CHAP 10: ĐIỀU KIỆN

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHAP 10: ĐIỀU KIỆN

Gió nhẹ thổi qua khiến mái tóc Ryu bay bay trong gió. Tất cả thương tích nãy giờ đã được Ryu hồi phục hoàn toàn, không khí xung quanh cũng hạ xuống thấp hơn hẳn, con sông gần đó... đang dần bị đóng băng. Hai thanh băng kiếm đã xuất hiện trên tay, Ryu lao đến tấn công lũ quái vật, giành lấy thế chủ động.

Những tiếng nổ lớn vang lên do sức nén của ma thuật khiến cả vùng dần trở nên hoang tàn. Mặt đất đã bị đóng băng toàn bộ nên tốc độ di chuyển của Ryu nhanh hơn hẳn, những pha tấn công vô cùng đẹp mắt.

Song kiếm đâm xuyên vào tim một con quái vật, Ryu đạp mạnh con quái vật rồi nhảy lùi ra sau, tiếp đất vô cùng nhẹ nhàng. Nở một nụ cười và... bùm. Con quái vật đã nổ tung và biến mất. Vậy là một con đã rời khỏi cuộc chơi. Còn ba con nữa.

Tư thế của Ryu đột nhiên thay đổi, một vòng tròn phép thuật rộng lớn bao phủ dưới chân Ryu, phủ cả dưới chân ba con quái vật. Ryu thì thầm trong miệng:

- Vũ điệu của băng.

Ngay lập tức, mặt đất rung động dữ dội, cả con sông lớn đột nhiên dâng lên cao, những giọt nước được đóng băng lại với một tốc độ vô cùng kinh khủng, tất cả chúng đều sắc bén đến bất ngờ. Uyển chuyển xoay chuyển bàn chân, lượng ma thuật đang bao quanh Ryu gia tăng một cách khủng khiếp. Biết chắc cái giá phải trả khi sử dụng sức mạnh này là thế nào nhưng Ryu vẫn quyết tâm thực hiện bởi lẽ cô chưa muốn cuộc sống của mình kết thúc vào hôm nay.

Một cảnh tượng vô cùng đẹp mắt và huy hoàng, những hạt nước đã đóng băng bị vòng tròn phép thuật của Ryu hút lấy và cả bọn quái vật cũng bị hút nên chúng chẳng thể di chuyển để tấn công Ryu trong lúc này.

Giờ thì băng đã tạo nên một vòng tròn phép thuật hoàn hảo. Ánh mắt của Ryu đột ngột thay đổi, sắc bén đến kì lạ và... chuyển sang sắc đỏ như máu. Đồng thời, trong người Ryu cũng truyền tới một cảm giác khá là không ổn. Nhưng Ryu vẫn quyết tâm thực hiện cho bằng được phép thuật này.

Ánh sáng đang bao phủ lấy Ryu, chíu rọi vào lớp băng càng làm ánh sáng thêm lung linh huyền ảo. Trên vòng tròn phép thuật, Ryu bắt đầu nhảy múa, thực hiện vũ khúc của mình.

Theo từng bước nhảy múa của Ryu, màng băng phép thuật cũng chuyển động. Lớp băng dường như cũng có sự sống và gắn kết chặt chẽ với Ryu. Những ngọn băng sắc nhọn lần lượt dâng lên, vừa níu giữ lũ quái vật không cho chúng di chuyển vừa đâm vào chúng khiến bọn chúng đau đớn mà gầm rú lên, kêu gào. Lớp băng đẹp đẻ giờ đã nhuốm màu đen của máu quái vật, mùi tay xộc lên thật kinh khủng.

Ryu vẫn tiếp tục nhảy múa nhưng không khí để nhận ra những bước chân đang càng lúc càng khó khăn, tác dụng phụ đang đến và mạnh mẽ dần khiến Ryu gần đi đến giới hạn. "Chỉ... một chút nữa thôi" Ryu nghĩ thầm và tiếp tục cố gắng.

Một con quái vật nữa đã biến mất, hai con còn lại vẫn tiếp tục bị tấn công.

Trên bầu trời, lại một vòng tròn phép thuật nữa xuất hiện. Một màn mưa băng mặc sức phóng xuống lũ quái vật khiến chúng lại càng gầm rú lên đau đớn.

Ryu... đang yếu dần, lượng ma thuật đang giảm dần. Ryu... đến giới hạn mất thôi.

Thêm một con quái vật nữa tan biến. Giờ chỉ còn lại một cấp B nữa thôi. Ryu phải công nhận bọn quái vật quá ư dai sức.

Ngay lúc tình hình đang căng thẳng đây thì đột nhiên từ mắt của Ryu, máu chảy ra. Ryu cũng khụy xuống, đến giới hạn thật rồi. Ôm lấy bên mắt trái đang chảy máu, Ryu không còn nhiều thời gian nữa.

Nhưng thật không may, một bên mắt chảy máu đồng nghĩa với ma thuật của Ryu đã yếu đi một nửa. Chính điều này làm cho phép thuật của Ryu suy yếu, không thể giữ chân quái vật. Con quái vật cấp B tuy có thương tích nhưng vẫn điên cuồng lao đến Ryu bởi nó biết nó vẫn có thể giành được phần thắng vì đối thủ của nó có vẻ như sắp gục ngã đến nơi rồi.

Hết cách, nếu cứ duy trì phép thuật này thì ma thuật của Ryu sẽ cạn kiệt mất. Ryu lập tức thu hồi phép thuật, mặc kệ thương tích mà cố gắng né tránh những đòn tấn công dồn dập của cấp B.

Băng tan ra, hóa thành nước, ướt đẫm cả một vùng. Ryu đuối sức nên bước chân chập chạp hơn hẳn, dẫn đến bị móng vuốt của con quái vật làm cho xây xát nhiều, máu lại chảy ra.

Mắt Ryu bắt đầu hoa lên, cô thầm cầu nguyện trong lòng cho tác dụng phụ đừng đến nhanh mà hãy chờ cô giải quyết cho xong con quái vật cuối cùng này đã.

Không còn nhiều sức mạnh nhưng Ryu vẫn tạo ra được một thanh kiếm trên tay mình. Lắc đầu cho xua đi cảm giác chóng mặt, Ryu điên cuồng lao đến tấn công, phải chiến thắng càng sớm càng tốt. Con quái vật cũng không thua kém, nhanh chóng phản đòn, cũng muốn hạ gục Ryu thật nhanh.

Chẳng hiểu sao mùi máu của Ryu lại không hấp dẫn con quái vật, cũng không làm con quái vật điên cuồng lên như với Kyou và Usui. Nhưng lúc này Ryu không còn tâm trạng nghĩ đến vấn đề này, chiến thắng là mục tiêu, là suy nghĩ duy nhất của Ryu.

Không thể suy nghĩ được bất kì chiến thuật nào nữa, Ryu cứ thế điên cuồng, cứ thế liều mạng lao đến tấn công. Và...

Ngay lúc này, thanh kiếm của Ryu đã đâm vào bụng con quái vật nhưng... móng vuốt của nó cũng không kém cạnh cũng đã đâm vào bụng Ryu, máu tanh... lần nữa lại chảy ra. Cơn đau cứ thế truyền đến, lần này, chỉ có thể xem sức chịu đựng của bên nào hơn bên nào mà thôi.

Kết hợp phép thuật băng của mình, Ryu... tự dùng phép thuật lên mình, đóng băng nơi vết thương ở bụng cùng móng vuốt đang cắm vào bụng mình lại đồng thời đâm sâu lưỡi kiếm vào con quái vật hơn.

Con quái vật gầm rú, móng vuốt đang cắm vào bụng Ryu cứ cố gắng đâm sâu hơn, tuy đã bị băng hạn chế nhưng cũng chỉ được một phần, chỉ có thể giảm phần nào sức sát thương mà thôi. Một móng vuốt còn lại, con quái vật điên cuồng vung lên tấn công về phía Ryu.

Ryu cố gắng né tránh, vài lọn tóc đã rơi xuống đất vì móng vuốt sắc bén. Hơi thở càng lúc càng khó khăn, Ryu nhận ra sức lực của bản thân đã yếu lắm rồi, thật sự... sắp không chống cự nổi nữa rồi. Những giọt máu chảy xuống, thấm đẫm vào đất.

Ryu cố gắng lần cuối cùng.

Vòng tròn băng thuật sáng lên ngay dưới chân Ryu, mái tóc Ryu bay trong gió, mái tóc đen lúc này đột ngột chuyển màu, trở thành mái tóc bạch kim đầy rực rỡ. Con quái vật chợt bị khóa hoàn toàn, không thể cử động. Ryu cũng chẳng biết bản thân đang làm gì nữa, dường như... là bản năng sinh tồn. Nhưng mặc kệ, điều mà Ryu muốn bây giờ là nhất định phải sống sót.

Đôi mắt nhắm nghiền lại, Ryu cứ để mặt bản năng.

Và... một lúc sau Ryu đã ngã xuống, máu từ miệng tuông ra, mái tóc đã trở lại nguyên dạng. Mở mắt ra, Ryu cảm thấy vô cùng bàng hoàng. Con quái vật... đang từ từ tan biến nhưng... thứ làm Ryu bàng hoàng không phải vậy mà là ánh mắt đầy kinh hãi đang nhìn mình của con quái vật.

Ryu tự hỏi, rốt cuộc... vừa rồi bản thân đã làm gì? Vừa rồi... đã có chuyện gì xảy ra?

Thế nhưng... dù cho có bao nhiêu câu hỏi cần lời giải đáp thì lúc này đầu óc của Ryu đã choáng váng hoàn toàn, nơi vết thương máu vẫn chảy ra, Ryu hoàn toàn kiệt sức, ngất lịm đi từ lúc nào nhưng bên tai vẫn nghe văng vẳng tiếng ai đó... đang gọi mình. Là Kyou và Usui sao???

Mệt mỏi mở mắt ra, Ryu chống tay ngồi dậy, cảm giác cơ thể thật yếu ớt, không chút sức lực nhưng Ryu vẫn cố cất tiếng gọi:

- Kyou... Usui... hai người... đâu rồi?

Không có tiếng đáp lại, Ryu cố gắng gượng ngồi dậy và... cũng nhận ra tình hình của mình. Ryu khẽ bật cười, thắc mắc không biết từ lúc nào mà phép thuật trị thương của Kyou và Usui lại kém như thế, đã vậy còn khiến cô cả người quấn đầy băng trắng nữa chứ, thật... chẳng giống một pháp sư chút nào.

Nghĩ đến đây, Ryu bất chợt giật mình.

Không giống một pháp sư... chẳng lẽ nào???

Ryu lúc bấy giờ mới vội vã nhìn quanh. Hoàn toàn chính xác, nơi này không phải nhà của cô cùng Kyou và Usui, căn phòng này... hoàn toàn khác. Rất rộng, rất đẹp và cũng rất sang trọng. Nhưng... đây rốt cuộc là đâu?

Cạch...

Cửa phòng bất chợt được mở ra và một người con trai xuất hiện. Thấy Ryu đã tỉnh, anh ta thoáng ngạc nhiên nhưng cũng tiếp tục bước vào. Ryu thì rất bất ngờ khi nhìn thấy người đó, nhíu mày:

- Anh... sao lại... là anh?

Người đó ngồi xuống bên giường Ryu, ánh mắt lạnh lùng đối diện với Ryu:

- Sao không thể là tôi?

Ryu không buồn trả lời mà đáp lại bằng một câu hỏi:

- Sao tôi lại ở đây?

Người đó dáng vẻ vẫn vô cùng thản nhiên đáp:

- Dĩ nhiên là tôi đưa cô đến.

Ryu ngạc nhiên, toang cất lời thì người đó lại hỏi:

- Cô là ai?

Ryu vô cùng bình tĩnh đáp lại câu hỏi vừa rồi:

- Tôi là tôi, có thể là ai?

- Tôi không chứng kiến toàn bộ nhưng cảnh tượng lúc cô đánh bại tên kì quái kia tôi đã nhìn thấy. Cô rốt cuộc là ai? Cả tên kinh khủng kia nữa, là thứ gì?

Nghe lời đáp lại của tên đó, Ryu mím môi:

- Không phải việc của anh.

Nói rồi, Ryu tuy rất đau nhưng vẫn cố vươn tay về phía tên đó, miệng lẩm nhẩm câu thần chú rồi mới hạ tay xuống. Tên đó nhìn Ryu bằng ánh mắt kì lạ rồi cất lời:

- Làm trò gì vậy?

Ryu ánh mắt lộ rõ vẻ ngạc nhiên:

- Sao... sao có thể?

Tên đó lại nhìn Ryu bằng ánh mắt kì quặc rồi lại chất vấn:

- Trả lời mau, cô là ai?

Ryu lại càng cảm thấy khó tin hơn:

- Sao... lại như vậy? Tôi... vừa xóa trí nhớ của anh mà. Sao... sao lại...

Ryu chợt suy nghĩ gì đó rồi bàn tay lại khẽ đưa lên, miệng lại lẩm nhẩm một câu thần chú. Trong căn phòng, những bông hoa tuyết bất ngờ xuất hiện, rơi xuống trông thật đẹp mắt. Rõ ràng... phép thuật của cô không có vấn đề mà, tại sao không thể xóa trí nhớ của tên đó??? Tuy không giỏi phép thuật này nhưng nếu chỉ thực hiện trên một người, Ryu cô dư sức làm được nhưng tại sao vừa nãy lại thất bại?

Ryu đang vô cùng hoang mang trong khi trước những việc mà Ryu làm được, chàng trai kia bất ngờ vô cùng. Cậu là càng tò mò muốn biết cô gái này rốt cuộc là ai.

Ryu lúc này lên tiếng:

- Hyuga, anh... là con người sao?

Đúng vậy, người đã đưa Ryu đến đây chính là Hyuga, hội trưởng hội học sinh. Hyuga đen mặt trước câu hỏi của Ryu, trong giọng nói có chút khó chịu:

- Tôi không là con người thì là con gì??? Câu vừa rồi tôi hỏi cô mới phải, Ryu-san à.

Ryu lại mím môi, ánh mắt nghi hoặc:

- Vậy... sao trí nhớ của anh... tôi không xóa được?

Hyuga sững sờ nhưng rất nhanh lấy lại dáng vẻ bình thường đáp:

- Cô hỏi tôi tôi biết hỏi ai. Nhưng... trả lời câu hỏi của tôi, cô là ai?

- Anh không cần biết.

Nghe câu trả lời từ Ryu, Hyuga cười khẩy:

- Nếu cô không nói, Ryu-san, tôi sẽ tiết lộ những điều tôi thấy cho tất cả mọi người.

- Anh...

Ryu đưa ánh mắt giận dữ nhìn Hyuga rồi bất chợt nở nụ cười nửa miệng. Tuy cử động sẽ đau thật nhưng Ryu đã rất nhanh chóng kề thanh băng kiếm của mình sát cổ Hyuga, lời nói nồng nặc sát khí:

- Muốn chết thì cứ thử.

Hyuga càng lúc càng cảm thấy cô gái này thú vị. Nhún vai, Hyuga đáp:

- Tôi sẽ không tiết lộ bí mật của cô cho ai, đổi lại tôi chỉ muốn biết cô là ai thôi mà, trao đổi sòng phẳng.

Lúc này, Ryu mới hạ kiếm xuống. Dù sao... giết chết người ở hành tinh khác là phạm luật rất nghiêm trọng, Ryu cũng chẳng muốn phạm vào tội danh này. Chẳng hiểu sao lời Hyuga nói, Ryu cảm thấy có thể tin được, Ryu đáp:

- Tôi... là pháp sư. Còn tên mà tôi tiêu diệt, đó... là một quái vật.

Sau một thoáng ngẩng người, Hyuga chợt bật cười:

- Pháp sư sao??? Đây đâu phải là mơ? Đây là thế giới thật chứ đâu phải truyện tranh hay cổ tích mà lại tồn tại pháp sư chứ???

Lời nói này động đến tự ái của Ryu.

Phựt...

Hyuga giật mình, chiếc bàn bên cạnh giường đột nhiên bốc cháy, Ryu cũng tràn ngập sát khí, nghiến răng:

- Cười tiếp đi, tôi sẽ giết chết anh.

Hyuga có chút lạnh người, ngưng ngay ý cười:

- Rồi rồi, tôi xin lỗi.

Ryu lúc này khẽ búng tay, lửa lập tức tắt hẳn, chiếc bàn trở lại nguyên vẹn như chưa từng xảy ra chuyện gì. Tuy là khó tin nhưng... Hyuga đã chứng kiến tận mắt nên không thể không tin.

Trong lúc Hyuga đang miên man suy nghĩ, Ryu dùng phép thuật tự trị thương cho chính mình. Rồi, cô lên tiếng hỏi:

- Trang phục của tôi đâu?

Hyuga bị câu hỏi của Ryu đưa ra khỏi dòng suy nghĩ, đáp:

- Rách hết rồi nên tôi sai người đem bỏ rồi.

Lúc này, Ryu mới nghĩ đến một vấn đề quan trọng. Ánh mắt nhìn Hyuga đầy sắc bén, Ryu nhấn mạnh từng chữ, từng lời thật rất đáng sợ:

- Hyuga-sama. Anh... đã băng bó... và... thay trang phục cho tôi sao?

Hyuga giật nảy mình, lập tức lắc đầu:

- Không, dĩ nhiên không. Là... là người giúp việc làm. Tôi sai người giúp việc làm.

Ryu gật đầu, trở về trạng thái bình thường còn Hyuga thì thở phào nhẹ nhõm, cô gái đang đối diện với cậu đây từ nãy đến giờ đều mang đến cho cậu một cảm giác thật nguy hiểm, khiến cậu... có chút sợ hãi mà không rõ lí do.

Ryu đã hồi sức lại phần nào rồi, lập tức đứng dậy rời khỏi giường:

- Tôi đi đây.

Hyuga giật mình giữ lấy cổ tay Ryu:

- Cô đang bị thương nặng mà.

Ryu nhún vai:

- Pháp sư không giống như người thường, tôi không sao. Tôi cần phải trở về với Kyou và Usui nếu không họ sẽ rất lo lắng.

- Họ... đều là pháp sư sao?

Hyuga tò mò hỏi, Ryu chỉ nhẹ gật đầu. Nhìn trực diện vào Huyga, Ryu lên tiếng:

- Tôi không biết tại sao không thể xóa được kí ức của anh nhưng... chúng tôi không thể lưu lại trong kí ức của con người nên trí nhớ của anh tôi nhất định sẽ tìm cách xử lí sau. Nhưng... trong thời gian này anh nhất định phải...

- Giữ bí mật.

Ryu chưa nói hết câu thì Huyga đã chen vào. Ryu toang nói tiếp thì Hyuga đã cười đáp:

- Muốn tôi giữ bí mật thì cô phải chấp nhận điều kiện của tôi.

Ryu cảm thấy tên này thật không phải loại đơn giản nhưng... không muốn để bản thân bị uy hiếp. Một lần nữa, lưỡi kiếm lại kề sát cổ Hyuga nhưng Hyuga đã không còn bất ngờ mà chỉ bình thản cất lời:

- Tôi nghĩ cô tiêu diệt quái vật nhất định là muốn bảo vệ nơi đây. Nếu đã muốn bảo vệ... tôi không nghĩ cô có thể tùy ý giết người.

Ánh mắt Hyuga đầy chắc chắn nhìn về phía Ryu. Những lời cậu ta nói hoàn toàn đúng, Ryu không thể làm gì chỉ có thể làm thanh kiếm biến mất rồi buông tiếng hừ lạnh:

- Muốn gì?

Đạt được mục đích, Hyuga tươi cười đáp:

- Làm cho tôi 3 việc. Còn là 3 việc gì thì... tôi sẽ không nói lúc này.

Ryu có chút do dự rồi đáp:

- Được. Nhưng...

- Là trong khả năng của cô và không vi phạm vào quy tắt của cô.

Hyuga vô cùng hiểu ý Ryu mà đáp. Ryu không nói gì thêmnữa, cứ thế biến mất. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#xbebee