Chương 49. Cái chết của Sở Hành Ngọc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả : Ngư Chi Thiền

Edit : Cà phê Phin

Vọng Nguyệt cốc đã biến thành một bãi phế tích, không có bất kì sinh linh nào. Hết thảy hoa cỏ biến mất không còn tăm tích, kể cả thiếu niên áo trắng kia. Thời điểm Cố Cửu Niên ngự kiếm phi tới, chỉ nhìn thấy một cái hố lớn sâu, trên mặt đất còn bốc lên hơi nóng, đây là uy lực còn dư lại.

"Đại sư huynh, nơi này không thích hợp ở lâu, chúng ta nên nhanh chóng rời khỏi." Mạc Hành Không cảm giác chỗ này không an toàn, ở một bên khuyên nhủ.

Vệt kim quang kia chỉ dẫn phương hướng cho mọi người,lúc bọn họ dồn dập chạy tới, chỉ thấy Cố Cửu Niên quỳ trên mặt đất, không ngừng đào đất, giống như đang tìm thứ gì, trong miệng nói những câu mọi người nghe không hiểu.

"Sư đệ, đệ không thể chết được, đệ sẽ không chết, đệ đã nói sẽ chờ ta trở lại." Hai mắt Cố Cửu Niên ửng hồng, môi trắng bệch run cầm cập, nước mắt từng dòng chảy xuống rơi trên mặt đất, hòa lẫn với vết máu biến mất trong bùn đất.

"Đại sư huynh, huynh bình tĩnh đi, Sở sư huynh nói không chắc đã chạy thoát rồi." Ở một bên nghe xong một lúc, bọn họ cũng coi như hiểu rõ ngọn nguồn sự tình. Mạc Hành Không tuy an ủi như thế, thế nhưng nhìn tình huống trước mắt, tỉ lệ sống sót của Sở Hành Ngọc cũng không lớn.

Hầu như có thể nói là không có, uy lực của trận pháp Thiên Cực Tam Đại chưởng môn liên thủ cũng chưa chắc có thể chống đối.

Cố Cửu Niên tự nhiên cũng biết, chính là bởi vì như vậy, vì lẽ đó hắn mới sợ hãi. Nhưng trong lòng hắn vẫn cứ ôm may mắn, nhân vật chính sẽ không chết, tuyệt đối sẽ không.

Hắn còn chưa đợi được thiếu niên kia trưởng thành, chân chính tới thông báo một lần, sư đệ sao có thể chết.

"Ta đã về rồi, đệ đi ra sẽ thấy ta a, sư đệ." Cố Cửu Niên tiếp tục điên cuồng đào đất, dù cho móng tay bị mài đoạn, vết thương rách rộng, máu tươi chảy ròng, hắn cũng không muốn ngừng.

Sống phải thấy người, chết phải thấy xác. Hơn nữa, hắn tin rằng, sư đệ sẽ không chết.

"Đại sư huynh, huynh đừng làm khó mình, nếu Sở sư huynh còn sống, y cũng không muốn thấy huynh như vậy." Mạc Hành Không cũng rất khó vượt qua, kéo Cố Cửu Niên, cầu xin mà nói.

Đến khi nhìn thấy cặp mắt thất vọng kia thì bất chợt thả tay. Lần đầu tiên hắn thấy Đại sư huynh thất thố như thế, điên cuồng như vậy, khiến hắn sợ hãi.

Bốn phía lần thứ hai chấn động, một tia sáng trắng xẹt qua trước mắt bọn họ, mở mắt lại thì đã đến Thiên Tâm Các. Bí cảnh lần này bởi vì đột phát bất ngờ không thể không dừng lại.

Cố Cửu Niên vẫn quỳ trên mặt đất, bùn đất bên dưới đã biến thành gạch đá xanh, hắn mờ mịt nhìn chung quanh, nắm lấy vạt áo của một người, khóc lóc khẩn cầu, "Sư phụ, đưa ta trở lại, sư đệ còn đang đợi ta."

Trương Minh Chính lắc đầu thở dài, từ ái nắm chặt bàn tay máu thịt be bét kia "Cửu Niên, Hành Ngọc chết đối với chúng ta đều rất khó vượt qua, ngươi là Đại sư huynh, nhất định phải tỉnh táo lại. Vân Hiển Tông đã mất đi một đệ tử ưu tú, không thể lại có thêm bất kỳ tổn thất nào."

Thanh âm trầm thấp nói cho hắn biết trách nhiệm trước mắt, Cố Cửu Niên nhắm mắt lại, đè xuống khổ sở trong lòng. Lúc đứng lên đã là khuôn mặt không còn cảm xúc, giống như thiếu niên kia lúc trước.

"Phong ấn Ma Tôn có vấn đề, ta cùng hai vị chưởng môn tới kiểm tra. Thanh Lưu, ngươi thân là thiếu chủ Thiên Tâm Các, không thể chạy loạn trận cước, nơi này giao cho ngươi xử lý." Trầm Tần Viễn phân phó nói, nghĩa xấu trong lời nói đều bị mọi người nghe ra.

Đại đệ tử Vân Hiển Tông ở trước mặt tất cả mọi người khóc rối tinh rối mù, mất đi phong độ của môn phái đệ nhất, thực sự mất mặt. Cao cao tại thượng mệnh tốt – con cưng của trời, cũng chẳng qua là một quỷ nhát gan gặp phải chuyện sẽ sợ đến mức gào khóc.

Không thể phục bên trong, cũng không thể phục bên ngoài.

Trương Minh Chính đương nhiên biết cử chỉ vừa nãy của đồ đệ là không thích hợp, thế nhưng hắn cũng không trách cứ, mà là lệnh tất cả mọi người nhất định phải nghe theo dặn dò của Cố Cửu Niên, nếu không sẽ trục xuất khỏi Vân Hiển Tông.

"Sư phụ, đệ tử vô năng, mong sư phụ thứ lỗi." Cố Cửu Niên nói xong liền mím môi thật chặt, phòng ngừa chính mình lại khóc lên. Trên người hắn có trách nhiệm trọng đại, không thể bởi vì tình cảm cá nhân mà khiến toàn bộ môn phái hổ thẹn.

"Sư phụ đi một lát sẽ trở lại, tất cả có Phong sư thúc của ngươi."

Đột nhiên bị gọi đến tên, Phong Tiêu Tiêu sững sờ, sau đó đứng ở bên cạnh Cố Cửu Niên, vô cùng thành khẩn nói rằng, "Sư thúc vô năng, nguyện ý nghe theo sai bảo của Cố hiền chất, không một câu oán hận."

Trương Minh Chính hài lòng vỗ vỗ vai hắn, sau đó cùng hai vị chưởng môn cùng đi về hướng Vọng Nguyệt cốc. Có Phong Tiêu Tiêu đi đầu, người bên dưới cho dù bất mãn, cũng không dám có động tác gì quá lớn.

Cố Thanh Lưu phái người sắp xếp cho các đệ tử đi nghỉ ngơi, hành trình bí cảnh lần này chẳng đạt được gì, tất cả mọi người đều thất vọng mà về. Một cơ hội rèn luyện tốt như vậy bởi vì một tiểu tử thúi mà bị phá hỏng, rất nhiều người tức giận bất bình trong lòng.

Nếu như không phải Sở Hành Ngọc vô ý phá hoại phong ấn, Tam Đại chưởng môn cũng sẽ không sớm kết thúc bí cảnh, mọi người đối với cái chết của y không hề tiếc hận, mà là cảm thấy đáng đời.

Cố Cửu Niên không biết suy nghĩ của mọi người, hắn theo Phong Tiêu Tiêu sắp xếp các đệ tử trong môn phái, nhưng có mấy người không cảm kích, vô tình hoặc cố ý cãi lại mệnh lệnh của hắn.

"Ta phụng lệnh chưởng môn làm việc, thỉnh các vị sư đệ phối hợp. Nếu các ngươi không nghe lời, ta có quyền trục xuất các ngươi khỏi sư môn." Cố Cửu Niên nghiêm mặt nhìn những đệ tử muốn gây sự kia. Con mắt lạnh lẽo hiện ra hàn ý, hắn vốn là thương tâm, không thừa bao nhiêu tinh lực để đọ sức cùng những người này. Nghe thấy bọn họ lén lút nghị luận về Sở Hành Ngọc, trong lòng vừa khổ sở vừa uất ức.

Sư đệ của hắn, há có thể để những kẻ này nhục nhã.

"Chính là y phá hỏng tiền đồ của chúng ta, ta đến Vân Hiển Tông mấy chục năm, chính là chờ cơ hội này, lại bị y phá hoại không còn một mống. Chính y chết rồi không nói..."

"Cút, nếu để ta ở trong tông môn nhìn thấy ngươi, ta sẽ giết ngươi." Cố Cửu Niên không để đám người nói hết lời, một đạo chưởng phong mạnh mẽ xuất ra đánh tên đệ tử nói năng lỗ mãng kia ói máu trọng thương.

Người còn lại lần đầu tiên thấy bộ mặt tàn nhẫn của Đại sư huynh, đối mặt với con mắt lạnh lẽo kia, dồn dập không dám tiếp tục lỗ mãng. Một chưởng này của hắn chẳng khác nào phế bỏ linh căn, sau này chỉ có thể sống như người bình thường, sinh lão bệnh tử.

"Đại đệ tử Vân Hiển Tông, các ngươi cũng dám bắt nạt, lần này gặp báo ứng đi." Phong Tiêu Tiêu theo sau lưng, cười trên sự đau khổ của người khác. Tuy rằng hắn đi đầu vì có Cố Cửu Niên dựng nên uy tín, thế nhưng không có thực lực chân chính và sự quyết đoán vẫn là rất khó phục chúng.

Ở độ tuổi trẻ trung của Cố Cửu Niên, thực lực không yếu, mà là tính tình yếu, dễ bắt chuyện. Khiến người ngoài cho rằng đại đệ tử Vân Hiển Tông là người do dự thiếu quyết đoán, nhu nhược vô năng, những đời đệ tử mới trong môn phái ít nhiều cũng có chút khinh thường.

Hắn kỳ thực cũng có cùng chưởng môn đề cập đến chuyện này, thế nhưng Trương Minh Chính mỗi lần đều thay đổi biện pháp phóng đại trạch tâm nhân hậu của đồ đệ mình, lòng dạ rộng lượng, là ứng cử viên thích hợp nhậm chức chưởng môn, thiếu chỉ là một cơ hội trưởng thành.

Lần này, cơ hội ấy đến rồi.

Cho dù Cố Cửu Niên suýt nữa đã giết người, cũng không hối hận. Người này ngàn vạn lần không nên nói sư đệ không phải, nếu không phải hắn niệm tình đồng môn cùng sự căn dặn của sư phụ, sợ rằng đã mất hết lí trí, lạnh lùng hạ sát thủ.

"Chuyện còn lại làm phiền sư thúc, ta trước tiên nghỉ ngơi một lúc." Cố Cửu Niên uể oải nói xong, cũng mặc kệ Phong Tiêu Tiêu có đáp ứng hay không, trực tiếp trở về phòng của mình.

"Ta vẫn yêu thích Cửu Niên lễ phép hơn." Phong Tiêu Tiêu nhỏ giọng oán giận với người bên cạnh, nhưng trong mắt tất cả đều là ý cười.

"Tâm tình Đại sư huynh không tốt, khó tránh khỏi sẽ chạm phải sư phụ." Mạc Hành Không thay người biện hộ, lo lắng nhìn xa. Nếu là hắn gặp phải tình huống như thế, chỉ sợ từ lâu đã sợ hãi đến mức sáu hồn vô chủ. Đại sư huynh còn có thể xử lý các sự tình đâu vào đấy như vậy, hắn cảm thấy mình không bằng.

Trước mặt người ngoài, Cố Cửu Niên chính là Đại sư huynh phách lối, cho dù khó chịu, cũng phải giả vờ kiên cường. Đến tiểu viện thuộc về hai người, không khống chế được vùi đầu gào khóc.

Hắn không thể tin được sư đệ đã chết, nhưng lại không tìm được thứ gì chứng minh người này sống sót. Cố Cửu Niên chỉ cảm thấy, trong lòng rối thành một mớ. Hắn tình nguyện giống như trong nội dung quyển sách bị người giết chết, cũng không muốn trải qua loại sinh ly tử biệt làm người nghẹt thở này.

Khóc đến không ra tiếng, miễn cưỡng lên tinh thần nghĩ muốn đi rửa mặt, bởi vì, sư đệ sẽ không thích mình như vậy.

Cố Cửu Niên nhìn cái bóng trong nước, hắn không thể tin được sắc mặt tái nhợt trong nước kia, mặt xám như tro tàn, phảng phất như một con búp bê nhồi bông không hề có sự sống lại là hắn.

Đột nhiên mở to hai mắt, Cố Cửu Niên quăng đổ chậu gỗ, nước trong bồn bắn lên ướt y phục của hắn, mà hắn giống như không phát hiện ra chính mình đang dùng sức đập phá tấm gương. Tốt rồi... hắn như vậy sẽ không phải là dáng vẻ tiều tụy kia nữa.

Mãi đến khi đập phá lung tung đồ vật trong phòng xong, toàn thân Cố Cửu Niên mới thoát lực nằm trên đất, bên cạnh là những mảnh kính vỡ nát, vết cắt trên cổ tay hắn mà không phát hiện ra, trong miệng lẩm bẩm không biết là cười hay khóc.

"Sư đệ." Cố Cửu Niên đột nhiên ngồi dậy, hắn nghe thấy tiếng gõ cửa, nhất định là sư đệ trở về.

Vội vàng mở cửa, sau đó lại thất vọng đóng cửa.

"Đại sư huynh, mở cửa." Là tiếng của Trương Tế Nghiên, vẫn là âm thanh yếu ớt như vậy bên trong mang theo tức giận.

"Hiện tại ta không muốn gặp bất kì ai." Cố Cửu Niên lạnh lùng nói, hai cánh tay ôm mặt, để cho mình chìm đắm trong bóng tối. Chỉ có như vậy, hắn mới có thể tạm thời quyên đi mọi chuyện, quên đi đau đớn.

"Lẽ nào huynh không muốn biết tung tích của Sở sư huynh." Nghe khẩu khí của người ngoài cửa, tựa hồ chắc chắn Sở Hành Ngọc không chết.

Trong lòng Cố Cửu Niên nổi lên một chút hi vọng, nắm chặt vai của nữ tử, sức mạnh lớn khiến cho đối phương bị đau "Y ở đâu?"

"Ta không biết, chẳng qua ta đoán y hẳn là ở nơi đó." Trương Tế Nghiên cau mày, nhìn sợi tóc tán loạn trên mặt Cố Cửu Niên, trên người đều là vết máu loang lổ, đáy mắt mang theo ghét bỏ "Đại sư huynh, huynh làm ta đau."

Cố Cửu Niên lúc này mới thấy trên tay mình toàn là máu, nở nụ cười xin lỗi, khẽ động mấy vết máu trên mặt, có phần đáng sợ giống Tu La.

"Đại sư huynh, huynh không ngại rửa mặt rồi tới tìm ta."

Cố Cửu Niên thấy người sắp đi khỏi, không nói lời gì nắm lấy cánh tay nàng, "Sư muội, muội nói cho ta biết sư đệ ở đâu?"

"Đại sư huynh, trước tiên huynh thả ta ra." Trương Tế Nghiên tránh không thoát, hơn nữa nàng càng giãy dụa, Cố Cửu Niên càng nắm thật chặt, cánh tay của nàng phỏng chừng đã xanh lên. Trước đây Đại sư huynh sẽ không như vậy, vẫn luôn ôn nhu săn sóc, chỉ lo nàng mảy may tổn thương. Hiện tại không khác gì ác quỷ, nhất định phải kéo nàng vào địa ngục.

"nếu ngươi không nói, ta sẽ không để ngươi đi." Cố Cửu Niên không hài lòng việc người này cãi lời hắn, thái dương nổi gân xanh lên, đôi mắt trợn tròn, vẫn là nụ cười kia, lại làm cả người phát lạnh.

"Y hẳn là ở Ma tộc."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro