6.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phái Thiên Sơn vẫn như cũ thái bình vô sự, ngũ sư đệ và lục sư muội khi gặp nhau, còn có thể nói cười chào hỏi, không may mảy có điểm khác thường.

Lạc Phàm vẫn như trước sáng sớm gặp sư muội, ban đêm tìm sư đệ.

Phía trên đã đề cập, ngũ sư đệ Mạc Chiêu thiện dụng ám khí, chọc giận Đường môn.

Danh tiếng ngũ sư đệ trên giang hồ ngày càng vang dội, Đường môn rốt cục cũng ngồi không yên.

Ngũ sư đệ hạ sơn cùng người tỉ thí, một đi không về.

Lạc Phàm trái đợi phải chờ không thấy bóng người, nghĩ nếu thời gian dài thêm chút nữa, hắn không có y phục để mặc thì làm sao đây?

Hắn thu thập hành lý, cầm kiếm lập tức hạ sơn.

Tin tức ngũ sư đệ cũng không khó tìm, toàn bộ giang hồ đều biết y trúng tuyệt độc của Đường môn, nếu không có giải dược, nội trong bảy ngày ắt phải chết, chỉ có phái Thiên Sơn tin tức liên lạc đều tắt nghẽn là không biết.

Lúc Lạc Phàm hạ sơn, cách ngày y trúng độc sớm hơn mười ngày.

Nghe nói độc này khó giải, ngoại trừ Đường môn, chỉ có ma giáo có giải dược.

Hắn nắm kiếm, suy nghĩ nếu mình xông lên ma giáo có thể còn kịp.

Nghĩ đi nghĩ lại, Lạc Phàm hơn mười năm chưa từng rơi lệ, rốt cuộc ôm mặt khóc.

Hôm nay đã trễ như vậy, dù có giết thẳng lên ma giáo trời cũng đã tối rồi.

Hắn ngây ngốc bước đi, đang ngẩn ngơ chợt thấy có người nhắc đến ngũ sư đệ ban đầu một thân trúng độc, một mình đến tổng đàn ma giáo, sinh tử chưa rõ.

Lạc Phàm giậm chân, nếu đã là sinh tử chưa rõ, thì vẫn còn khả năng sống sót, không suy nghĩ nhiều xách kiếm xông thẳng lên tổng đàn ma giáo.

Ma giáo ban đầu đương nhiên không gọi là ma giáo, nhưng nếu ngày hôm nay bị người gọi là ma giáo, tên thật lúc trước cũng chẳng cần phải để tâm làm gì.

Ma giáo phong cảnh thật đẹp, Lạc Phàm nhìn mỹ cảnh như không, một thân sát khí giết thẳng đến tổng đàn ma giáo.

Nhưng lo ngại ngũ sư đệ có thể vẫn nằm trong tay đối phương, hạ thủ tránh không khỏi có chút lưu tình, miễn sau này vô pháp vãn hồi.

Cố nhân có câu, sáng mất, chiều lại có được.

Lạc Phàm là một tên cà lăm, chỉ có thể một chữ cũng không nguyện nói, đơn giản hắn thiên tư thông minh, kiếm pháp hắn luyện đến thập phần nhuần nhuyễn, thậm chí đã không thua gì so với chưởng môn sư phụ hắn.

Thế là chỉ dựa vào một thân hiển hiện nghịch thiên võ công Kim thủ chỉ, thật sự chém giết thẳng đến trước mặt giáo chủ ma giáo.

Giáo chủ cũng giống như vài giáo chủ tiền nhiệm, tà mị cười, hỏi hắn tại sao lại đến đây.

Lạc Phàm hiên ngang ngẩng đầu, toàn thân kiếm khí bức người, có thể nói là dáng vẻ chính khí, trong lòng lại nghĩ rốt cuộc làm sao mới có thể dùng một chữ đơn giản rõ ràng tóm lược mà không tổn hại hình tượng bên ngoài để đạt được ý đồ đến đây.

Giáo chủ cũng không ép hắn, chỉ mỉm cười nhìn hắn.

"Người!"

Lạc Phàm kiếm chỉ giáo chủ, ý tứ càng thêm rõ ràng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro