khách khí cùng một ma đầu, hôm nay là đại hội tru ma, quyết không thể để những ma đầu này muốn làm gì thì làm dưới mí mắt của ba vị chưởng môn đây."
Người nói lời này là một vị tu vi Kim Đan.
Lời này vừa nói ra, lại gây nên một trận rối loạn.
Trầm Tần Viễn bất mãn trừng người nhiều chuyện này một chút, cư nhiên lại không nể mặt hắn như vậy.
"Trừ ma vệ đạo là bổn phận của người tu chân chúng ta, các hạ nếu đến rồi, xin mời dành ra chút thời gian để chúng ta tiếp đãi."
Đệ tử Thiên Tâm Các nghe được mệnh lệnh của chưởng môn, đã xếp thành hàng ngang, chuẩn bị tốt công kích bất cứ lúc nào.
Ám Nghiêu phì cười một cái, từ trong lồng ngực lấy ra một vật lớn bằng bàn tay, một cái chớp mắt liền bành trướng to bằng nửa cái phòng, lộ ra răng nanh dài mà nhọn, phảng phất nhẹ nhàng khép mở một cái liền có thể cắn người tan xương nát thịt.
"Là thú cưỡi của Ma Tôn."
Bạch Kỳ phối hợp thét dài, một tiếng thú ngâm đinh tai nhức óc, tu vi thấp đã run lẩy bẩy, binh khí trong tay đều sắp không cầm nổi.
Hiện tại nếu không có mấy vị chưởng môn chống đỡ, chỉ sợ đã loạn hết lên.
"Bày trận."
Trầm Tần Viễn đã mất kiên nhẫn, sắc mặt tái xanh.
Bí cảnh Tử Thiên sắp mở ra, hiện tại Ma tộc lại đến gây sự, bên trong tất sẽ tổn thất một nhóm người, đến thời điểm bí cảnh chi tranh sợ cũng không chiếm được thế thượng phong.
Ám Nghiêu hiển nhiên cũng không muốn trì hoãn, phái Bạch Kỳ ra đọ sức cùng mọi người, hắn thì mang theo Minh Tước hóa thành một đoàn hắc khí biến mất không còn tăm hơi.
Nhìn quái vật khổng lồ nhảy nhót vui vẻ trên cung điện, Cố Cửu Niên luôn có một loại cảm giác quen thuộc, tựa hồ đã thấy ở nơi nào rồi, thế nhưng nhất thời không nhớ ra.
Ma tộc công khai đào tẩu, người Thiên Tâm Các còn chưa đuổi theo, mấy tên đệ tử Đông Hoa phái cũng đã hành động đầu tiên.
"Văn Nguyệt, chớ kích động." Diệp Vĩnh Đào còn không kịp khuyên can, người bên cạnh cũng đã không còn tung tích.
"Sư phụ, ta đuổi theo sư muội" Tiêu Viêm Lãng vội nói một câu, cũng đuổi theo.
Dĩ nhiên, Tấn Dạ Tầm cũng theo tới.
Đại hội trừ ma căng thẳng, vẫn cứ có mấy phần nữ nhi tình trường.
Cố Cửu Niên bùi ngùi nghĩ.
Ở đây cũng chỉ có đệ tử Vân Hiển Tông không có động tĩnh. Mọi người đều đang đợi chưởng môn dặn dò.
"Ám Nghiêu tuy rằng ngông cuồng, thế nhưng không ngốc, sẽ không một mình đến đây, các ngươi chú ý cho kĩ động tĩnh xung quanh, không được phép xem thường."
"Vâng, sư phụ."
Cố Cửu Niên cẩn thận đáp, rõ ràng cảm thấy bầu không khí xung quanh thay đổi. Trong không khí quanh quẩn một mùi hương như có như không, kích thích đến muốn hoa mắt.
"Chuyện gì thế này?"
Một tu sĩ đột nhiên ngã xuống đất, sắc mặt trắng bệch, biểu hiện hỗn loạn, tựa hồ rơi vào mộng cảnh mỹ mãn tốt đẹp.
"Bọn chúng đến rồi."

Trương Minh Chính vừa dứt lời, mùi hoa nồng nặc trong không khí làm người nghẹt thở, còn nương theo tiếng cười thấu xương. Từ mặt đất, nóc nhà, vách tường đột nhiên hiện ra toàn Ma tộc.

Tuy là cấp thấp, thế nhưng số lượng đông đảo.

Bạch Kỳ dưới sự che chở của những ma vật này, càng thêm trắng trợn không kiêng dè, tu sĩ ở đây đa số không phải đối thủ của nó, Cố Cửu Niên thấy tình huống như vậy, tiêu diệt hết ma vật bên người, chủ động nghênh chiến Bạch Kỳ.

Sở Hành Ngọc lo lắng Bạch Kỳ ngu ngốc này sẽ làm tổn thương Cố Cửu Niên, liền bận rộn gia nhập chiến đấu. Mấy lần ở gần trong khi giao chiến đều ra hiệu Bạch Kỳ mau rời đi.

"Sư đệ, nguy hiểm." Cố Cửu Niên mắt thấy răng nhọn của quái vật đã xuyên qua thân kiếm của Sở Hành Ngọc, cách trái tim khoảng cách miễn cưỡng bằng một ngón tay, vội vàng phi thân lên, nhắm vào mắt quái vật công kích.

Mắt Bạch Kỳ bị lưỡi kiếm sắc đảo qua, đau đớn khiến nó theo bản năng vung chưởng, móng vuốt sắc bén vẽ ra một độ cong trên không trung, Cố Cửu Niên dùng kiếm chặn trước người, vẫn bị uy hiếp lùi thẳng về sau, sau khi đứng lại thì bên khóe miệng xuất hiện một vệt máu.

"Sư huynh, huynh không sao chứ."

Sở Hành Ngọc quăng kiếm thay đổi dụng chưởng, mỗi một chiêu đều muốn đẩy nó vào chỗ chết, Bạch Kỳ bị y đấu pháp hung ác đe dọa, giờ mới hiểu được người này sinh khí. Phối hợp né tránh mấy hiệp, sau đó bất mãn hét dài một tiếng, nghênh ngang phá tan nóc nhà bay đi.

Ma vật còn lại không đáng sợ, mọi người liên hợp tiêu tốn một chút công phu, cuối cùng cũng coi như là thanh trừ hết tất cả cản trở.

Nhìn căn phòng tàn tạ, Trầm Tần Viễn ngay cả lời khách sáo cũng không muốn nói, trực tiếp mời đệ tử các phái trở về nơi ở, lưu lại đệ tử bản phái xử lí hiện trường.
Cố Cửu Niên nhìn vết máu loang lổ ở đây, nhịn xuống không khỏe trong người, cùng Sở Hành Ngọc trở về nơi ở.

"Sư huynh, người tu chân cũng được, người bình thường cũng được, chung quy không thoát khỏi cái chết."

"Ta hiểu."

Tâm tình Cố Cửu Niên hạ xuống.
Hắn hai lần nhìn thấy bi kịch nhân sinh đều là do Ma tộc tạo thành.

Có phải là không có Ma tộc, thì sẽ không có những bi kịch này?
Cố Cửu Niên muốn mở miệng hỏi, nhưng lại cảm thấy mình thực buồn cười. Sinh lão bệnh tử, chính là trạng thái bình thường ở thế gian này. Họa phúc tai nạn, cũng không thể biết trước.

Uổng cho hắn tu luyện lâu như vậy, vẫn không nhìn ra quy luật tự nhiên này.

"Sư đệ, Ma tộc cùng Nhân tộc không thể hòa hữu ở chung sao?"
Do dự hồi lâu, Cố Cửu Niên cuối cùng hỏi ra nghi vấn trong lòng.
"Sư huynh, giữa người và người vẫn còn có phân tranh lợi ích, huống chi nhân và ma." Sở Hành Ngọc nói "Nếu sư huynh nghĩ có thể, vậy nguyện vọng này sẽ được thực hiện."

Cố Cửu Niên không khỏi cười lên, đối với lời nói này có mấy phần tin tưởng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro