7.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thông thường trên giang hồ, có thể chính diện đánh bại giáo chủ ma giáo chỉ có võ lâm minh chủ.

Võ lâm minh chủ lại là chưởng môn Côn Luân, lúc này đang đứng trên núi Côn Luân, cách nơi này quá xa.

Lạc Phàm cho dù nghịch thiên nữa, cũng vô pháp thắng được đối phương dựa vào võ lực.

Chỉ là hắn nghĩ, võ lực không được, thì khí thế cũng không thể để thua, dù cho hắn chỉ là một tên cà lăm.

Giáo chủ ma giáo thông minh, tuy rằng chỉ nghe một chữ, cũng hiểu ý hắn, còn nghĩ người ngày khí thế quả thật không tồi.

"Người đích thực ở trong giáo ta, chỉ là chẳng hay hắn có bằng lòng theo ngươi trở về không thôi."

Lạc Phàm thở phào nhẹ nhõm —— chí ít người vẫn còn sống.

Giáo chủ bảo người hai bên tả hữu: "Đi gọi Tả hộ pháp."

Lạc Phàm nhìn ngũ sư đệ ngày hôm nay dường như đã trở thành Tả hộ pháp của ma giáo, mục trừng khẩu ngốc.

Mạc Chiêu thoáng lướt qua phương hướng của hắn, nhãn thần vẫn như cũ mờ sương, có chút không xác định: "Tứ sư huynh?"

Lạc Phàm nghĩ nên nói cái gì, thật sự nói ra được vẫn chỉ có thể một câu: "... Mạc Mạc."

"Phốc", Giáo chủ phun một ngụm nước.

Mạc Chiêu không có biểu tình đặc biệt gì nói với giáo chủ: "Ta và tứ sư huynh có vài lời muốn nói."

Giáo chủ dĩ nhiên gật đầu đồng ý.

Lạc Phàm cùng ngũ sư đệ nhà hắn đi dạo trong tổng đàn ma giáo, rốt cuộc nhịn không được hỏi: "Vì vì... vì sao... không không đi?"

Ngũ sư đệ hai mắt mờ sương, tuy rằng nhìn về phương hướng của hắn, lại không biết rốt cuộc đang nhìn cái gì: "Ta cảm thấy, vô luận là ma giáo hay là chính đạo, chuyện đã nhận lời thì phải làm được. Lúc trước, ta bởi vì trúng độc, không còn cách nào chỉ có thể đến đây cầu giúp đỡ. Giáo chủ đồng ý nếu ta đảm nhiệm chức vị hộ pháp, liền đưa giải dược cho ta."

Y lại nói: "Ta đã đồng ý."

Nếu là người khác nhất định chửi ầm lên những lời như tham sống sợ chết, Lạc Phàm lại nói: "Đi."

Mạc Chiêu mỉm cười: "Tứ sư huynh ngươi thực là..."

Ý của Lạc Phàm chẳng qua là —— giải dược cũng đã đến tay, chuyện đồng ý lúc trước cứ lấp liếm rồi bỏ đi, là được, nào cần để ý nhiều.

Còn hơn ngày hôm nay ngũ sư đệ thân trong ma giáo, hắn đôi lúc suy nghĩ càng cách xa con đường phản bội.

Mạc Chiêu đối với như vậy cũng là vô kế khả thi.

Lạc Phàm diện vô biểu tình nhìn ngũ sư đệ gần gũi hơn mười năm, không nói lời nào, ý tứ bên trong đối phương càng hiểu rõ hơn.

Mạc Chiêu nói: "Lúc đó ta rất sợ chết, chính miệng đồng ý. Nếu hôm nay ta hủy lời hứa, ta dù mặt dày, nhưng cũng không muốn. Huống hồ..."

Đôi mắt vào ban ngày đặc biệt chịu không nổi ánh sáng giống như mang theo hơi nước, chậm rãi nói: "Dù ở Thiên Sơn, hay là ở ma giáo, có gì khác nhau? Ta nhớ ngươi là tứ sư huynh của ta, nhớ sư phụ sư nương phái Thiên Sơn, còn có các sư huynh sư đệ sư muội khác, ta vẫn là ngũ đệ tử Mạc Chiêu phái Thiên Sơn, người giang hồ nói thế nào, chỉ cần mình không để tâm, thì sợ gì?"

Lạc Phàm thật sự không muốn nói lời y nói rất có đạo lý.

"Địch..." Lạc Phàm nói, lại chỉ một chữ.

Mạc Chiêu cười nói: "Những năm gần đây ma giáo với chính phái hòa hảo hơn nhiều, cũng không có xung đột lớn. Ma giáo cũng có nhà cửa sản nghiệp của mình, cũng có ruộng đồng phải thu tô, cùng chính phái giày vò lẫn nhau để làm gì? Chỉ cần không có xung đột gì, ta ở ma giáo làm một hộ pháp trên danh nghĩa có thể thế nào."

"Còn nữa..." Mạc Chiêu dừng một chút, nói, "Tuy nói như vậy, nhưng dù sao chính tà lưỡng lập, qua lại nhiều với ta, đối với thanh danh ngươi cũng có trở ngại, sau này không nên gặp nhau nữa."

Lạc Phàm nắm kiếm, nghĩ thầm: Còn lâu!

Ngũ sư đệ chung quy không cùng Lạc Phàm một đường chia cắt.

Ma giáo gì đó, quả nhiên đáng ghét giống như phái Côn Luân, hắn nghĩ. A, còn có Đường môn, tuyệt đối không thể bỏ sót được.

Đệ tử Thiên Sơn phản bội sư môn, gia nhập trở thành hộ pháp ma giáo.

Tin tức này truyền đi rất nhanh, nháy mắt toàn bộ giang hồ đều biết.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro