Chương 15: Thánh hiền câu nói.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Mấy vị, cớ sao lại chắn đường?". Trung niên lông mày trực nhíu, ra hiệu đám nhân mã dừng lại.
Đám hắc bào nhân cười lên ha hả, tên thủ lĩnh cười gằn:
"Đường lớn thế này không thiếu chỗ đi qua, còn mời Phạm gia cẩu thí đi vòng qua cho bản thiếu!"
Bên đường không ít người nhíu mày, đa số rảnh rỗi người trực tiếp lùi vào ven đường, vận linh lực tích tụ đợi chờ. Phạm gia đám người không nói, trung niên nhân bật cười:
"Ha hả, chư vị là mới đến Thiên Phàm thành a. Được, chúng ta không so đo nhiều, cũng không quen biết gì. Ta Phạm Triển còn mời chư vị đến ta Phạm gia gặp gỡ nhiều. Đại ca ta vẫn ở Phạm gia, báo tên ta hắn sẽ hảo hảo tiếp đón chư vị. Chúng ta còn có việc, đi!"
Nói xong liền thúc ngựa điều khiển đội nhân mã đi vòng qua, lưu lại đám hắc bào nhân ngẩn người nơi đó. Hồi lâu cả đám giống như có một loại xúc động mắng chửi người như thế, bèn đi tiếp một đoạn. Ven đường đám người thấy đám hắc bào nhân không có hành động gì gây sự, hết thảy đều tản đi tiếp tục đi đường.
Một hắc bào nhân lúc này mở miệng, nghe giọng đoán chừng là một nữ nhân:
"Cha, ngươi vẫn là đi tìm Thiên Phàm vệ chỉ dẫn đi. Chúng ta thế này sớm có ngày bị đuổi đánh a, ngươi chẳng lẽ liền đám người mỗi lần chúng ta chặn đường đều không có cử chỉ bất kính gì. Nhưng đám người xung quanh đều vận lên linh lực thủ thế a"
"Xác thực, chúng ta đi thêm một vòng. Nếu không thấy Thiên Phàm vệ liền quay về cổng thành hỏi thăm". Hắc bào thủ lĩnh là gật đầu, có chút kinh ngạc về đám người phản ứng. Một tên hắc bào nhân lại có chút ngó loạn, hơi vênh váo hừ một tiếng. Đảo mắt nhìn quanh, hắn bỗng nhìn thấy đám người Diệp Nhất Minh đứng bên cạnh Tiêu Tuyết. Có chút không tự chủ đi tới, còn lại hắc bào nhân cũng là đuổi theo.
"Vị cô nương này, ta là Linh Châu Vũ gia thiếu chủ Vũ La. Cô nương có thể cho ta hay Kiếm gia nơi nào sao". Vũ La lại gần hỏi, ánh mắt chăm chú quan sát Tiêu Tuyết một hồi, trong lòng lại gật đầu khen ngợi, hảo xinh xắn nha, nếu có thể bắt về thu dưỡng là tốt nhất.
"Ân, ngươi có lệnh bài thân phận sao?". Tiêu Tuyết hài hòa hỏi, vô tâm để ý Vũ La. Một bên Diệp Nhất Minh đám người là đánh giá một phen, cũng liền tiếp tục đùa giỡn.
"Là có a, còn mời xem xét!". Vũ La gật đầu, xuất ra lệnh bài thân phận đưa cho Tiêu Tuyết, lúc này mới dời ánh mắt sang mấy người Diệp Nhất Minh. Mấy hắc bào nhân còn lại cũng đều tới, họ muốn nhìn xem mấy người này là đang làm cái gì, thuận tiện hỏi thăm một chút.
Tiêu Tuyết vỗ vỗ đầu sư tử đá bên cổng một chút, đặt lệnh bài của Vũ La vào miệng sư tử. Ngay lập tức mắt sư tử sáng lên, chiếu ra thông tin trong lệnh bài.
"Ừm, thân phận hợp lý. Chư vị đi theo ta a". Tiêu Tuyết nhàn nhạt đáp, lại phát hiện đám hắc bào nhân đang đợi. Liền dẫn đám người đi, mấy người Diệp Nhất Minh chầm chậm đi theo.
"Uy, tiểu muội muội. Ta là Vũ Thi Ngạn, mấy ngươi đang làm gì a". Hắc bào nữ nhân nhìn một hồi, không nhịn được hiếu kỳ tiến lên hỏi. Cũng là giới thiệu bên mình một chút.
"Tỷ tỷ tốt, ta gọi Diệp Thanh Vũ..."
"Tỷ tỷ tốt, ta gọi Thượng Quan Linh Nhi..."
"Ta gọi Diệp Lạc Trần..."
"Diệp Nhất Minh". Diệp Nhất Minh nhàn nhạt nói, lấy ra một xâu hồ lô lẳng lặng phân cho mọi người.
"Nha, kẹo này các ngươi làm thế nào a?". Vũ La cắn thử một miếng, kinh ngạc nói, có thể nơi hắn nào có những thứ này.
"Ha hả, nơi đây đâu đâu cũng bán. Có thể cách làm đều là tập quán chúng ta ghi nhớ, không có gì đáng kinh ngạc". Diệp Nhất Minh cắn một cái rồi trả lời, lại khẽ ngâm thơ:
"Tháng năm đi xa nhớ cố hương
Lộc nhú xuân về trở lại nơi chốn cũ
Cảnh còn người mất đã sớm chiều
Ven đường mấy quầy bán xâu kẹo thân quen
Đến đến đi đi mua mấy chuỗi
Tuổi thơ thủa nào kí ức ùa về..."
Vũ La mấy người ngẩn người, nhưng sau đó liền vỗ tay khen hay. Vũ Thi Ngạn kinh ngạc cảm thán:
"Tiểu đệ đệ, ngươi dù gì đều là tu luyện người, có thể ngươi làm sao đều học thơ văn là nhiều a"
Quả thật bên Diệp Nhất Minh, Diệp Lạc Trần một mực tại xem thư tịch. Đều là Diệp Nhất Minh trong lúc chơi đùa viết ra, đại khái đều là thơ văn địa cầu.
"Ha, cũng không có gì, đọc sách đều là đối nhân xử thế. Thà nói tốt một lời còn hơn nói năng lỗ mãng, đều là thế gian giải cả. Thế nhân đều có thể giác ngộ như vậy, thân làm tu chân giả sao có thể suốt ngày tiện miệng trêu trọc người. Đại giác đều nói sơ tâm tu hành luôn là cường giả chi tâm, vậy phải học nhiều về nó!". Diệp Nhất Minh nhàn nhạt tiếng nói, lại làm Vũ gia đám người giật mình tỉnh ngộ.
"Hay a, nói hay lắm. Nếu La nhi ngươi có thể như Diệp công tử một phần liền tốt a". Vũ Thanh Sơn thở dài, Vũ La mẫu thân đã sớm mất, đều một mực được hắn cưng chiều, đều sớm đã kiêu ngạo thành tính. Nếu không phải Vũ Thi Ngạn là một biểu tỷ tốt, con hắn sớm đã chọc phải họa sát thân.
Diệp Nhất Minh nghe vậy cười nhạt, nhẹ nhàng lắc đầu.
"Vũ bá, làm một danh phận cha ruột của La đại ca. Câu vừa rồi của ngươi đã đẩy hắn vào tà đạo, lẽ nào ngươi còn không biết a". Diệp Lạc Trần gấp lại thư tịch, một câu liền nói ngay thực trước mặt mọi người. Nói xong liền kéo tay áo Diệp Nhất Minh cười.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro