1.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lạc Phàm là một tên cà lăm.

Năm đó khi sư nương dạy hắn đọc thơ, duy nhất đọc được chỉ có một câu "Ngan ngan ngan".

Từ đó, lớp đệ tử đời thứ ba của phái Thiên Sơn thấy hắn cũng không thích gọi tên, ngược lại gọi một tiếng "Đại bạch ngan".

Lạc Phàm lúc đó niên kỷ còn chưa tròn mười tuổi, đây là nỗi nhục lớn trong đời hắn, đáng tiếc thế đơn lực bạc, chỉ có thể khóc chạy đến sư nương cáo trạng.

Sư nương thương hắn, xách lỗ tai đám chế giễu hắn xem như giáo huấn.

Lạc Phàm mắt thấy đại sư huynh, nhị sư tỷ, tam sư huynh, lục sư đệ, thất sư muội thường ngày ức hiếp mình rất hung ác bị giáo huấn đến câm như hến, trong lòng không khỏi thở một hơi dài.

Liếc nhìn ngũ sư đệ bên cạnh, có phần đắc chí thỏa mãn.

Tuy rằng... Có lẽ ngày mai lại tiếp tục bị khi dễ.

Trong các đệ tử đời thứ ba, chỉ có ngũ sư đệ sẽ không cười nhạo hắn, bởi vì y cũng chính là đối tượng bị khi dễ.

Mắt ngũ sư đệ có tật, nhưng lúc đầu loại mắt tật này so với cà lăm càng khó biết hơn, thời gian lâu dần mới nhận ra.

Khi sư phụ phát hiện lúc luyện kiếm, ngũ sư đệ luôn luôn chém trật hướng, y phục mặc hằng ngày màu sắc lộn xộn, sớm cũng thành muộn.

Nếu đặt ở hiện tại, ngũ sư đệ chính là bị mù màu a bị mù màu a.

Một tên cà lăm, một tên mắt tật, hai người tự nhiên thân thiết hơn so với những người khác.

Lạc Phàm lần đầu gọi tên ngũ sư đệ: "Mạc... Mạc... Mạc..."

Chữ Chiêu thứ hai sống chết cũng không phun ra được.

Mạc Chiêu rất có khí thế phất tay một cái, ý bảo gọi Mạc Mạc được rồi.

Cà lăm là một tật rất cản trở sinh hoạt, bởi vì lúc Lạc Phàm gọi sư huynh sư tỷ cùng sư đệ sư muội, vĩnh viễn chỉ có thể gọi "Đại... Đại", "Nhị... Nhị", hoặc "Tứ... Tứ", các loại như vậy.

Nhị sư tỷ cảm thấy tình trạng này thực sự sốt ruột.

Lạc Phàm tràn đầy cảm động, cảm thấy vẫn là Mạc Mạc tốt nhất.

Có lúc Mạc Chiêu bị sư phụ phạt đi bổ củi, hắn liền lén theo giúp đỡ, bởi vì đối với Mạc Chiêu mà nói, bổ củi quả thật là một khảo nghiệm rất lớn.

Những mặt khác Lạc Phàm đều rất giỏi, chỉ có cà lăm khiến tất cả lời hắn muốn nói đều bị thiêu rụi sạch sẽ.

Nhưng không thể phủ nhận, mặc dù bởi vì cà lăm mà có phần trầm lặng, nhưng kiếm pháp hắn luyện đích thực tốt, ngay cả bổ củi cũng hữu dụng vô cùng.

Chỉ là để sư phụ không phát hiện, hắn khống chế một chút đem củi bổ đến xiêng vẹo.

Đợi bổ củi xong, hắn có thể cùng Mạc Mạc tâm sự những chuyện khó chịu gần đây.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro