chap 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Được, lão Nhậm, con giúp cha tắm trước nhé."

Nhậm Hướng Vinh tựa hồ không nghe thấy, vẫn lẩm bẩm nói: "Chờ mẹ con về ăn cơm nữa..."

Nhậm Diệc đẩy xe lăn tới phòng tắm, bế cha anh lên, đặt ổn định trong bồn tắm, kiên nhẫn ngồi tẩy rửa.

Cha anh đã từng là lính cứu hỏa truyền kỳ một thời, từng đoạt 5 huân chương hạng bốn, từng một lần lập công hạng hai, ba lần lập công hạng ba, năm ấy xuất ngũ vì chân bị thương cũng đã là đội trưởng đại đội PCCC của cấp tiểu đoàn, nhưng sau khi ngồi trên xe lăn không quá ba năm thì bị bệnh.

Mẹ anh đã bất ngờ qua đời khi anh lên đại học, thân thích trong nhà cũng ít, cha anh bị bệnh, tất cả mọi chuyện trong nhà đều do một mình anh gánh vác, nhưng phần lớn thời gian anh cũng không thể về nhà nên đành phải tìm hai cô giúp việc ngày đêm luân phiên chăm sóc. Chẳng qua là người bệnh mắc chứng Alzheimer* tâm tính không ổn định, có đôi khi cực kỳ ngang ngạnh, mấy năm nay số lần đổi người giúp việc cũng đã vượt quá 2 con số.

Điều khiến Nhậm Diệc khó chịu nhất đó là người đàn ông đã từng cường đại, kiên định như một ngọn núi kia, giờ đây đã biến thành dáng dấp già nua ốm yếu như vậy. Ông đã từng cứu nhiều người như thế, y học thời đại hiện nay lại không cứu được ông.

Tốn công tắm rửa xong, Nhậm Hướng Vinh giống như đang ngủ, Nhậm Diệc cũng mệt mỏi quá chừng, anh ôm người đặt lên giường, đắp kín chăn, bật điều hòa, sau đó đến phòng bếp hâm cơm.

Vừa ăn cơm, Nhậm Diệc vừa gọi điện cho một người.

Điện thoại được kết nối trong nháy mắt, bên trong truyền đến âm thanh tận lực đè thấp: "Đây, huynh đệ."

"Đang làm gì thế?" Nhậm Diệc hỏi.

"Bé con vừa mới ngủ, làm sao thế?"

"Tìm cậu hỏi thăm một người." Người ở đầu bên kia điện thoại là Phó Khải là bạn cấp ba và là một trong các anh em tốt nhất của anh.

Ai cơ?"

"Cung Ứng Huyền, cậu từng nghe chưa? Cung trong cung điện đó, cũng là một cảnh sát."

"Biết chứ, sao cậu lại đột nhiên hỏi thăm hắn thế?" Phó Khải "tặc tặc" hai tiếng, "Sao cậu lại biết người này, không phải cậu coi trọng hắn đấy chứ."

"Đùa gì mà nhạt thế, tớ chỉ là nghi ngờ có người giả mạo cảnh sát, nhờ cậu xác minh một chút thôi."

"À, quả thực hắn không giống cảnh sát."

"Cậu quen biết?"

"Không quen biết, từng gặp."

"Hắn là người thế nào?"

"Hắn là một người kỳ quái... Ấy chết, con gái tớ bị cậu đánh thức rồi." Đầu bên kia điện thoại truyền đến tiếng khóc của trẻ nhỏ, "Lát nữa lại nói với cậu."

Nhậm Diệc nghe âm thanh máy bận của đầu kia, bĩu môi: "Hắn quả thực đủ kỳ quái."

Ăn cơm xong, anh gọi điện cho Cao Cách hỏi một vài tình hình trong đội, sau đó nằm trên sô pha chơi game một lúc.

Thẳng đến hơn 9 giờ tối, trong phòng Nhậm Hướng Vinh truyền đến tiếng động.

Nhậm Diệc đẩy cửa ra, nhìn Nhậm Hướng Vinh vừa ngồi dậy: "Lão Nhậm, cha tỉnh rồi?"

Nhậm Hướng Vinh nhìn Nhậm Diệc một hồi, trách cứ: "Tại sao con lại trở về rồi? Ta đã nói bao nhiêu lần rồi, không nên vì ta mà tự ý rời cương vị."

Nhậm Diệc thở dài một hơi: "Trung đội ngay đối diện nhà mình, sẽ không làm lỡ việc xuất cảnh. Dì Vương nói cha bị nôn, con trở về thăm một chút."

"Bị nôn có cái gì ghê gớm đâu." Nhậm Hướng Vinh chống thân thể bước xuống, Nhậm Diệc muốn đi tới đỡ, bị ông phất tay ngăn lại.

Một chân của Nhậm Hướng Vinh còn có thể sử dụng, chỉ là bước đi rất miễn cưỡng, nhưng lúc ông thanh tỉnh, thà rằng chống gậy cũng không muốn ngồi xe lăn.

"Cha uống thuốc trước đi." Nhậm Diệc cầm thuốc và nước ấm đưa qua.

Nhậm Hướng Vinh ngồi trên sô pha, ngoan ngoãn uống thuốc.

"Tối nay cha đừng ăn cơm, chờ ngày mai xem dạ dày thế nào, không được thì con dẫn cha đi bệnh viện."

"Đi bệnh viện gì chứ." Nhậm Hướng Vinh trừng mắt liếc anh, "Con coi ta là người tàn tật đấy hả."

"Nào dám ạ." Nhậm Diệc cười nói

Nhậm Hướng Vinh cũng cười: "Gần đây thế nào?"

"Tuần trước xuất cảnh một lần ở đường Trường Hưng, có một quán cà phê bị cháy, bên điều tra hỏa hoạn nói là do lúc lắp đặt thiết bị đã vi phạm quy định cải tạo đường dây điện gây nên."

"Ồ, nói một chút cho ta nghe."

Hai cha con uống trà, vui vẻ tán ngẫu.

- -----

Buổi sáng hôm sau, Nhậm Diệc trở về trung đội, vừa khéo bắt kịp giờ thể dục buổi sáng, luyện tập khoảng chừng 10 phút, trời càng ngày càng nóng, anh liền kêu giải tán tại chỗ, bắt đầu hoạt động tự do.

Bình thường bọn họ tuy rằng không thể rời khỏi đơn vị, nhưng sinh hoạt ở trung đội cũng không quá khô khan.

Mỗi ngày ngoại trừ thao luyện và học tập theo thông lệ, thường thường còn phải đi các đơn vị tiến hành PCCC trong khu vực quản lý để xét duyệt và kiểm tra, thời gian tự do có thể chơi bóng rổ, tập gym, còn có thể chơi các trò chơi, có thể xem TV, xem phim, có thể phát triển các loại hứng thú yêu thích không trái với kỷ luật.

Lúc này, Nhậm Diệc và Cao Cách, Tôn Định Nghĩa chạy tới phòng sinh hoạt, mỗi người tìm một cái sô pha thoải mái, nghiêng cơ thể bắt đầu chơi game.

"PUBG hay là Vương Giả*?"

"PUBG."

"Em có thể mang theo người yêu..."

"Không thể." Hai người trăm miệng một lời nói.

Tôn Định Nghĩa "chậc" một tiếng, "Có em gái mà các anh cũng không muốn."

"Ai muốn nghe các người sến súa." Cao Cách nói, "Tổ đội với ai, em xem có đứa nào onl không..."

Nhậm Diệc nói: "Gần đây anh mày muốn lên cấp, không mang mấy thằng gà."

"Bên em không có người."

"Em cũng không có."

"Ghép đại một đứa đi."

Trò chơi rất nhanh bắt đầu, Tôn Định Nghĩa đột nhiên bắt đầu cười trộm.

"Cười cái gì đấy?"

"Tên của anh, hahaha Nhậm đội, lần nào thấy em cũng muốn cười."

Tên trong game của Nhậm Diệc là [ Mạn Mạn nữ thần ].

"Đánh trận mà, phải không từ thủ đoạn, đây là đội trưởng dạy bảo các cậu." Nhậm Diệc nói, "Đừng lên tiếng, hắn vừa nhặt được cái mũ cấp 3 kìa, xem anh đến lừa gạt đây." Vừa nói vừa bật mic lên, "Anh trai, cái mũ cấp 3 này có thể cho em không?"

"Ế..."

"Thật nhiều người nha, em có chút sợ."

"Được rồi."

Cánh cửa phòng sinh hoạt bỗng nhiên bị đẩy ra, Đinh Kình ló đầu vào: "Nhậm đội, em gái kia lại đến rồi."

Nhậm Diệc theo bản năng "sùy" một tiếng, sau đó lập tức ý thức bản thân lộ tẩy, vội vàng đóng mic. Anh đứng lên: "Ở đâu?"

"Đã vào rồi, hơn nữa..."

"Hơn nữa cái gì?"

Đinh Kình gãi gãi đầu: "Anh tự mình xem đi."

Nhậm Diệc cũng không còn tâm tình chơi game nữa, thu hồi điện thoại di động xuống dưới tầng, chỉ thấy Cung Phi Lan đang nghênh ngang đi lên tầng như đi dạo trong trung tâm thương mại, trong tay còn xách vali hành lý.

Nhậm Diệc nói khẽ với Đinh Kình: "Gọi chỉ đạo viên tới đây."

Cung Phi Lan thấy anh, nộ ra một nụ cười rạng rỡ: "Đội trưởng Nhậm."

"Em đây là..."

"Em bỏ nhà ra đi." Cung Phi Lan mặt không đổi sắc nói: "Em có thể ở lại chỗ này không?"

"Đương nhiên không được." Nhậm Diệc bất đắc dĩ nói, "Vì sao lại bỏ nhà ra đi? Cha mẹ em đâu?"

"Quỷ mới biết, em nằm viện bọn họ cũng không xuất hiện, em cũng không muốn biết." Cung Phi Lan chăm chú nhìn Nhậm Diệc, "Em muốn ở cùng một chỗ với anh."

Nhậm Diệc nhớ tới Cung Ứng Huyền, cơn giận vẫn còn sót lại chưa tiêu, nhưng khi nhìn Cung Phi Lan, vẫn là không đành nhẫn tâm, đứa trẻ này phản nghịch như thế, khẳng định có liên quan rất lớn với cha mẹ.

Nhậm Diệc kiên nhẫn nói: "Phi Lan, tôi đã nói rất nhiều lần rồi, trong mắt tôi em chỉ là đứa trẻ nhỏ. Bỏ nhà ra đi không giải quyết được vấn đề em muốn giải quyết."

"Thế nhưng ở cùng một chỗ với anh, em cảm thấy rất an toàn."

"Cám ơn em tin tưởng tôi, nhưng trên thế giới này người quan tâm em nhất, nhất định là người nhà của em, tôi đưa em về nhà được không?"

Cung Phi Lan lắc đầu: "Em không về nhà, anh đồng ý cho em ở lại nơi này, em liền ở khách sạn."

"... Em không muốn gặp cha mẹ em, tôi để anh trai em tới đón em nhé?"

Cung Phi Lan nhăn mày: "Anh ấy đi tìm anh rồi?"

"Ừ, hắn còn nói, em bảo tôi là bạn trai của em, Phi Lan, em biết như vậy sẽ mang đến phiền toái rất lớn cho tôi không?"

Cung Phi Lan hơi mím môi: "Xin lỗi."

Lúc này, chỉ đạo viên Khúc Dương Ba đã tới: "Nhậm Diệc, có chuyện gì thế?"

Nhậm Diệc nói: "Hình như em ấy gặp mâu thuẫn với người nhà, muốn bỏ nhà ra đi."

Khúc Dương Ba lớn hơn anh vài tuổi, đeo một cặp kính, lớn lên lại thanh tú nhã nhặn, cực kỳ am hiểu công tác khai thông tâm lý, anh ta đi tới bên cạnh Cung Phi Lan, nhẹ giọng nói: "Phi Lan, em cãi nhau với cha mẹ sao?"

"Không có." Cung Phi Lan quay mặt ra chỗ khác, "Em chỉ muốn tìm đội trưởng Nhậm, em muốn ở tại nơi này."

"Cửa chính đội PCCC luôn rộng mở đối với quần chúng, nhưng em không thể luôn luôn lưu lại đội PCCC, chúng tôi nhất thiết phải đưa em về nhà."

Pccc : " phòng cháy chữa cháy "

"Em không về nhà!" Cung Phi Lan nói to, "Ở nhà phiền phức lắm!"

Nhậm Diệc và Khúc Dương Ba liếc mắt nhìn nhau, Nhậm Diệc nói: "Bất kể thế nào, tôi gọi anh trai em đến trước đã."

"Anh ấy chỉ là anh họ của em mà thôi, bọn em không thân."

"Phi Lan." Nhậm Diệc đè bả vai cô bé xuống, nhìn thẳng vào mắt, dịu dàng mà nghiêm túc nói: "Em còn nhỏ, phải có người nhà chịu trách nhiệm với em, cho nên hoặc là chúng tôi sẽ báo tin cho cha mẹ em, hoặc là báo tin cho anh họ em, em chọn đi."

Cung Phi Lan trầm mặc.

"Em lưu lại chỗ này, chúng tôi sẽ rất phiền phức, có thể sau này em cũng không thể tới đây nữa."

Cung Phi Lan buồn bực nói: "Vậy em đi về."

"Không được, chúng tôi phải thấy người lớn đón em đi."

Cung Phi Lan bất đắc dĩ nói: "Anh gọi cho anh ấy đi."

"Đưa số điện thoại của hắn cho tôi."

"Không có." Cung Phi Lan giận dỗi nói.

Nhậm Diệc lắc đầu đành chịu, lấy điện thoại di động ra, gọi điện bảo Phó Khải nhanh chóng hỏi số điện thoại của Cung Ứng Huyền gửi cho anh.

Khúc Dương Ba dẫn Cung Phi Lan tới phòng họp đợi chờ.

Nhậm Diệc đợi một lúc, nhận được số điện thoại Phó Khải gửi tới liền gọi đi.

Điện thoại vang lên vài tiếng, đã kết nối, Nhậm Diệc lại nghe thấy giọng nói vừa lạnh như băng vừa hoa lệ kia: "A lô."

"Bây giờ em gái cậu đang ở trung đội của tôi, lập tức tới đón người." Nhậm Diệc nói xong liền cúp điện thoại, sau đó phân phó cho Đinh Kình, "Một lúc nữa anh trai Cung Phi Lan đến, cứ dẫn thẳng đến phòng họp."

"Rõ."

Nhậm Diệc vào phòng họp, thấy Khúc Dương Ba đang làm công tác cho Cung Phi Lan, Cung Phi Lan cúi đầu, sắc mặt rất không tốt.

Khúc Dương Ba nói: "Nhậm Diệc, tôi vừa nhận được điện thoại của một chi đội, phải ra ngoài một chuyến, cậu tiếp em ấy đi."

"Được, anh đi đi."

Khúc Dương Ba đi rồi, hai người ở trong phòng họp trầm mặc thật lâu.

Khoảng chừng qua hơn 10 phút, Cung Phi Lan mới lấy dũng khí len lén nhìn Nhậm Diệc một cái, nhỏ giọng nói: "Anh sẽ chán ghét em sao?"

"Sẽ không, tôi chỉ lo lắng cho em." Nhậm Diệc dịu dàng nói, "Anh trai em một lúc nữa sẽ đến."

Cung Phi Lan gật đầu.

Nhậm Diệc nhìn dáng vẻ ủ rũ của cô bé, chỉ có thể tìm chuyện nói: "Hắn cùng họ với em, hẳn là anh họ của em nhỉ."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro