Chương 51. Nữ nhân không có ý tốt.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tác giả : Ngư Chi Thiền

Edit : Cà phê Phin

Bóng người dần dần mơ hồ, Cố Cửu Niên vội vàng đưa tay ra, muốn nắm lấy người kia.

"Sư đệ!" Biết rõ đối phương không nghe thấy, hắn vẫn không nhịn được gọi ra tiếng. Cuối cùng cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn bóng người thiếu niên kia biến thành một điểm đen.

Sau đó "phịch" một tiếng, tấm gương vỡ thành nhiều hạt tròn nhỏ bé, nhưng chắp vá lại cũng không ra dáng vẻ của người kia.

"Trong phòng ngươi còn tấm gương nào không, ta muốn nhìn lại sư đệ một chút." Cố Cửu Niên vội hỏi. Hắn tìm một vòng, nhưng không phát hiện ra tấm gương nào nữa.

"Đại sư huynh, đó là một hạt châu nhỏ ta nhặt được ở bên trong bí cảnh, vừa vặn có sức mạnh dò xét trời đất, không liên quan đến tấm gương." Trương Tế Nghiên nhìn người chuyển loạn xung quanh trong gian phòng của nàng, cũng không ngăn cản, tự mình chải tóc "Hiện tại huynh nên hiểu rõ thân phận của Sở sư huynh đi, tiếp theo huynh định làm gì? Nói cho chưởng môn sao?"

Mặc kệ là mặt nàng, hay là khẩu khí, đều mang theo chút khinh bỉ cùng ngạo mạn như có như không, Cố Cửu Niên nghe xong trong lòng hơi khó chịu. Chẳng qua nhìn dáng vẻ nàng không sợ hãi, hẳn là đã sớm biết thân phận của sư đệ. Thế nhưng lại không vạch trần, hơn nữa chắc chắn cũng sẽ không nói ra.

Thấy người bên cạnh không nói lời nào, Trương Tế Nghiên nở nụ cười, tiếp tục nói "Cho dù hiện tại huynh nói cho chưởng môn, bọn họ cũng không đả thương Sở sư huynh được. Ma Tôn Sở Địch trốn thoát, chuyện này đã đủ làm họ sứt đầu mẻ trán. Huống chi thiên kim Thiên Tâm Các cũng rơi vào trong tay Ma tộc, thân thể phượng tủy này là bảo bối tốt, không tốn bao nhiêu thời gian, Sở Địch sẽ khôi phục thực lực, đến thời điểm đó tu chân giới e là phải chịu loạn lớn hơn."

Nếu nàng không nhắc đến, Cố Cửu Niên cũng không ý thức được cái người dù cười cũng khiến người khác cảm thấy áp lực đó là phụ thân Sở Hành Ngọc. Vừa nãy trong mắt hắn chỉ có một mình sư đệ, biết được người không chết, mừng rỡ như sống sót qua tai nạn, do đó quên đi những người khác.

Trong lòng thả xuống đại sự, hắn mới rảnh rỗi nghĩ đến ý tứ trong lời nói của đối phương.

Nghe vậy, Trương Tế Nghiên hẳn là biết Sở Địch, thậm chí có thể nói quen thuộc. Chỉ là hắn từ nhỏ đã nhìn Trương Tế Nghiên lớn lên, xác định người này từ trước đến nay chưa từng gặp qua Ma Tôn. Lại nói tới thời điểm tu chân giới đại loạn, người này cũng không sợ, trái lại có gan mong chờ cùng tự hào.

Cố Cửu Niên ngày càng không hiểu tiểu sư muội, cũng không hiểu trên người nàng có cỗ tự tin không hề sợ hãi kia đến từ đâu.

"Đại sư huynh, ta biết huynh cùng Sở sư huynh tình cảm thâm hậu, sẽ không làm hại y, chuyện này ta tin huynh sẽ không nói ra. Cứ để mọi người nghĩ rằng Sở sư huynh đã chết, cũng tốt hơn để họ biết chân tướng. Nếu để người khác biết đệ tử nhập thất chưởng môn phái ta là một ma đầu, truyền ra ngoài chỉ sợ làm người cười đến rụng răng." Một phen lời nói có lý lẽ chứng cứ, nghe vào là suy nghĩ vì người khác, thực tế chỉ là thuật lại lợi hại cho hắn nghe.

Đặc biệt nụ cười trên mặt của nữ tử, khiến cho người khác vô cùng không thoải mái. Hiện tại Cố Cửu Niên có thể xác định, người này không phải sư muội mà hắn quen biết. Trước đây sư muội tuy rằng điêu ngoa vô lễ, nhưng vẫn có sự ngây thơ hoạt bát của thiếu nữ. Không giống nữ nhân này, tâm tư kín đáo, giỏi về tâm kế. Mỗi một câu nói đều có thể uy hiếp hắn, mang theo sự thông minh khiến người run sợ.

Mặc kệ là vì sư đệ, hay là vì thanh uy của môn phái, hắn đều không thể nói ra. Đây là nữ nhân đã tính toán kĩ, cho nên mới dám để hắn nhìn hình ảnh trong gương. Thế nhưng, mục đích của nàng sẽ không đơn giản như vậy.

"Ta nhớ ngươi tới tìm ta, không chỉ là vì giữ bí mật." Cố Cửu Niên hiểu rõ tâm tư, nói chuyện cũng không khách khí nữa.

"Đại sư huynh quả nhiên thông minh, tiểu sư muội còn có chuyện muốn nhờ." Trương Tế Nghiên hấp háy mắt, cười nghịch ngợm. Đột nhiên mặt hơi đỏ, mang theo điểm e thẹn, "Cưới ta làm thê."

"Không được." Cố Cửu Niên sắc mặt tái xanh, lập tức từ chối.

"Nếu để người khác biết đại đệ tử Vân Hiển Tông không chỉ là đoạn tụ mà hơn nữa còn yêu phải một ma đầu, không biết Đại sư huynh nên ứng phó ra sao?" Trương Tế Nghiên cười long lanh như hoa, nhưng làm cho lòng người dâng lên lạnh lẽo, "Nếu bị trục xuất khỏi sư môn, Đại sư huynh cũng đừng trách ta."

"Ta chắc chắc sẽ không lấy ngươi." Cố Cửu Niên không để ý tới sự uy hiếp của nàng, cũng không phản bác nàng, gương mặt lạnh lùng phẩy tay áo bỏ đi.

"Nhất định sẽ lấy." Nữ tử chải tóc thấp giọng nói, đáy mắt tràn đầy tự tin cùng đắc ý.

Cố Cửu Niên đi từ trong phòng ra, vừa vặn chưởng môn ba phái cũng trở về từ Vọng Nguyệt cốc. Đệ tử ở mỗi phái tụ tập trong đại sảnh ( phòng khách ), mỗi người đều có biểu hiện nghiêm túc.

"Phong ấn bị hủy, Ma Tôn trốn đi, Yêu giới gần đây cũng không yên ổn, hiện tại chúng ta có thể nói là hai mặt thụ địch." Trầm Tần Viễn cau mày, một mặt lo lắng. Chờ mong bí cảnh đã lâu đến bảo vật cũng không có được, trái lại trong lúc vô tình giúp đỡ Ma tộc, thực sự là cái được không bù đắp nổi cái mất.

"Trầm chưởng môn không cần lo buồn nhiều như vậy, nguyên khí Ma tộc tổn thất lớn, trong thời gian ngắn cũng không thể đủ lực tiến công chúng ta. Yêu giới bên kia tạm thời không cần lo lắng, sức mạnh của Nhân giới chúng ta cũng không yếu, không cần than thở như vậy." Diệp Vĩnh Đào ôn hòa nói.

Vừa nói ra, có đệ tử bên cạnh hắn sắc mặt nhất thời khó coi.

Ba phái thương thảo một canh giờ cũng không có kết quả khiến người thỏa mãn, hầu như náo động đến tan rã trong không vui. Chủ yếu là Trầm Tần Viễn muốn liên hợp lần thứ hai tấn công Ma tộc, nhưng mà hai vị chưởng môn còn lại đều không đồng ý kế hoạch này.

Đặc biệt là Trương Minh Chính, có thể nói là từ chối. Bởi vì hắn tuyệt đối không thể để chuyện như vậy phát sinh lần nữa.

Năm đó sau khi Nhân tộc và Yêu tộc phong ấn Ma tộc, vì nghĩ đến giao tình hai bến, nghĩ đến một biện pháp đó là thông gia. Vừa vặn Chấp Kiếm trưởng lão Vân Hiển Tông cùng công chúa Yêu tộc tình đầu ý hợp, liền kết thân, bày tỏ thành ý hai tộc.

Nhưng mà, trong lúc đang bái đường, Trầm Tần Viễn lại mang người đến phá hoại hôn lễ. Một hồi tiệc vui trong đêm biến thành thảm kịch Nhân tộc cùng Yêu tộc tàn sát lẫn nhau. Nhân tộc phải trả giá nặng nề mới trấn áp lại Yêu tộc.

Trương Minh Chính không hiểu tại sao người này lại muốn làm thế.

"Không phải tộc ta, tất có ý nghĩ khác. Chúng ta không động thủ, Yêu tộc cũng sẽ động thủ. Bọn họ hi sinh vì Nhân giới, chết chí cao vô thượng."

Trầm Tần Viễn giải thích làm hắn muốn cười, nhưng cười không nổi. Nguyên bản đại điện đang vui vẻ, đảo mắt lại chính là thây chất thành đống, máu chảy thành sông. Đệ tử môn hạ của hắn tổn thất nặng nề, Chấp Kiếm trưởng lão tung tích không rõ. Vân Hiển Tông ở trong trận chiến ấy, mất đi đông đảo đệ tử, thực lực lần thứ hai bị hao tổn.

Trương Minh Chính tại sao lại không biết lý do kế hoạch lần này, mục đích của Trầm Tần Viễn không chỉ nhắm vào Yêu tộc, mà quan trọng hơn là sức mạnh của Vân Hiển Tông sẽ suy yếu đi.

Đầu tiên là Ma tộc, sau đó là Yêu tộc, cuối cùng là nội bộ tu chân giới đấu tranh. Kế hoạch này bày ra tỉ mỉ đặc sắc, từ sau khi chuyện đó, Vân Hiển Tông nguyên khí đại thương, không thể rộng rãi chiêu tuyển môn đồ, bản thân Trương Minh Chính cũng bị thương nghiêm trọng phải bế quan dưỡng thương.

Việc này ở trong tông môn là một đại cấm kỵ, ai cũng không được nhắc tới. Bây giờ Trầm Tần Viễn lại nhắc chuyện liên hợp, chỉ sợ kết quả là một hồi bi kịch. Năm đó nếu không phải hắn tự ý quyết định ám tập ( trong bóng tối tập kích ) hôn lễ, có lẽ Nhân tộc cùng Yêu tộc đã hòa thuận ở chung từ lâu, sẽ không trở thành cục diện thù địch giống như ngày hôm nay.

"Người trẻ tuổi cũng trưởng thành rồi, lần hạo kiếp này e là phải dựa vào họ." Ra khỏi đại sảnh, Diệp Vĩnh Đào cười nói. Mặc kệ phát sinh chuyện lớn gì, người này đều là một bộ dáng vẻ ôn hòa.

"Có lẽ đúng vậy." Trương Minh Chính uể oải đáp lời.

Hai người đều nhìn vào những người trẻ tuổi, họ là hi vọng của tu chân giới.

"Cửu Niên, thông báo cho các đệ tử, tức khắc khởi hành trở về Vân Hiển Tông."

Cố Cửu Niên nghe dặn dò, lập tức đi làm. Trước khi đi, lại tình cờ gặp Trầm Thanh Lưu.

"Ngươi có thấy muội muội ta không?" Vẫn là chuyện này, Cố Cửu Niên lắc đầu. Cho dù đối phương có thất vọng đến mức sắp khóc, hắn cũng chỉ có thể quyết tâm tàn nhẫn không nói. Không phải vì Trương Tế Nghiên uy hiếp, mà là hắn không muốn sư đệ mình tâm tâm niệm niệm bị thóa mạ.

Trở lại Vân Hiển Tông thì trời đã tối. Cố Cửu Niên trải qua một hồi lên voi xuống chó, vô cùng uể oải. Mà Trương Minh Chính đã nói với hắn, toàn bộ trọng trách của môn phái đều ở trên người hắn, nhất định không thể vì cái chết của một người mà sa đọa chán chường. Hơn nữa con đường tu chân, không được phép ngã xuống, điều này ngay từ đầu mỗi người phải hiểu, cũng nhất định phải tiếp thu sự tàn khốc.

Cố Cửu Niên đương nhiên hiểu rõ đạo lí này, cũng biết chưởng môn dụng tâm lương khổ. Hơn nữa người kia cũng không chết, vì lẽ đó hắn đã sớm không suy nghĩ bất cứ chuyện gì trong lòng nữa, theo Trương Minh Chính đi xử lí việc trong môn phái. Nhưng mà có vài việc hắn không muốn nhắc tới, tự nhiên sẽ có người nói ra.

Chẳng biết tại sao, trong thời gian ngắn ở môn phái đều truyền ra lời đồn hắn yêu mến tiểu sư muội. Mà Trương Tế Nghiên lại đỏ mặt lắc đầu, thỉnh thoảng lại e thẹn nhìn về phía hắn.

Cố Cửu Niên bị quẫy nhiễu không cách nào tập trung làm việc, không thể làm gì khác hơn là chủ động phá vỡ cục diện bế tắc "Sư muội, có chuyện gì?"

Nghe câu hỏi giống như cho có lệ, Trương Tế Nghiên hờn dỗi liếc mắt nhìn hắn, đến trước Trương Minh Chính làm nũng "Cha, người nghe những người kia nói, nữ nhi đều không còn mặt mũi gặp người."

"ha ha, Nghiên nhi của chúng ta cũng lớn rồi." Trương Minh Chính làm sao không nhận ra nàng đây là e thẹn, sủng nịch sờ đầu nàng, cười nói với Cố Cửu Niên "Ngươi cùng Nghiên nhi ra ngoài một chút đi."

"Sư phụ, đệ tử còn có nhiều chuyện..." Cố Cửu Niên còn chưa nói xong, liền đối đầu với ánh mắt hiểu rõ của Trương Minh Chính, không thể làm gì khác hơn là đồng ý "Đệ tử tuân mệnh."

"Đại sư huynh, huynh không muốn đi cùng ta đến vậy ư?"

"Không phải."

Hai người cất bước đi lung tung không có mục đích trong môn phái, chúng đệ tử thấy thì dồn dập hành lễ. Dưới cái nhìn của bọn họ, Đại sư huynh thận trọng ôn hòa, tiểu sư muội lanh lợi ngoan ngoãn, chính là một đôi trời đất tạo nên.

Cố Cửu Niên hiểu rõ hành động này là Trương Tế Nghiên cố tình làm cho người ta nhìn, nhưng không được từ chối phối hợp. Những lời đồn đại kia cũng là nữ nhân này sắp xếp, mục đích chính là muốn ép hắn hướng chưởng môn cầu hôn. Nếu Trương Minh Chính thực sự muốn hắn cưới người này, hắn thà rằng không làm Đại đệ tử Vân Hiển Tông.

Đi dạo một vòng, hầu như người trong phái thấy bọn họ đều là một màn tâm đầu ý hợp. Trương Tế Nghiên thấy mục đích đã đạt thành, thỏa mãn cười với Cố Cửu Niên, cười ngây thơ lãng mạn "Huynh nhất định sẽ cưới ta."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro