2.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đây đều là những chuyện xảy ra rất lâu lúc trước.

Khi đó Lạc Phàm vẫn đang cố gắng chữa tật cà lăm của mình, nhưng hiện tại hắn lại cảm thấy dù cho có nỗ lực thế nào, đều không bằng đừng nói ra thì sẽ khí phách hơn.

Có người hỏi hắn chuyện lặt vặt, hắn chỉ vừa nhướng mắt, đệ tử kia hai chân bủn rủn, vội vã cáo từ chạy mất.

Nếu có người hỏi hắn kiếm chiêu, hắn ngay cả mắt cũng không nhướng, trường kiếm nơi thắt lưng rời vỏ, kiếm quang xoay chuyển, đệ tử phía dưới một mảng khen ngợi không ngớt.

Hắn thu kiếm vào vỏ, chắp tay rời đi, tay áo lay động, khí độ lăng nhiên.

Buổi chiều trốn trong phòng lặng lẽ rơi lệ đầy mặt, đương nhiên không ai biết.

Chẳng hạn như nói, ngũ sư đệ sớm đã rũ bỏ hạn chế của ngoại vật, lấy thủ pháp ám khí Thiên nữ tán hoa danh dương giang hồ, bệnh mắt vẫn như trước không hề có chuyển biến tốt.

Hắn vì tránh đối phương ăn mặc quá sức sặc sỡ, tổn hại nhi nữ giang hồ, thế nào cũng vào buổi chiều trước một ngày vì y chuẩn bị đồ dùng cho ngày hôm sau.

Ngũ sư đệ ban ngày vì sợ ánh sáng, không thích ra ngoài, làn da trắng nõn, đôi tay quanh năm tiếp xúc với độc dược, luôn phiếm ánh xanh trong suốt, cả người nhìn vào đều là quỷ khí bao trùm, thấm sâu vào người.

Phái Thiên Sơn dùng kiếm pháp Kiếm phong hồi vọng thập tứ lộ xưng hùng giang hồ, chiêu thức kỳ quái, nhưng cũng là chính khí lẫm liệt, đường đường chính chính.

Nhưng... Ngũ sư đệ y dùng ám khí.

Hơn nữa... Còn tạo ra thành tựu.

Chẳng những như vậy, y còn thích bôi độc dược trên ám khí. Cho nên nói, y là địch nhân hàng đầu trên trên dưới dưới người Đường môn.

Sư phụ vài lần trông thấy y vẻ mặt đều vô cùng đau khổ, luôn nói phái Thiên Sơn tốt như thế lại sinh ra một đồ đệ như vậy.

Đến khi nhìn thấy lục sư muội ôm đống chai chai lọ lọ đi ra, càng đau lòng khôn xiết.

Bởi vì độc dược ngũ sư đệ thường dùng đều là lục sư muội hữu nghị cung cấp.

Sư phụ hôm nay đã là chưởng môn phái Thiên Sơn, còn tam đại đệ tử bọn họ năm đó, cũng vinh quang thăng làm nhị đại đệ tử, phía dưới đều gọi bọn họ là sư thúc sư bá.

Nếu không ngoài dự liệu, chưởng môn nhân tương lai, cũng sẽ là một người trong số bọn họ.

Nhưng tình hình hiện tại thật sự không ổn.

Đại sư huynh Thương Tuân tư chất có hạn, võ công không tốt, thái độ thường ngày cũng không nghiêm túc, khó có thể gánh vác trách nhiệm nặng nề. Nhị sư tỷ Chu Mông tuy rằng mỹ mạo nhưng võ công rất tốt, tiếc rằng lại là dị tộc. Ngày nào đó nếu được vị trí lớn, tất khiến người chỉ trích, huống hồ nàng còn là một nữ tử.

Tam sư huynh Cao Minh tính tình thành thật lãnh đạm, không giỏi giao tiếp, nếu trở thành chưởng môn, hảo cảm giữa phái Thiên Sơn cùng các tông phái khác sẽ nhanh chóng giảm sút. Tiểu sư đệ là đệ đệ ruột của đại sư huynh, thường ngày được sủng ái, cũng bởi nguyên do này, tính tình được dưỡng thành nuông chiều quen rồi. Còn lại lục sư muội chưa nói đến nàng thân phận nữ tử, một lòng vùi đầu vào độc dược, đối với ngôi vị chưởng môn căn bản không có ý kiến.

Loại bỏ hết thì... Cũng chỉ còn lại hắn và ngũ sư đệ.

Ngũ sư đệ võ công hôm nay không còn chung đường với phái Thiên Sơn, ôm một bầu nhiệt huyết với ám khí, đối với những ngày bổ củi trước đây khinh thường ngoảnh đầu, cảm thấy đây mới chính là con đường thích hợp nhất.

Thực tế, đúng là như thế.

Lạc Phàm xoa cằm, phát hiện chỉ còn lại một mình hắn. Hắn tướng mạo được, võ công tốt, không nói, có uy nghiêm, trấn áp nhân tâm, danh vọng cao.

Nhưng hắn... Là một tên cà lăm a cà lăm, cà lăm còn không bằng mắt tật a.

Ngoại trừ mấy sư huynh đệ muội của hắn, nào có ai biết ngũ sư đệ đôi mắt không tốt.

Nhưng nếu hắn vừa mở miệng...

"Ta... Ta... Ta là... là chưởng... chưởng... môn... phái... phái... Thiên... Thiên Sơn..."

Nhất định giang hồ náo động, phái Thiên Sơn trăm năm anh minh toàn bộ đều hủy trong tay hắn.

Sư phụ cũng nghĩ được như vậy, mục quang đặt trên người tam đại đệ tử hôm nay.

Bốn bề nhị đại đệ tử đưa mắt nhìn nhau, không hẹn cùng thở dài.

Cho dù Lạc Phàm năm đó bị khi dễ rất thảm, nhưng hôm nay quan hệ với mọi người cũng không tồi.

Dù sao, lúc đó còn nhỏ, vô luận thế nào ngày hôm nay sau khi trưởng thành, đều có thể tha thứ được.

Lạc Phàm tuy rằng là một tên cà lăm, nhưng hắn cũng từng là hảo thiếu niên ôm mộng xuân.

Ví như nói, hắn cảm thấy đôi ngươi màu ngọc bích mái tóc vàng kim của nhị sư tỷ thực sự đặc biệt xinh đẹp.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro