Chương 48. Bí cảnh mở ra

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả : Ngư Chi Thiền

Edit : Cà phê Phin

Hôm qua phảng phất một màn khôi hài, Cố Cửu Niên nghe những người khác nói, đệ tử Đông Hoa phái ra ngoài truy đuổi Ma tộc một đêm không về, mãi đến tận hoàng hôn ngày hôm sau mới trở về, dáng vẻ mấy người đều là uể oải không tả được, tựa hồ cũng bị thương.

Cố Cửu Niên vốn muốn đi thăm một chút, nhưng có người đã đi trước, còn mang đến tin tức.

"Chúng ta có ý tốt đến thăm nàng, nàng ta lại chẳng thấy đâu, thực sự làm gì có cái lí đó." Trương Tế Nghiên chưng một bộ mặt tức giận xuất hiện trước mặt hai người, thấy không có ai để ý đáp lại nàng, nhất thời càng nổi nóng "Các ngươi cũng không trò chuyện với ta, Sở sư huynh, ngươi cũng không biết nàng ta quá đáng đến thế nào."

Sở Hành Ngọc không để ý đến nàng làm nũng, đứng ở phía sau Cố Cửu Niên bất động.

"Sở sư huynh, ngươi đừng quên ước định giữa chúng ta."

Đợi đến khi người đi rồi, Cố Cửu Niên mới có cơ hội mở miệng trò chuyện, "Sư muội nói với đệ là ước định gì vậy?"

"Đưa nàng đi chơi."

Cố Cửu Niên biết y không có ý giải thích, cũng liền không truy hỏi nữa.

Ba phái mấy ngày nay trong lúc ở chung cũng coi như hòa hợp, đệ tử dưới trướng có xảy ra chút mâu thuẫn thì mấy vị chưởng môn cũng là nở nụ cười cho qua, bởi vì bí cảnh Tử Thiên sắp mở ra, lúc này không thích hợp làm tổn thương hòa khí.

Bí cảnh cần ba vị chưởng môn mở ra, dựa theo ước định của ba phái trong lúc đó, chỉ có tiểu bối trẻ tuổi mới có thể tiến vào. Đây là giúp đỡ bọn họ rèn luyện, cũng là một cơ hội để trưởng thành.

"Bí cảnh Tử Thiên phong phú toàn diện, lại thay đổi thất thường, các ngươi lần này nhớ kĩ hành sự cẩn thận." Chưởng môn các phái căn dặn đệ tử môn hạ, sau đó hiện thế chân vạc, rót sức mạnh của mình vào trong một hạt châu Lưu Ly không đáng chú ý.

Nhất thời mọi người cảm thấy trước mắt là một mảnh ánh sáng màu trắng, đợi đến khi thích ứng bản thân đã ở bên trong bí cảnh. Cố Cửu Niên ở trong làn ánh sáng thoáng hiện ra trong nháy mắt đó, nắm chặt tay người bên cạnh.

Mở mắt ra thì phảng phất như đang ở tiên cảnh. Nơi đây cảnh sắc tú lệ, hoa thơm chim hót. Ánh mắt nhìn tới đâu, hoa cỏ cũng um tùm, sự sống dạt dào, như sắc tranh thủy mặc.

"Sư huynh, không thể bất cẩn."Sở Hành Ngọc thấy người say sưa với mỹ cảnh, nhắc nhở. Nơi này cảnh sắc đẹp đến mức không chân thực, hoa sen cùng hoa mai tại sao có thể đồng thời xuất hiện. Huống chi, bốn phía cũng không nhìn thấy ai khác, ngay cả bùa truyền âm cũng không liên lạc được.

"Bí cảnh này đúng là khá đẹp, nếu có thể cùng sư đệ ở lại nơi này chưa chắc đã là chuyện không tốt."Cố Cửu Niên ôn hòa nở nụ cười, ôm người vào trong lòng, không để cho đối phương thấy vẻ u sầu dưới đáy mắt mình, "Sư đệ coi bộ đã trưởng thành không ít."

Ra khỏi bí cảnh, Sở Hành Ngọc chính là Ma Tôn, bọn họ chung quy cũng phải đi trên con đường vận mệnh đã được bày sẵn từ lâu.

Cho dù không nhìn thấy vẻ mặt, Sở Hành Ngọc cũng cảm thấy lúc nói chuyện người này rầu rĩ không vui, ôm eo đối phương động viên, "Sư huynh đã nói, bất kể như thế nào huynh cũng đều là sư huynh của ta, sẽ không thay đổi."

"Sư huynh nói, tất nhiên chắc chắn." Cố Cửu Niên đỡ vai của Sở Hành Ngọc, nói. Tâm tính sư đệ cứng cỏi, ngược lại là hắn, có chút xuân thương thu buồn không tên. Chuyện quan trọng nhất là dắt tay nhau xông ra khỏi bí cảnh, không phải là chuyện nữ nhi tình trường.

Sau khi suy nghĩ thông suốt, Cố Cửu Niên ổn định nỗi lòng, quyết định trước tiên đi tìm những người khác, sau đó sẽ đi tìm Phong sư thúc nói chuyện về ngọc Sinh Hồn. Hai người rời đi đã lâu, phong cảnh trước mặt hay ở sau lưng vẫn thế, thật giống như đang giậm chân tại chỗ.

"Nơi này có hơi quái dị, sư đệ cẩn thận." Cố Cửu Niên đem người bảo hộ ở phía sau, cẩn thận quan sát động tĩnh chung quanh. Phong cảnh bốn phía đột nhiên biến mất, giống như bốn mảnh bản đồ thay đổi tách ra, lúc chắp vá lại đã là một quang cảnh khác.

Gió thu hiu quạnh, một mảnh vàng khô, hết thảy sinh linh phảng phất héo tàn trong nháy mắt, khắp nơi hiển lộ ra hơi thở tuyệt vọng hoang vu.

Cố Cửu Niên lập tức cảm giác một trận bực mình trong lồng ngực, không nói ra được khó chịu.

"Sư huynh, những thứ này đều là ảo thuật, không thể bị ảnh hưởng." Sở Hành Ngọc nhìn người bên cạnh lông mày chăm chú nhíu chặt lại một chỗ, khuôn mặt tuấn nhã lộ ra vẻ khó xử, liền vội vàng đem chân khí truyền qua.

Ảo cảnh này biến hóa theo lòng người, nhưng lại vô tình trung điều khiển tâm tình của người ta. Trong lòng Cố Cửu Niên có tâm sự, vẫn lo sợ bất an, lộ ra cơ hội có thể lợi dụng được, nếu không phải bên cạnh có Sở Hành Ngọc, chỉ sợ sẽ bị vây hãm trong ảo cảnh, nguy hiểm đến tính mạng.

Bây giờ hắn đã suy nghĩ thông suốt chuyện sau này, tự nhiên không sợ hiu quạnh bất thình lình nữa. Hai người tiếp tục đi về phía trước, đi tới một chỗ thì đụng phải một vách tường vô hình. Xem ra ảo cảnh này cũng có hạn chế không gian, không phải là vô cùng lớn.

Hai người đồng thời phá trận, không lâu sau, hai đạo kiếm khí chém phá một đồ vật như tấm lụa mỏng, ảo cảnh xung quanh rất nhanh lại phát sinh biến hóa.

Phía sau bọn họ là một mảnh rừng cây rậm rạp, phía trước là một vách núi, bên dưới truyền đến âm thanh dòng nước. Đây mới là cảnh sắc thực sự, không hư huyễn giống như vừa nãy. Phong cảnh nơi này Cố Cửu Niên cảm thấy có chút quen thuộc, nhất thời không nhớ ra được là nơi nào.

Sở Hành Ngọc nhìn nơi sườn núi, đáy mắt lộ ra vẻ tối tăm không rõ. Nơi này y rất quen thuộc, phụ thân của y bị giam ở trong sơn động nhỏ dưới vách núi này. Hơn nữa, dòng nước bên dưới đó, chính là biên giới Ma tộc.

"Sư đệ, chúng ta đi xem những nơi khác đi." Ra khỏi ảo cảnh, Cố Cửu Niên muốn đi tìm những người khác, nhưng Sở Hành Ngọc lại không động, cười tuấn mỹ nhưng lại ngoan ngoãn.

"Ta ở chỗ này chờ sư huynh trở về."

Vẫn là dáng vẻ như bình thường như vậy nhưng lại khiến Cố Cửu Niên giật mình trong lòng, rồi lại tìm không ra điểm nào lạ. Hắn tận lực đè xuống bất an trong lòng, nắm tay Sở Hành Ngọc, hôn lên gương mặt đối phương, "Nhất định phải chờ ta."

Ánh mắt kiên định bên trong mang theo khẩn cầu.

Lưu luyến không nỡ buông tay ra, Cố Cửu Niên tiến vào rừng cây, lưu lại ký hiệu khắp nơi, hi vọng có thể tìm thấy những người khác. Sau khi ngự kiếm phi hành một đoạn đường, khối ngọc bội hắn mang theo bên người phát ra hào quang màu u lam, chuyện này có nghĩa là gần chỗ này có ngọc Sinh Hồn.

Phong sư thúc đã nói, hạt châu này có liên quan đến an nguy tính mạng của Hạ sư thúc.

Quãng thời gian trước Hạ Từ Lâu vô cớ rơi vào hôn mê, cho dù y thuật tuyệt đỉnh của Phong Tiêu Tiêu cũng không trị hết. Trương Minh Chính tìm khắp các loại thư tịch pháp điển cổ xưa, mới tìm được biện pháp này. Chỉ là hạt châu này có thể giúp người sinh hồn, nhưng cũng sẽ hút hồn phách của người, muốn lấy được, không dễ dàng.

Sở dĩ Cố Cửu Niên để Sở Hành Ngọc ở đó đợi hắn là vì không muốn để y theo hắn mạo hiểm. Chính là trong nháy mắt đối phương cự tuyệt đó, trong lòng hắn vẫn có chút thất vọng. Hiện tại hắn chỉ có thể nhanh chóng thu thập hạt châu, sau đó chạy về.

Còn Sở Hành Ngọc lần này không thể kề cận Cố Cửu Niên là bởi vì y có một việc lớn muốn làm. Ám Nghiêu đợi ở trong này đã lâu, trong tay hắn còn cầm theo một khối đá có tạo hình kì lạ, giống như khối đá ở trong tay Trương Tế Nghiên, chẳng qua không phải màu vàng, mà là màu đỏ.

"Hiện tại, cũng chỉ thiếu Minh Tước." Ám Nghiêu luôn tùy tiện mang theo thanh âm hưng phấn, hiếm thấy nghiêm túc đứng đắn. sau khi giải trừ phong ấn Ma Tôn, những chuyện hư hỏng kia ở Ma tộc sẽ có người xử lí, không cần để hắn phiền lòng mỗi ngày.

Vừa nói, liền thấy Minh Tước xuất hiện mang theo một nữ tử đang hôn mê, chính là thiên kim Thiên Tâm Các – Trầm Thanh Ly. Nàng cũng không tham dự hành trình bí cảnh này.

Ai cũng không nghĩ tới, Tử Thiên bí cảnh lần này chọn lựa địa điểm cư nhiên lại trong tầm mắt của Vọng Nguyệt cốc, nơi phong ấn Ma Tôn Sở Địch. Ám Nghiêu rất khó hiểu vì sao thiếu chủ sớm biết địa điểm mà bí cảnh lựa chọn, thế nhưng cũng hiểu không nên hỏi thì đừng hỏi. Nhưng mà, lần này thiếu chủ đúng là khiến hắn nhìn với cặp mắt khác xưa.

"Một khối linh thạch khác ở trong cơ thể nàng, mong rằng thiếu chủ không cần làm hại tính mạng nàng." Minh Tước nhẹ nhàng thả nữ tử xuống, quỳ một chân trên đất, cung kính nói với thiếu niên áo trắng.

Sở Hành Ngọc không thích nữ tử này, sư huynh suýt nữa đã cưới nàng làm thê tử. Nhưng mà Minh Tước vẫn trung thành tuyệt đối, y cũng không ngại thuận nước đẩy thuyền khen ngợi một phen.Huống chi không lâu sau đó, y có thực lực để bảo vệ người kia, không cần phải lo lắng bị những kẻ chướng mắt khác cướp đi.

"Ta đáp ứng ngươi."

Nghe được lời hứa hẹn của thiếu chủ, đáy mắt Minh Tước phát ra ánh sáng, hắn không muốn người kia hận hắn. Hắn vẫn luôn biết nữ tử này chiếm một địa vị trong lòng người kia, nhưng thân là Ma sứ, sứ mệnh của hắn là cứu Ma Tôn ra, dù cho có bỏ mạng của chính mình cũng không tiếc.

Ba viên linh thạch chính là chìa khóa phong ấn, đem chúng đồng thời đánh vào thì có thể giải trừ phong ấn, thế nhưng sẽ lập tức kích động đến trận pháp Thiên Cực. Nhất định phải nắm lấy cơ hội mở ra cánh cửa Ma giới, nếu không hơi bất cẩn một chút, thì sẽ phải chôn thây trong trận pháp Thiên Cực.

Đây cũng là nguyên nhân Sở Hành Ngọc không muốn để Cố Cửu Niên ở đây. Dù cho y có nắm chắc mười phần, cũng không dám để người kia mạo hiểm.

"Minh Tước, ngươi mở ra cửa lớn Ma giới, nơi này giao cho ta và thiếu chủ." Nghe thấy Ám Nghiêu nói vậy, Minh Tước không yên lòng nhìn nữ tử một chút, lại nhìn Ám Nghiêu, giữa lông mày ngập tràn lo lắng.

"Ngươi không tin ta, lẽ nào còn không tin thiếu chủ?" Ám Nghiêu ôm hai cánh tay, khóe miệng mang theo nụ cười xấu xa.

Cuối cùng Minh Tước vẫn là lĩnh mệnh mà đi.

Sở Hành Ngọc lấy linh thạch từ trong cơ thể nữ tử, lại lấy ra một khối đá màu vàng trong lồng ngực, chính là thứ Trương Tế Nghiên nắm giữ kia. Bọn họ ký kết hồn thề, Trương Tế Nghiên tự tin rằng đối phương sẽ trốn không thoát khỏi lòng bàn tay của nàng, hào phóng đưa linh thạch ra chứng tỏ tâm ý.

"Thiếu chủ, Minh Tước đã chuẩn bị sẵn sàng." Ám Nghiêu tâm tình hết sức vui vẻ nhắc nhở, không biết thời khắc mấu chốt người này tự nhiên đờ ra làm gì.

Sở Hành Ngọc nhìn theo nơi sâu trong rừng cây, vừa hi vọng người nọ xuất hiện, vừa không hi vọng đối phương nhìn thấy dáng vẻ mình nhập ma. Giờ khắc này trên trán của y xuất hiện một vệt hoa văn kim hồng tương giao, quanh thân cũng tỏa ra khí tức Ma tộc. Y đã không còn là thiếu niên múa kiếm dưới cây hoa đào ấy, sư huynh của y còn có thể đối xử với y giống như trước hay không?

Sở Hành Ngọc không xác định, cũng đã chuẩn bị tốt đến trường hợp xấu nhất. Ba viên linh thạch chậm rãi bay lên không trung, trước khi chúng rơi xuống, y còn có cơ hội ngăn cản. Sở Hành Ngọc cứ như thế nhìn linh thạch hạ xuống, đột nhiên nữ tử trên đất bay ra ngoài như một con diều, đồng thời mang theo linh thạch, biến mất không còn tăm tích giữa sơn cốc.

"Ám Nghiêu!" Con mắt màu đỏ của Sở Hành Ngọc tràn đầy tức giận, nhưng giờ khắc này chẳng kịp giáo huấn người này, thời cơ đã đến.

"Thiếu chủ, còn không đi nữa sẽ chôn thây ở đây." Ám Nghiêu cười đắc ý lại liều lĩnh, "thân thể phượng tủy làm lọ chứa tốt như vậy, sao có thể bỏ qua."

Vọng Nguyệt cốc đột nhiên nổi một trận động đất, chẳng qua lát sau, liền bị một vệt kim quang bao trùm, trong nháy mắt hóa hư vô.

Cố Cửu Niên ngơ ngác nhìn khắp nơi tàn tạ, không thấy bóng người thiếu niên kia, nhất thời nước mắt rơi xuống như mưa.

Tác giả có lời muốn nói : Tui đã trở về rồi ~ meow

Ngày càng nỗ lực 3000, sớm ngày kết thúc áng văn này ~ meow

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro