Chương 17: Khoa học kỹ thuật bị chỉnh sửa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Luyện khí thập trọng!
Một đạo thiên phạt bị Diệp Nhất Minh phong ấn, hắn tiếp tục điên cuồng tu luyện.
Tiên Thiên nhất trọng!
Tiên Thiên nhị trọng!
Tiên Thiên tam trọng!
...
Tiên Thiên cửu trọng!
Một canh giờ trôi qua, tương đương hai tiếng đồng hồ. Diệp Nhất Minh mở mắt, tu vi ổn định tại Tiên Thiên thập trọng. Sở dĩ hắn không tiếp tục tu luyện nữa bởi vì hắn biết, phiền phức liền muốn tới.
Tiếng gõ cửa vang lên, buộc Diệp Nhất Minh đi ra sân mở cửa. Một bóng người nhào vào lòng hắn.
"Chủ nhân, vẫn còn không chấp nhận ta sao?". Long Nhược Y ủy khuất nói, liên tục dùng đầu cọ xát ngực Diệp Nhất Minh. Diệp Nhất Minh tức giận mặc kệ, ngược lại có chút uy hiếp:
"Nha đầu, gọi ta ca ca hoặc là Nhất Minh a. Tuyết tỷ đâu rồi, ngươi không có bắt nạt tỷ ấy chứ"
"Ta không có!". Long Nhược Y lè lưỡi, vị tỷ tỷ kia còn rất lợi hại đây. Bông Long Nhược Y hai mắt rưng rưng:
"Ca ca không quan tâm ta, hứ!"
Nói xong liền muốn khóc to, Diệp Nhất Minh giật mình lúng túng:
"Ngoan a, ca ca quan tâm ngươi được chưa"
Diệp Nhất Minh nhéo sống mũi Long Nhược Y day day vài cái, một bộ cưng chiều nói. Cuối cùng vẫn là hỏi:
"Tiểu Y a, Tuyết tỷ bị ngươi vung đến nơi đâu rồi, mau nói a. Không ca ném ngươi ra ngoài đường nha"
"Hửm, ta ở đây. Ngươi cái tiểu tử không biết trêu hoa nghẹo nguyệt bao nhiêu rồi mới nhớ đến ta đây". Tiêu Tuyết thanh âm xuất hiện, nàng một bộ u oán đi đến.
"Ừm, là vậy sao. Vậy ta không quan tâm tỷ là ổn rồi ha". Diệp Nhất Minh gian xảo cười hắc hắc, quay người liền hướng bên ngoài định bước đi.
"Đứng lại". Thanh âm nhân đôi vang lên, Diệp Nhất Minh vận linh lực dưới chân liền chạy.
"Hừ, ta bảo ngươi đứng lại a". Long Nhược Y xuất hiện trước mặt hắn, tu vi Hóa Thần cửu trọng bộc phát.
Ầm!
Có thể Diệp Nhất Minh làm sao chịu khuất phục đây, Bá thể tiểu thành bộc phát tu vi độ kiếp nhất trọng sơ kỳ hiện ra. Sưu một cái liền biến mất.
"Hừ, tức chết ta. Có gan ngươi đừng chạy". Long Nhược Y tức giận đến giậm chân, lại là ỉu xìu quay lại.
"Muội muội, Nhất Minh hắn đâu a?". Tiêu Tuyết hỏi.
"Chạy mất a". Long Nhược Y lắc đầu nói.
"A, vậy chúng ta về trước đã". Tiêu Tuyết không biểu cảm hướng trong phòng Diệp Nhất Minh đi tới, Long Nhược Y vội đi theo phía sau.
Sau khi sửa lại bản thân y phục một chút, Tiêu Tuyết hướng giường Diệp Nhất Minh nằm xuống, không biết vô tình hay cố ý dùng linh lực ập xuống.
Răng rắc!
Một tiếng vang nhỏ phát ra, Long Nhược Y bỗng nhìn lại.
"Hắn ở bên dưới". Long Nhược Y kỳ quái nói.
"Ha ha, ta ở lâu đây lâu như vậy liền nên sớm phát hiện. Hôm nay hắn để cho ta mang cảm giác nguy cơ, vậy cũng không cần để nó ở trong lòng". Tiêu Tuyết mỉm cười, lạnh lùng đứng lên.
Hai người nhìn lại chỗ nứt ra, nơi đó thông đạo hiển hiện, từng bậc thang kéo xuống phía dưới.
"Hả?". Long Nhược Y nhìn xuống căn phòng, phát hiện phía dưới ngồi một tên giống Diệp Nhất Minh như đúc đang chép sách, kinh ngạc kêu lên.
Một thanh âm nhàn nhạt truyền đến, không phân biệt nam nữ:
"Tuyết tỷ sao, xuống đi"
'Diệp Nhất Minh' ngẩng đầu, mỉm cười nhàn nhã. Tay cầm cây bút nhẹ nhàng đặt sang một bên, đứng dậy cầm ấm chén đi pha trà.
Long Nhược Y và Tiêu Tuyết cất bước đi xuống, tiện thể ánh mắt hiếu kỳ quét quanh căn phòng.
Căn phòng chỉ rộng năm mươi lăm mét khối, tương đương căn phòng phía trên mặt đất. Trần nhà có đặt mười sáu viên dạ minh châu, giờ phút này dù chỉ có tám viên được mở nhưng đầy đủ khiến căn phòng sáng sủa. Bốn phía trang trí bốn cái tủ gỗ, bên cạnh tủ có bày một cái giá sách, thư tịch chồng chất để bên trên, bên cạnh lại có thêm bốn cái cánh cửa.
Giữa căn phòng đặt một cái bàn gỗ hình tròn rộng thoáng, phía trên chính giữa đặt một chậu hoa, xung quanh thư tịch đều xếp gọn gàng đặt ở một bên, kỳ quái là lúc này một góc bàn lại đặt một chiếc hình vuông hộp mà Tiêu Tuyết chưa thấy bao giờ, cùng với bốn cái ghế gỗ vô cùng hợp mắt. Cảm giác vô cùng thoải mái.
Long Nhược Y ngồi xuống ghế gỗ, lại là thoải mái mở cái hộp trên bàn ra. Tiêu Tuyết hiếu kỳ nhìn sang, hộp này lại đặc thành một khối. Mặt mở ra lại thấy đen thui phản chiếu gương mặt, mặt dưới hiện ra một đám phím bấm.
Long Nhược Y quan sát một chút, tay bấm một cái phím. Mặt đen thui bỗng sáng lên, bên trên điền một đống chữ cùng hình ảnh Tiêu Tuyết ngồi cạnh Diệp Nhất Minh.
Tiêu Tuyết quan sát đọc một chút bỗng hiểu ra, càng đọc càng hiếu kỳ cùng cảm thấy thú vị. Đọc xong sau đó, nàng hoàn toàn nắm giữ cách sử dụng chiếc hộp kỳ quái này. Tiêu Tuyết quay sang hỏi Long Nhược Y:
"Nhược Y muội muội a, làm sao ngươi biết sử dụng những thứ này?"
Long Nhược Y bật cười, hì hì giải thích:
"Là thế này a, như tỷ đã biết bên ngoài chia làm bốn mảnh đại lục. Thật ra chúng chỉ là nằm trên một hành tinh a, cái này thì không ai nhắc tới vì tu vi của họ còn chưa thể rời khỏi hành tinh này. Cùng đạo lý như thế, trong tinh không một số sinh mệnh tinh cầu linh khí thiếu hụt, họ liền phát triển những thứ này, mượn những thứ này đi ra tinh không. Do đó, những hành tinh này gọi là văn minh tinh cầu, những đồ hành tinh đó đưa ra gọi là khoa học công nghệ. Những thứ đang bày bố ở đây đều là hạ phẩm văn minh tinh cầu sản xuất, nhưng thế này liền đủ. Ta thậm chí hoài nghi Diệp Nhất Minh đều có phải hay không bị đoạt xá a..."
Trải qua một hồi nghe Long Nhược Y nói ra, Tiêu Tuyết hoàn toàn hiểu. Nhất thời lo lắng Diệp Nhất Minh có phải hay không bị đoạt xá. Lúc này 'Diệp Nhất Minh' đi tới, tay bưng khay trà đặt xuống nói:
"Tuyết tỷ, vị cô nương này là...?"
Long Nhược Y cười nhạt:
"Nếu ta nói ta là tiểu thê tử của ngươi thì sao a?"
"Ừm, quân tử có lễ. Còn xin tiểu thư chớ đùa nghịch tai hạ!". 'Diệp Nhất Minh' nhíu mày, trên mặt hoàn toàn không có biểu cảm rót trà.
"Ha, ngươi cho rằng ta đang đùa ngươi sao. Không tin liền liên lạc bản tôn của ngươi hỏi một chút là biết nha". Long Nhược Y tức giận nói, con hàng này còn biết giả trang.
"Ta nghĩ không cần a, hỏi Tuyết tỷ là được!". 'Diệp Nhất Minh' đạm mạc nói, hoàn toàn bỏ qua Long Nhược Y khích tướng.
"Đúng a, nàng liền là thê tử của ngươi". Tiêu Tuyết một bên nhấp trà mở miệng, nàng luôn cảm thấy 'Diệp Nhất Minh' này có chút không đúng. Cuối cùng vẫn là hỏi:
"Ngươi là khôi lỗi. Nhất Minh iử đâu, nói mau!"
Đối với Tiêu Tuyết quát to, khôi lỗi không mặn không nhạt trả lời:
"Ở trong này, có điều các ngươi cần tự mình đi tìm. Cố gắng lên a, hai vị nữ chủ nhân"
Nói xong cúi đầu tiếp tục viết thư tịch, mặc kệ Tiêu Tuyết hai người ngồi đó. Tiêu Tuyết trầm mặc hồi lâu, liền muốn đứng dậy đi tìm bản tôn Diệp Nhất Minh.
Long Nhược Y thấy vậy liền kéo nàng lại, chỉ chỉ máy tính trên bàn:
"Tỷ tỷ, ngươi không tính làm quen một chút khoa học kỹ thuật sao?. Yên tâm nha, hắn là chỉ đùa chúng ta mà thôi. Đâu có bằng ngồi đây chơi một lát a!"
Tiêu Tuyết chợt mỉm cười, đi sang chỗ Long Nhược Y ngồi xuống xem xét. Rất nhanh hai người say mê xem xét, hoàn toàn quên đi bắt Diệp Nhất Minh trở lại.
Trong một căn phòng cách đó càng sâu hơn, Diệp Nhất Minh ngồi trước một cái máy tính mỉm cười nhìn cảnh này. Rất nhanh hắn đi sang một bên lấy ra hắc kiếm, đúng là kiếm nhật ở địa cầu, trước khi đi đón mẫu thân hắn ở trong tiệm rèn thì ngoài luyện chế ám khí giáp tay còn luyện kiếm, thương, côn bổng, sáo đàn,...
Kiếp trước hắn cũng là một tên thiên tài mọi mặt, văn chương lý luận khoa học đều thông hiểu, cộng thêm thiên phú nhìn một lần không bao giờ quên cái kỹ năng bẩm sinh này, hắn còn là thiên tài võ thuật.
Chính lúc từ yến hội về phủ, đi vào căn phòng của mình, hắn liền nhớ đến dưới giường căn phòng và bắt đầu cải tạo lại. Đối với tu vi Diệp Nhất Minh đến nói, chuyện này liền dễ dàng rất nhiều. Vậy nên hắn triệu tập linh khí hút ra các đồ vật đơn giản như sắt, gỗ, vv... đến chế tạo khoa học kỹ thuật, lại chỉnh sửa một chút nhiên liệu, tỉ như dùng linh thạch thay thế dòng điện..., máy tính trở nên bền chắc hơn, dù vậy cũng chỉ có mình hắn dùng.
Lại nói đến kiếp trước kí ức, Diệp Nhất Minh cũng là một thiên tài võ thuật. Sáu tuổi bắt đầu, hắn liền nhìn thấy lũ trẻ đánh nhau trên đường phố. Sợ hãi dâng lên, hắn bắt đầu xin bố mẹ cho xem sách võ thuật. Bắt đầu xem lên đối chiếu đám trẻ đánh nhau, hắn xem dần rồi thực hành luyện tập.
Cũng bắt đầu từ đó, hắn trở nên yêu thích võ thuật.
Bảy tuổi khi đi ngang qua chỗ đó, hắn lại thấy đám trẻ đánh nhau. Khác biệt duy nhất là trong tay chúng cầm thêm vũ khí, hắn hiếu kỳ dừng lại quan sát. Hắn từ đó lại học thêm cầm vũ khí.
Trải qua mười hai năm luyện tập không ai hay biết, Diệp Nhất Minh hoàn thành học đại học năm ba. Hắn liền đóng gói về quê thăm nhà một tháng, bắt đầu thực hiện luyện tập một chỗ. Võ thuật Trung hoa, nước ngoài hắn đều luyện tập qua và nhớ kỹ.
Ba tháng sau đó, hắn xin vào một cái công ty quốc tế làm việc. Tình cờ bị lôi cuốn vào vòng xoáy xã hội, hắn đảm nhiệm sát thủ chín năm. Hắn bị các quốc gia cường quốc truy sát khắp toàn cầu, đưa người nhà vào trong rừng amazon nguy hiểm nhất thế giới, hắn bắt đầu phát huy năng lực kinh khủng của mình.
Trải qua hai năm sinh tồn trong rừng rậm, sau khi hắn xác định mình bố trí có thể cho người nhà an toàn thậm chí tự do qua lại trong đó. Hắn mang em gái mình cùng đến Hoa Hạ sinh hoạt.
Trải qua một tháng sinh sống, hắn lại tìm hiểu tôn giáo và tiếp thu lối sống bình thường. Từ đó sinh hoạt trở nên thanh nhã.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro