Chương 50 Ma Tôn Sở Địch

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả : Ngư Chi Thiền

Edit : Cà phê Phin

Cố Cửu Niên muốn tin, lại không thể tin nổi. Chậm rãi buông tay, chán chường tựa vào bên tường, "Ngươi làm sao xác định được sư đệ ở Ma tộc? Ta rõ ràng nhìn thấy y, nhìn thấy y..."

Còn lại hắn không dám nói, cũng không muốn nói. Trương Tế Nghiên nhìn bộ dáng hắn bị đả kích, trong mắt không có nửa điểm đồng tình, trái lại trước tiên chỉnh tốt lại quần áo bị làm loạn của mình, sau đó cười nói, "Đại sư huynh nếu muốn biết chân tướng, không bằng đến phòng ta một chuyến, đừng quên chỉnh lại quần áo cho sạch sẽ. Đường đường là Đại đệ tử Vân Hiển Tông khóc như tên rác rưởi như thế, thực sự mất mặt."

Cố Cửu Niên lúc này nếu như nhìn lên nàng, liền có thể thấy khóe miệng của nữ tử này không hề che giấu sự trào phúng chút nào.

Mặc kệ lời này của Trương Tế Nghiên là thật hay giả, tóm lại đã cho Cố Cửu Niên một tia hi vọng. Hắn cẩn thận sửa soạn lại chính mình, điều chỉnh tốt tâm trạng, khi ra khỏi cửa lại là dáng vẻ tiên phong đạo cốt, đại đệ tử có thể một mình chống đỡ một phương.

Trên đường ai gặp phải Cố Cửu Niên cũng sẽ khách khí chào hỏi, nhưng trong lòng hắn luôn nhớ đến chuyện của Sở Hành Ngọc, đối với tất cả mọi người chỉ lạnh nhạt gật đấu, xem như là đáp lại. Nếu như là lúc trước, nhất định sẽ mỉm cười và nói những câu khác mang tính hình thức.

Thái độ đối với các đệ tử xa cách, cho dù bọn họ có ý kiến cũng không dám biểu lộ ra mặt. Thế nhưng thiếu chủ Thiên Tâm Các lại không giống vậy.

Trầm Thanh Lưu vội vàng kéo người lại, sắc mặt hắn so với đối phương càng khó coi hơn, lo lắng hỏi, "Ngươi có thấy muội muội của ta không?"

"Không thấy." Cố Cửu Niên nói xong muốn đi, nhưng lại bị người kéo lại không đi được, cau mày bất mãn, "Buông tay."

"Nếu ngươi nhìn thấy muội muội ta, nhất định phải thông báo cho ta. Ta tìm khắp cả Thiên Tâm Các cũng không thấy nàng đâu." Trầm Thanh Lưu thất vọng buông tay, vẻ mặt hoang mang lại đi hỏi những người khác.

Cố Cửu Niên hiện tại không có tâm tình đi quản chuyện người khác, hắn nhanh chóng đến nơi ở của Trương Tế Nghiên, liền nghe thấy ở bên trong truyền đến tiếng nước chảy, tình cờ chen lẫn âm thanh ngâm nga nhẹ nhàng của nữ tử. Kiềm chế lại sự bất mãn trong lòng, Cố Cửu Niên đứng ở ngoài cửa đợi người tắm xong.

Người ở bên trong như đang cố ý trêu đùa hắn vậy, thời gian đợi khoảng một chén trà(*), tiếng nước cũng chưa ngừng lại. Kiên nhẫn của Cố Cửu Niên bị rút đi, cũng không còn nhớ tới phong độ của Đại sư huynh, gõ cửa nói "Sư muội, nhanh lên một chút."

(*) thời gian một chén trà = 10 phút

"Đại sư huynh hôm nay thực sự là không hiểu phong tình, sư muội muốn tắm rửa kĩ càng cũng không được."

Cố Cửu Niên mặc kệ âm thanh yểu điệu này, vẫn gõ cửa không ngừng, mãi đến khi người trong phòng mở cửa.

"Ta có chậm một chút, Đại sư huynh lại phá cửa phòng ta." Trương Tế Nghiên giống như oán giận lại giống như trêu đùa. Trên người nàng còn mang theo hơi nước, váy đỏ nhạt chập chờn trên đất, đi lại lộ ra bờ vai cùng bắp đùi trắng nõn.

Cố Cửu Niên đối với cảnh này nhắm mắt làm ngơ, trực tiếp đi vào phòng, nói thẳng vấn đề, "Ngươi đến cùng đã biết được những gì?"

"Đại sư huynh đây là cầu xin ta, hay là ra lệnh cho ta?" Trương Tế Nghiên đối mặt với người lạnh lùng này cũng không sợ, dám không chú ý đến khuôn mặt xinh đẹp của nàng đương nhiên phải trả một cái giá đắt. Hắn càng muốn biết sự tình, nàng càng một mực muốn treo hắn.

"Sư muội, ta không có tâm tình đi đùa với ngươi. Nói cho ta chuyện mà ngươi biết, ngươi có bí mật gì với sư đệ?" Từ sau khi Sở Hành Ngọc mất tích lần trước, Trương Tế Nghiên ở trước mặt y gan càng lớn, không có chút sợ hãi.

Nhìn đáy mắt Cố Cửu Niên, tâm trạng của hắn không thoải mái. Hắn đã từng hỏi người kia, nhưng không có kết quả, hôm nay vừa vặn đem nghi vấn trong lòng ra hỏi cho rõ ràng.

"Đại sư huynh nói chuyện còn giống như Đại sư huynh thường ngày sao?" Trương Tế Nghiên vừa nói lời ra khỏi miệng, liền biết mình không nên nói vậy, vội vàng bổ sung thêm, "Đại sư huynh chính là Đại sư huynh, càng ngày càng có uy nghiêm."

Ánh mắt Cố Cửu Niên sắc bén nhìn trang phục phong tình của tiểu sư muội, câu nói kia tuyệt không phải nói sai, hẳn là còn bí mật khác, nhưng mà quan trọng nhất chính là cần biết rõ sự tình của sư đệ. Liền đáp theo lời đối phương "Sư muội quá khen, còn thỉnh nói ra chân tướng."

Thấy thái độ Cố Cửu Niên mềm hạ xuống, Trương Tế Nghiên vuốt một lọn tóc của chính mình, cười mê hoặc, "Đại sư huynh, mời theo ta."

Không biết đối phương muốn giở trò gian gì, Cố Cửu Niên vẫn theo nàng đi đến trước bàn trang điểm, thấy nữ tử cầm lược chậm rãi chải tóc, lòng hắn càng thêm buồn bực.

"Sư muội, kiên nhẫn của ta có hạn."

"Đại sư huynh, ngươi thật là sốt ruột." Trương Tế Nghiên từ trong gương nhìn không quen sắc mặt của người sau lưng, tính toán trêu chọc cũng đủ rồi, mới lấy ra một hạt châu màu trắng từ trong hộp gấm.

Xung quanh hạt châu hiện ra ánh sáng nhàn nhạt, dưới sự khống chế của Trương Tế Nghiên, chậm rãi bay vào trong gương, sau đó biến mất không còn tăm hơi.

Cố Cửu Niên đột nhiên trừng to hai mắt, nơi cổ họng như bị nghẹn lại, mới gọi ra cái tên đó.

Sư đệ...

Trong gương hiện ra chính là tình hình ở đại điện Ma tộc.

Sở Hành Ngọc quen thuộc đứng ở trong cung điện, hình như có linh cảm điều gì đó quay đầu lại liếc nhìn, vừa vặn nhìn trúng phương hướng Cố Cửu Niên.

"Tiểu Ngọc Nhi, đang nhìn gì vậy?" Nam tử nói chuyện mặc một thân quần áo màu đen, đáy mắt mang theo sự bễ nghễ kiêu ngạo, thanh âm trầm thấp hùng hậu mạnh mẽ, nhưng lại mang theo vài phần trêu đùa.

"Phụ thân, người định xử lý tên phản đồ này như thế nào?" Sở Hành Ngọc quay đầu lại, lạnh lùng nhìn nữ tử đang quỳ trên mặt đất. Tuy nói chỉ là tư thái của thiếu niên, nhưng lại có khí thế khiến người khác không thể khinh thường.

Sở Địch rất hài lòng với sự trưởng thành của nhi tử. Mới một khoảng thời gian không thấy, liền đã lớn như vậy, sắp cao hơn cả phụ thân này.

"Tiểu Ngọc Nhi, khi còn bé đã tinh điêu tế trác(*), lớn lên cũng là tuấn mỹ vô trù, chẳng qua là không còn đáng yêu nữa." Sở Địch nhéo nhéo khuôn mặt nhi tử của mình, giống như không nhìn thấy người đang quỳ trên đất. Vân vê một lúc, không thấy khuôn mặt lạnh như băng đó có bất kỳ biến hóa gì, không thể làm gì khác hơn là vô vị buông tay.

(*)Tinh điêu tế trác : tinh tế, điêu luyện, đẹp đẽ

"Tiểu Ngọc Nhi thay đổi, vi phụ cũng thay đổi." Không trêu chọc nhi tử nữa, Sở Địch tựa hồ rất khổ não, một tay chống lên trán làm thành bộ dáng lo lắng.

Sở Hành Ngọc không hiểu phụ thân y đang cố làm ra vẻ gì, còn tưởng rằng những năm này có thể khiến phụ thân biết giáo huấn người khác, có chút dáng dấp của người làm cha. Bây giờ nhìn lại, vẫn cứ ấu trĩ như thế. Y cũng đã lớn rồi, Sở Địch vẫn dùng khẩu khí quát nạt trẻ con để nói chuyện với y.

"Phụ thân, U Lâu nên xử lí thế nào?"

"Giết đi, tất cả đều nghe theo Tiểu Ngọc Nhi." Sở Địch nhắm mắt lại tùy ý nói, vẫn cứ hãm mình ở bên trong khổ não.

"Xin tôn thượng tha mạng, thuộc hạ lúc đó cũng là bị người giựt dây, mới nhất thời hồ đồ, làm ra việc có lỗi với Ma tộc. Xin tôn thượng nể tình ta cống hiền cho Ma Tộc nhiều năm, tha cho ta một mạng." Nữ tử trên đất nghe thấy kết quả phán quyết, sắc mặt sợ hãi trắng bệch, không ngừng dập đầu lộ vẻ trung thành.

Nữ tử mảnh mai nước mắt như mưa, trên trán toàn là máu đỏ tươi, một bộ dáng làm người ta thương hại. Nhưng người chung quanh lại thờ ơ không động lòng, lạnh lùng nhìn nàng.

"Tôn thượng, bộ thân thể phượng tủy này thuộc hạ nguyện ý dâng lên cho tôn thượng,chỉ cầu tôn thượng có thể khoan dung tha cho thuộc hạ một mạng." U Lâu thấy xin tha cũng vô dụng, vội vàng đưa ra kế hoạch của mình. Không chỉ không thuyết phục được người ngồi trên chủ tọa mà ngược lại còn cảm thấy người kia có sát ý.

Sở Địch thở dài, lúc mở mắt ra thì tràn đầy bất đắc dĩ, "Ma sứ của bản tôn lại có thể có dáng vẻ như vậy, thực sự là làm người ta thất vọng."

Nói xong còn vô cùng đáng tiếc lắc đầu một cái, sau đó nhắm mắt lại, hiển nhiên là không muốn nhìn thấy kẻ đang rất sợ chết trước mặt.

U Lâu biết, đây là phán nàng tử hình. Chỉ là nàng không cam lòng, nàng không muốn chết, liền đánh bạo quỳ gối tiến lên, nắm lấy đùi phải của Sở Địch. "Tôn thượng, tha mạng!"

Sở Địch đột nhiên mở mắt ra, chặn lại yết hầu của nữ tử kia, trong mắt amng theo thú vị nồng nặc "Thân thể phượng tủy, quả nhiên kì diệu, bản tôn thích."

Nghe nói như vậy, U Lâu vui vẻ. Dù cho trên cổ nàng là sức mạnh khiến nàng không thở nổi, vẫn nỗ lực nở nụ cười, "Tôn thượng thỏa mãn là tốt rồi."

"Hết sức thỏa mãn." Sở Địch nhếch miệng một cái, thô bạo mà lại đáng sợ. Hắc khí từ trong thân thể nữ tử từ từ thoát ra, theo ngón tay thon dài không có chút nhiệt độ mà truyền vào trong cơ thể người khác.

"Tôn..." Còn chưa nói hết, sợi hắc khí kia đã hòa vào bên trong thân thể của Sở Địch, biến mất không còn tăm hơi.

"Xin tôn thượng tha mạng cho nàng." Minh Tước thấy U Lâu đã chết, vội vã quỳ xuống cầu xin.

Lời này khiến Sở Địch cảm thấy thú vị, vuốt cằm chính mình, trêu ghẹo hỏi, "Ngươi thích nàng sao?"

"thuộc hạ không dám." Minh Tước cúi đầu càng thấp.

"Không cần sợ hãi, bản tôn không cần tính mạng của nữ tử này, đương nhiên cũng không mượn thân thể của nàng. Trốn ở trong thân thể của một tiểu cô nương như thế, chuyện mất mặt này bản tôn không làm được." Sở Địch đem người ôm vào ngực, đầu tiên là ngửi, sau đó lại vừa ôm vừa mò, cực kì không đứng đắn.

Sở Hành Ngọc nhìn, đáy mắt mang theo tức giận, lớn tiếng hô, "Phụ thân."

Hai chữ này không có nửa điểm tôn kính nên có, đúng hơn là răn dạy chiếm đa số. Sở Địch bĩu môi, dặn dò một người dẫn nữ tử rời đi, hài lòng nói, "Tiểu oa nhi này ôm rất mềm mại, dùng để làm ấm giường cũng không tệ."

Câu này vừa nói ra, Sở Hành Ngọc liền sửng sốt, y cũng không nghĩ tới thân thể phượng tủy còn có tác dụng này. Ma tộc mất đi bản thể, tuy rằng còn hình thể có thể tiếp xúc với vạn vật, nhìn qua cũng giống như người sống. Trên thực tế không có khứu giác, không có vị giác, tất cả mọi thứ trong mắt họ đều là sự tồn tại không có nhiệt độ, lạnh lẽo như người chết.

Sở Địch cho dù là tiếp xúc con trai của mình, hay là cái ghế đã ngồi hồi lâu dưới thân. Đối với hắn mà nói, đều lạnh lẽo giống nhau. Hắn còn nhớ, lần trước chạm vào khuôn mặt nhi tử, mềm mại lại ấm áp. Hiện tại vẫn mềm mại như vậy, nhưng không cảm giác được nửa điểm nhiệt độ.

"Phụ thân, ta nhất định sẽ tìm ra phương pháp giải quyết."

Sở Địch nở nụ cười không đáng kể, "Một chút chuyện nhỏ thôi, Tiểu Ngọc Nhi lại nghiêm túc như vậy, làm tâm vi phụ hoảng."

Sở Hành Ngọc đột nhiên rất muốn thu hồi lại lời nói ban nãy của chính mình.

"Lần này nhờ có thiếu chủ ấn núp ở Nhân giới, mới có thể cứu Ma Tôn ra, Ma tộc ta thống trị Tam giới ngay trong tầm tay." Ám Nghiêu vẫn lạnh mắt nhìn mọi chuyện xảy ra, thấy chuyện khẩn yếu ( khẩn trương, quan trọng ) không liên quan đến mình đã xử lí xong, lúc này mới lên tiếng.

"Bản tôn già rồi, thân thể này cũng làm không nổi. Vị trí Ma Tôn vẫn nên để Tiểu Ngọc Nhi làm đi." Nhìn bên ngoài, Sở Địch giống như chỉ lớn hơn nhi tử vài tuổi mà thôi.

"Tôn thượng!" Ám Nghiêu bất mãn "Bây giờ chỉ có tôn thượng mới có năng lực dẫn dắt chúng ta, nếu là thiếu chủ, sợ có người không phục."

"Năng lực của Tiểu Ngọc Nhi, bản tôn đương nhiên tin tưởng. Nếu có kẻ không phục, hoặc là phải phục tùng, hoặc là chết." Sở Địch nhìn Ám Nghiêu một chút, mang theo khí thế khiến người không thể phản kháng, "Sau này các người dùng tâm phụ tá Tiểu Ngọc Nhi, không tốn bao nhiêu thời gian, còn ai dám không phục."

__________________________________________________________________

giờ mới biết U Lâu là nữ {•̃̾_•̃̾}

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro